“I"m at a payphone trying to call home

All of my change I spent on you

Where have the times gone, baby it"s all wrong

Where are the plans we made for two?”

Tiếng chuông điện thoại vang vọng cả căn phòng khách sạn, khiến người đang ngủ ngon lành trong chăn phải nhíu mày, không chịu đựng được mà chui ra mặt mày cau có, với tay lấy điện thoại ở mặt tủ kế bên giường tắt đi.

Quỳnh gọi lần đầu bị tắt máy, vẫn kiên nhẫn gọi lại mấy lần nữa.

Tiếng nhạc bài “Payphone” của Maroon 5 cứ kêu inh ỏi, Jack lại một lần nữa tắt đi không thương tiếc, tiếp tục giấc ngủ đang dang dở của anh.

Quỳnh gọi nhiều lần không được, bắt đầu thấy mất kiên nhẫn, đành nhắn tin: “I’m Quynh, who will cooperate with you in the market investigation. Please call me so that we can discuss this exercise. I wait for your phone!”

Thay cho tiếng nhạc chuông nãy giờ mới im lặng là tiếng “tinh tinh” báo hiệu có tin nhắn mới. Sau nhiều lần bị quấy phá giấc ngủ, Jack vốn đã tỉnh, chỉ là nằm lim dim cho đỡ đau đầu. Hôm qua anh uống nhiều rượu với lũ bạn nên giờ đầu vẫn choáng váng, đã thế đang ngủ ngon còn bị phá đám bởi ai đó…

Jack với điện thoại, xem rốt cuộc là ai gọi, nhưng là số máy lạ. Anh đọc tin nhắn vừa mới gửi tới, trong đầu miên man mới nhớ ra mình có bài tập thực tế với một ai đó. Jack lẩm bẩm tên Quỳnh, đoán ra là người Việt Nam, đồng hương. Cũng không vội, anh không tính gọi lại ngay, Jack ung dung đứng dậy rời giường, đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân…

Đến mãi hơn 1 tiếng sau, Jack mới gọi lại cho Quỳnh…

-Alo, who’s calling? (Alo, ai đang gọi đấy?) _ Quỳnh bắt máy.

-Hello, I’m Jack, you called me. Why do you call for me??? I don’t know you? (Xin chào, tôi là Jack, cô đã gọi cho tôi. Tại sao cô lại gọi cho tôi??? Tôi không biết cô?)

- Yes. Me too. Today, I am calling you because the invesgation market of Mr. Bob (Đúng vậy, tôi cũng thế. Hôm nay, tôi gọi điện cho bạn vì bài điều tra thị trường của giáo sư Bob)

Jack đáp lại:

-Ok. I remembered. We can meet somewhere to talk more facilities. (Ok, tôi đã nhớ ra. Chúng ta có thể gặp nhau ở đâu đấy để nói chuyện tiện hơn)

Quỳnh ngưng lại không đáp ngay, trong đầu suy nghĩ chọn địa điểm nào hợp nhất, sau cùng nó đưa ra quyết định, lên tiếng:

-Hummmm, we can meet in Royal Coffee. (Hừm, chúng ta có thể gặp nhau ở quán café Royal)

-Ok, 9:30 a.m. (Được, 9h30)

-Ok. Goodbye!!!

Chào xong cô cúp máy luôn, Jack định chào lại nó nhưng chưa kịp đã bị … Haizzzzzzz… Cũng thú vị!

Đúng 1 tiếng sau tại quán Royal Coffee, Jack mới đến và chọn chỗ ngồi. Quỳnh 5 phút sau cũng xuất hiện. Vì cả hai chưa biết mặt nhau nên Quỳnh vừa đi vào quán vừa lấy điện thoại nháy máy. Nó đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng thấy tiếng chuông điện thoại của ai đó ở cuối quán gần cửa sổ, có một người con trai đang ngồi đấy, nhìn chiếc phone đang rung trên tay.

Quỳnh tiến về phía đó, dáng đi uyển chuyển đi tới. Nó hôm nay vẫn ăn mặc giản dị, sơ mi trắng và quần bò xanh rách, đi đôi guốc tôn dáng. Còn về Jack, cũng áo sơ mi đi cùng với quần âu đen, trông vừa lịch lãm, đơn giản, mà cũng khá già dặn, thật khó khiến người ta tin đó là sinh viên đại học.

Quỳnh đứng trước mặt anh. Thấy có người, Jack cũng ngửng mặt lên xem là ai, theo anh đánh giá là cô gái trẻ trung và xinh đẹp, trông có vẻ hoạt bát, năng nổ.

