Bước vào thư phòng, Quốc sư bẩm tấu.

– Bẩm Hoàng thượng, Đại Hoàng tử đang chờ bên ngoài.

Dừng cây bút trên tay, vua Xê Rê gật đầu.

– Ừm, Khanh cho Đại hoàng tử vào gặp ta.

– Vâng Hoàng thượng.

Ra Kê bước vào liền hành lễ.

– Nhi thần bái kiến Phụ hoàng.

Ngước nhìn chàng vua gật đầu.

– Được rồi, đứng lên đi! Đã chuẩn bị xong rồi?

– Vâng Phụ hoàng.

Nhìn Đại nhi tử nghiêm cẩn thủ lễ, nhạt nhạt không nóng không lạnh, khiến người làm phụ thân như ông cảm thấy thật thất bại.

Thời gian gần đây, hai phụ tử mỗi lần gặp tọa đàm không còn giương cung bạt kiếm như trước nhưng khó có thể vui vẻ, cười nói hài hòa như bao phụ tử khác.

Trầm ngâm một chút, ông nói.

– Vậy đi đường cẩn thận.

Phụ hoàng ân cần dặn dò khiến chàng chưa quen, thân hình thoáng khựng một chút, nếu không để ý sẽ không nhìn ra.

Tuy một chút bối rối nhưng đôi mắt không khỏi thoáng ý cười vui vẻ.

Chàng nhẹ nhàng thưa.

– Vâng Phụ hoàng.

Tại cửa thành.

Lính gác đứng nghiêm chỉnh dọc hai bên lối đi.

Cửa thành mở rộng.

Một đoàn binh lính áp tải theo rất nhiều xe hàng hóa trân quý lao nhanh khỏi thành, đây là đội binh hộ tống đoàn người Đại hoàng tử sang xứ Hati cầu thân.

Con đường giao thương từ Hi Mê đến Hati bình thường phải mất ba tuần, nhanh lắm cũng phải nữa tháng mới tới.

Riêng đội quân này di chuyển chỉ mất một tuần lẻ một ngày là tới biên giới Hati.

Nhìn biên giới trước mặt, Ra Kê cong nhẹ khóe môi “Ta đã tới!”

Tại đại điện hoàng cung Rô Mi.

Lính báo tin vào bẩm báo.

– Bẩm Hoàng thượng, Hoàng tử Ra Kê xứ Hi Mê xin cầu kiến.

Vua Naori biết Ra Kê đến vì việc gì.

Quá khứ đã qua, ông không muốn giận chó mắng mèo lên hậu bối.

Vả lại, theo tin tình báo, Ra Kê là một người không tệ.

Anh dũng, tài hoa và thao lược, tính tình trầm ổn lại là người nữ nhi ông thương.

Ông hổ thẹn đã không chăm sóc tốt nữ nhi nên không muốn chia rẽ mối nhân duyên này, dù vậy ông cần quan sát kỹ mới quyết định.

Ông truyền lệnh xuống.

– Ngươi ra truyền lệnh xuống cho người vào.

– Vâng Hoàng thượng.

Hoàng tử Ra Kê đi vào, nhiều ánh mắt bắn về phía chàng không mấy thân thiện.

Có lẽ vì chàng là nhi tử của kẻ gây nhà tan cửa nát nơi xứ này hai mươi năm trước.

Nỗi đau mất người thân vẫn âm ỉ chưa thể xóa nhòa, sự hiện diện của chàng gợi lại ký ức đau buồn mà họ không muốn nhắc đến.

Trước những ánh nhìn đầy áp lực không khiến chàng lúng túng mà thong dong, tiêu sái đi lướt qua họ.

Chúng quần thần rỉ tai nhau “Đây là Đại hoàng tử Ra Kê, chủ soái mưu lược, anh minh, thần võ xứ Hi Mê đây sao?” “Thật không nhận ra một danh tướng quanh năm sống ở biên thùy lại có dáng vẻ thư sinh, nho nhã như vậy.” “Hôm nay người này đến xứ ta có việc gì? Không sợ chúng ta gây khó dễ sao?” “Đúng vậy, nhưng nghe nói tam Công chúa từng là hoàng muội của vị Hoàng tử này đi.” “Vậy sao?” “…”

Phớt lờ những lời xầm xì, Ra Kê tao nhã, phóng khoán ra mắt vua xứ Hati.

– Bổn Hoàng tử xứ Hi Mê ra mắt Hoàng thượng.

