Ngày hôm sau Long không đi học thật. Quỳnh vì biết lý do rồi nên cũng không thấy lạ, chỉ có mấy người kia không biết nên quay ra hỏi nhau:

-Thằng Long hôm nay sao nó lại nghỉ thế nhỉ? _Phong hỏi Thiên.

-Không biết? Bình thường nó nghỉ thì sẽ báo với mình mà.

Thiên đáp lại, trong khi đó mắt và tay đang bấm điện tử. Phong lại nói tiếp:

-Thằng khỉ này nghỉ cũng không nói với anh em, haizzz, buồn.

Quỳnh và Chi nghe xong chỉ cười. Trong lúc Phong cảm thán nó đã nói lại chuyện hôm qua cho Chi biết. Ban đầu Chi ngạc nhiên, sau cùng hiểu chuyện mà trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.

Cũng không biết hôm nay cơn gió nào đưa nhỏ Nhi tới lớp học của bọn nó. Nhi đi vào lớp một cách tự nhiên như chỗ không người, vẻ ngoài vẫn xinh đẹp như mọi hôm. Mấy người trong lớp lâu lắm mới thấy sự hiện diện của nhỏ cũng thấy lạ, sau lại nghĩ cũng chẳng có gì phải quan tâm, căn bản họ đã quen chuyện này rồi.

Riêng Chi và Quỳnh, khi nhìn thấy nhỏ không khỏi cảm thấy đáng ghét, mặt cả hai đều lạnh lại, nét cười trên khuôn môi đã không còn. Nhỏ Nhi đi tới bàn Thiên đang ngồi, đi qua nhìn thấy hai đứa nó không khỏi lườm một cái, nhỏ cũng không ưa gì hai đứa nó, vì hai đứa nó là bạn của Thư.

Nhỏ khéo léo chỉ liếc một lúc, sau lại trở lại vẻ mặt tươi cười, giọng ngọt ngào lên tiếng, pha chút hờn dỗi:

-Anh Thiên, anh lại chơi game à? Chơi nhiều nên quên cả em rồi đúng không?

Thiên vẫn mải chơi, không biết sự tồn tại của Nhi trong lớp này, đến khi nhỏ nói ngay bên cạnh cũng không thèm liếc nhìn nói một câu, mắt vẫn chăm chú đại chiến trong điện thoại. Quỳnh và Chi chống mắt lên xem nhỏ, Phong cũng thế, và vài học sinh trong lớp thấy thú vị nên cũng để mắt xem chuyện.

Nhi gọi mấy câu, Thiên vẫn không trả lời gì, cũng không quay ra nhìn nhỏ tới một cái. Nhỏ quay ra lại thấy nhiều người nhìn hai đứa, có người chỉ trỏ, có người bàn tán, nhất là khi nhìn thấy cả Quỳnh, Chi, Long cũng cười, Nhi có cảm giác hôm nay mình tìm tới đây thật bẽ mặt. Nhỏ tron lòng không khỏi thấy thẹn, thành ra tức giận, mặt cau lại, tay giật lấy điện thoại trên tay Thiên.

Thiên thấy điện thoại trong tay anh bỗng dưng bị lấy đi khỏi tay, đúng lúc anh đang đánh gần thắng, không khỏi nhìn người vừa gây thù trước mặt. Anh tức giận, vẻ mặt cũng tỏ rõ điều đấy, nhìn Nhi đang cố ấn tắt điện thoại nhưng không được, càng tức giận hơn, giọng anh lạnh lùng lên tiếng:

-Em làm cái trò gì thế hả Nhi? Trả ngay máy đây cho anh?

Nhi ngửng đầu lên nhìn anh, thấy vẻ mặt anh như vậy cũng dè chừng, nhưng cảm giác thẹn vừa rồi lại khiến nhỏ không thấy sợ nữa, càng cố gắng ấn tắt cái trò chơi của Thiên đi. Mãi mới tắt được, nhỏ mới đáp:

-Em không trả, đây là giúp anh thoát khỏi việc chơi game đấy.

Thấy trò chơi bị tắt hoàn toàn, mặt Thiên càng xám xịt, tức giận ra mặt gằn giọng:

-Em biết em đang làm cái gì hay không? Trả ngay máy cho anh và nhanh chóng ra khỏi cái lớp này, trước khi anh đuổi em đi.