Quỳnh lên tiếng hỏi:

-Hello. Excuse me, are you Jack? ( Xin chào. Xin lỗi, anh là Jack phải không?)

Jack đứng lên, miệng nở nụ cười, vừa lên tiếng chào hỏi, anh cũng vừa đưa tay ra làm quen:

-Hello. Nice to meet you, I’m Jack (Xin chào, rất vui được gặp cô, tôi là Jack)

Giọng anh ấm, nói năng lưu loát, khiến Quỳnh có ấn tượng khá tốt về anh. Quỳnh bắt tay với anh, thể hiện sự thân thiện, mỉm cười gật đầu. Hai người ngay sau đó cũng rút tay về, cùng ngồi xuống ghế.

Quán café buổi sáng cũng không đông lắm, vẫn đủ tĩnh để hai người có thời gian nói chuyện. Jack lên tiếng hỏi nó uống gì, nó đành gọi một ly matcha. Sau đó, cuộc nói chuyện của hai người bắt đầu:

-Are you from Vietnam? (Cô đến từ Việt Nam đúng không?) _Jack vừa nhâm nhi ly café rồi hỏi

-Yes. Why do you know? (Đúng, tại sao anh biết)

-Because your name. I can be considered as coming from Vietnam. (Bởi vì cái tên của bạn. Tôi có thể coi là đến từ Việt Nam)

Nói đến đây Jack lại cười. Quỳnh gật gù hiểu ra, nó cũng không thiết hỏi vì sao này vì sao nọ, chỉ im lặng.

Đón nhận ly matcha nhân viên mang ra, nó bây giờ nói về vấn đề chính, nhưng lần này nó nói tiếng Việt:

-Ok, cùng ngôn ngữ chúng ta càng dễ nói chuyện. Bây giờ chúng ta có thể thảo luận về bài thực tế được rồi.

-Nếu cô thích. Như thế này, việc bài thực tế thì cũng chẳng phải làm cầu kì, chỉ cần lên mạng copy vài cái rồi làm thành cái powerpoint là ok.

Jack hờ hững lên tiếng, có lẽ do sống lâu ở nước ngoài nên giọng anh không được tự nhiên cho lắm, giọng lái lái hơi ngọng. Quỳnh nhíu mày về câu nói của anh vừa rồi, tỏ ra vẻ không hài lòng. Nó giọng không nhẹ nhàng như trước, có hơi lạnh, đáp lại:

-Đã là bài thực tế thì phải đi trải nghiệm điều tra thực tế mới đúng, không thể như anh nói qua loa là xong như thế được.

-Thế theo cô cần làm như thế nào?

Giọng nó lúc này có phần hòa hoãn, từ từ nói:

-Cũng chả cầu kì gì đâu, theo tôi, chúng ta chỉ cần đi vài nơi như mấy công ty, cửa hàng… lấy tư liệu kinh tế thị trường là được, làm sao cho nhanh để còn nộp cho giáo sư Bob nữa. Cho nên, vì thế hôm nay tôi mới xin trợ giảng số anh để gọi đấy. Tôi không hi vọng anh không làm bài thực tế cùng tôi. Nhưng, nếu anh vẫn không có ý định làm tử tế bài tập này, tôi sẽ làm một mình, và tôi sẽ nói với giáo sư về việc này. Anh hãy suy nghĩ thử xem??!

Nói một hồi cô khát nước, uống cốc matcha ngọt lạnh. Uống xong thoải mái phần nào.

Jack nghe cô nói chỉ gật gật đầu rồi suy nghĩ. Thực ra anh cũng không xem trọng gì bài tập này, vốn định kệ nhưng hôm nay nó gọi điện hẹn gặp, anh đành lười biếng đi tới đây cho có lệ. Không nghĩ nó lại cẩn thận, chỉnh chu làm như thế. Anh nhớ không nhầm nhóm anh là ít nhất, chỉ có 2 người. Suy cho cùng làm cũng không ảnh hưởng gì, Jack quyết định cùng làm với nó. Là một người con trai có tự tôn, anh không thể để nó tự làm được…

-Cô thú vị thật. Đối với tôi làm hay không cũng không quan trọng gì cả, kể cả cho cô nói với giáo sư, tôi cũng không sao. Nhưng, hummm, vì cô giờ tôi nghĩ lại rồi. Đã là một nhóm, tôi sẽ làm bài tập này cùng cô một cách tử tế.