Cho chàng bình thân, vua Naori nheo mắt cất giọng âm vang.

– Không biết Đại hoàng tử đến xứ ta là vì việc gì?

Vua Naori đã qua tuổi tứ tuần, gương mặt không bị dấu ấn thời gian tác động là mấy mà càng thuần thục, ổn trọng, khắp người lan tỏa một phong thái uy nghiêm, vương giả.

Cảm nhận cái nhìn như thể muốn đào sâu tận mọi ngõ ngách lòng mình, Ra Kê hơi lúng túng.

Thực ra, những áp lực xung quanh không là gì đối với chàng, nhưng người trước mặt là nhạc phụ tương lai, chàng không muốn để lại bất cứ ấn tượng xấu trong gặp mặt này.

Lỡ nhạc phụ không hài lòng, việc cưới thê kéo dài thời gian thì không tốt.

Trấn tĩnh tinh thần, chàng điềm đạm trả lời.

– Lần này bổn Hoàng tử tới Quý quốc, trước là hỏi thăm sức khỏe Hoàng thượng và Hoàng hậu; Việc thứ hai là gửi một chút quà mọn mà Phụ hoàng xứ ta tỏ lòng thành ý muốn giao hảo và việc thứ ba là…

Vua Naori ngắt lời chàng.

– Về thịnh tình của Vua xứ Hi Mê ta nhận, hôm nay Hoàng tử cũng mệt mỏi nhiều, thời gian còn dài, Hoàng tử tạm trở về dịch quán nghỉ ngơi trước, ngày mai ta sẽ cho người đến mời Hoàng tử cùng tọa đàm thì thế nào?

– Việc này…

– Hoàng tử thấy sao?

Biết hôm nay không thể sốt ruột, sao gì chàng cũng đã tới nơi nên thuận theo sự sắp xếp của vua Naori.

– Vâng, đã làm phiền Hoàng thượng.

Vua Naori gật đầu, cơ mặt thoáng dãn thể hiện sự vui mừng, hài lòng.

Tại Dịch quán dành cho khách Hoàng gia.

Không ngủ được, Ra Kê khoát áo choàng đi dạo trước thềm dịch quán.

Dưới ánh trăng vàng dịu, rọi chiếu hình ảnh xung quanh hai màu đen trắng thu vào trong mắt, từng cơn gió thoảng qua kéo theo những ngọn cây, cành lá đung đưa.

Hít ngụm khí mát dịu trước cảnh đêm yên tĩnh, Ra Kê không thôi suy nghĩ về muội muội “Không biết lúc này muội ấy đang làm gì? Có biết ta đã đến tìm muội ấy không?”

Một mùi hương thơm dịu xông vào chóp mũi thật thoải mái tinh thần, hương thơm này thường lờn vờn trong lòng mỗi khi nhớ về cửu muội của mình.

Nhếch nụ cười khổ, chàng than thở “Ta lại nhớ đến muội ấy nữa rồi!” Đưa tay day day trán cho tinh thần tỉnh táo thì cảm nhận cái ôm quen thuộc đến từ sau lưng.

Chàng cả kinh đứng yên, sau đó nới lỏng tay kẻ đang ôm mình, chầm chậm xoay người mặt đối mặt.

Nhìn đôi lưu thủy như ẩn ẩn hơi nước trước mặt, chàng thì thào như muốn reo lên.

– Là muội phải không Naoxi? Không phải huynh đang mơ chứ?

Naoxi cất giọng nỉ non.

– Là muội, muội nhớ huynh nhiều lắm.

Để nghiệm chứng người trước mặt không phải là mơ, Ra kê cuối xuống hôn lên đôi môi mong đỏ nụ hôn nóng bỏng, sâu lắng cho đến khi người trong lòng không thở nổi mới buông ra.

Nhìn nữ nhi không tiền đồ, nữa đêm nữa hôm đi tìm tình lang, chân mày vua Naori chau lại “Haiz! nữ nhi không giữ được nữa rồi.” Ngước nhìn bầu trời đêm, ông nhẹ nhàn rời khỏi để lại không gian cho đôi trẻ tâm tình.

Ngày hôm sau.

Tại đại điện Hoàng cung Rô Mi.

Ra Kê nói ý định chàng đến xứ Hati là muốn cầu thân tam Công chúa mới được Hoàng gia nhận tổ quy tông.