Thiên vừa nói câu này một trận bàn tán lại nổ ra, địa điểm ngay tại lớp. Nhi vừa thẹn vừa giận, cứng đầu cho là mình làm đúng, vẫn lên giọng:

-Em không trả đấy. Anh biết em đã gọi anh bao nhiêu câu rồi không? Thế mà anh còn to tiếng với em sao? Rõ ràng anh là người sai?

-Tốt nhất bây giờ em nên trả lại máy cho anh và nhanh chóng về lớp mình đi.

Thiên với tay lấy điện thoại của mình nhưng bị Nhi giữ chặt. Nhi cắn răng nhất quyết không trả, thế là hai người giằng co nhau một hồi, vô tình trong lúc xô đẩy Nhi buông lỏng tay, điện thoại của anh bị văng ra đập vào thanh sắt cửa sổ, rơi xuống đất.

Nhi giật mình sững người, Thiên nhìn chiếc điện thoại của mình nằm trên nền đất vỡ màn hình, máy đen ngòm mà tức giận tột độ.

Nhỏ ấp úng nói, cố bào chữa:

-Không… không phải lỗi của em, em không cố ý, thực sự… thực như thế!

Mặt anh lạnh lùng, quát:

-NHI, CHÚNG TA CHIA TAY. Tôi sẽ không bao giờ giữ lại bên cạnh mình người cứng đầu không biết sai. Nhanh cút khuất mắt tôi.

Nhi nghe tới đây đầu óc ong ong, nước mắt bắt đầu giàn giụa, nhìn anh. Nhi tiến tới gần Thiên, trong khi anh càng cố tránh nhỏ, tay nó cố với lấy tay anh, anh lại né tránh cố gạt ra. Nhỏ lên tiếng, giọng cũng vì khóc mà ngắt quãng:

-Đừng… Đừng vậy… Thật… Thật xin lỗi. Em thực không… không cố ý như vậy, chỉ vì… chỉ vì em không chịu được sự lạnh nhạt của anh mà thôi… Em…

Nhìn cảnh này nhiều người trong lớp cũng xót thương nhỏ, tiểu thư đỏng đảnh ngày thường nay không ngờ cũng có ngày mất mặt như vậy…

Chi và Quỳnh vẫn thản nhiên như không, tay chống cằm coi tiếp hài kịch, đối với chúng nó, luôn nghĩ điều này xứng đáng với nhỏ, không có lý do gì khiến hai đứa phải xót thay cho...

Phong vì thấy chuyện ngày càng không hay, đành hòa hoãn nói với Thiên:

-Bình tĩnh lại đi mày, có gì tính sau, chuyện này giải quyết riêng, đừng có ban ngày ban mặt làm trò cười cho thiên hạ nữa.

Thiên lại quét mắt về phía anh, mặt vẫn còn cau có, cảnh cáo anh đừng bên nhỏ.

Phong hờ hững, mắt đối mắt với anh chán chê, sau ngán ngẩm cũng quay ra nói với nhỏ Nhi:

-Em cũng về đi, có gì hai người nói chuyện với nhau sau. Bây giờ Thiên vẫn còn giận, em có ở đây chỉ làm chuyện vỡ lỡ ra thôi. Mau đi đi!

Nhi nghe anh nói có phần lưỡng lự, nửa muốn ở lại cứu vãn tình hình lại thấy anh nói đúng. Sau cùng nhỏ buông một câu rồi ra về:

-Em biết rồi. Em sẽ gọi điện lại cho anh sau, Thiên.

Thiên vì vẫn còn giận nên không thiết bận tâm, lạnh lùng trở về bàn mình ngồi, nhìn ngó lại chiếc phone tan tàn trên tay mà xót. KHông phải là anh xót tiền mua mà là xót đống trò chơi mới trong máy còn chưa kịp test thử. Haizzzz…

Phong thấy mọi chuyện cũng hết thở hắt một hơi, một tay xua đuổi đám người vẫn bu trước mặt vì tò mò kia. Mọi người cũng dần tản đi trở về vị trí ngồi. Tuy vậy chuyện vừa xảy ra vẫn để lại dư âm trong lớp, người này người kia bình luận, đôi khi lại cảm thán mấy câu…

Chi sau mới trở về ngồi bên cạnh Thiên, không nói gì, cũng không có ý định khuyên hay hỏi han gì khác. Phong cũng về chỗ ngồi cạnh Quỳnh, nó lúc này còn đang hí húi chọn nhạc tron máy.

Không lâu sau đó tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi kết thúc, tiết học mới lại bắt đầu…!