Sau một hồi giằng co, vua Naori ngưng trọng hỏi chàng.

– Hoàng tử chắc sẽ đem hạnh phúc đến cho nhi nữ của ta?

Ra Kê trả lời dứt khoát, chân thành.

– Xin Hoàng thượng an tâm, bổn Hoàng tử dùng tính mạng mình đảm bảo sẽ không khiến Công chúa chịu một chút thương tổn nào.

Vua Naori gật đầu.

– Tốt! Vậy ta giao nữ nhi này cho Hoàng tử.

Hoàng tử nhớ những lời đã nói hôm nay.

Vua Naori thành toàn, Ra Kê vui mừng sụp lạy.

– Đa tạ Hoàng thượng thành toàn.

Cho chàng đứng dậy, vua nói.

– Nữ nhi này ta thẹn khi bé không thể chăm sóc tốt nên lúc này chỉ mong con bé được hạnh phúc.

Việc rước dâu cũng không thể qua loa…

Ra Kê vội trả lời.

– Điều này Hoàng thượng yên tâm, bổn Hoàng tử rất xem trọng việc này nên chuẩn bị chu toàn.

Lần này bổn Hoàng tử đến là đặt trước sính lễ, tỏ lòng thành kính của ta đối với Công chúa Quý quốc.

Vua Naori gật đầu đồng ý.

Từng rương sính lễ lần lượt được đưa vào và mở ra trước sự chứng kiến toàn quân thần trong đại điện.

Sính lễ bao gồm: Bốn rương vàng nén; Bốn rương châu báu, đá quý; Bốn rương da thú quý hiếm và bốn rương vật liệu trân quý, hiếm lạ.

Cả đại điện không khỏi hít hà sính lễ của Ra Kê, họ đã biết Hoàng tử xứ Hi Mê thực sự rất xem trọng việc kết thân này.

Bốn tháng sau Ra Kê trở lại đón rước thê tử, trước khi trở về xứ mình chàng xin phép vua Naori cho mình và Công chúa gặp mặt một lần.

Nghe chàng xin phép, vua Naori hào sảng đồng ý, thay vì để cả hai lén lút gặp nhau thì thành toàn tốt hơn, sao gì ông cũng đã định cọc hôn sự này.

Tối hôm đó.

Naoxi đường đường chính chính vào gặp Ra Kê mà không phải lén lút như hôm trước.

Nhìn thấy nàng bước vào, chàng cho toàn bộ cung nhân lui.

Ánh mắt nhu tình bám dính hình dáng yểu điệu trước mặt, đi lại ôm chặt nàng như muốn khảm vào trong lòng, chàng nỉ non.

– Muội đợi ta nhé.

Naoxi ngọt ngào đáp ứng.

Chàng tham lam gửi hương thơm trên người nàng làm nũng.

– Huynh thật không muốn xa muội chút nào.

Naoxi dụi đầu vào lòng chàng.

– Muội cũng vậy… Ưm…

Dưới ánh nến lập lòe, mành trước đung đưa, nơi đó hai tâm hồn cùng hòa quyện triền miên cả đêm…

————————

Tại phủ Thừa tướng.

Việc Hoàng gia nay có thêm nhị Hoàng tử Naophanta nên Thừa tướng được phép nghỉ hưu.

Trút bỏ gánh nặng triều chính mà hưởng thú điền viên cùng ái thê.

Hôm nay Phu nhân ông muốn đi bái tế nữ nhi nên ông sắp xếp xe ngựa từ chiều hôm trước.

Vén màn cẩn thận dìu thê lên xe ngựa, sau đó ông cũng leo vào ngồi cùng, xa phu phất roi giục ngựa, bánh xe dần lăn rời khỏi phủ.

Xa xa, một Công tử gương mặt thanh nhã dõi mắt trông theo bóng xe cho đến khi xe chạy mất dạng mới quay đầu đi hướng ngược lại.

Vị Công tử ấy đang đi thì có người gọi.

– Ninpac, sao bây giờ huynh còn ở đây?

Người đó lướt nhanh như làn gió đến nắm tay vị Công tử ấy.

– Nhanh, chúng ta phải đến phường Nội thất ngay sẽ không kịp mất.

Bị kéo bất ngờ quá nhanh, Ninpac kêu rên.

– Ta biết rồi, huynh đừng kéo nữa… gãy tay ta mất.

Nghe tiếng la của Ninpac, Công tử nọ mới nới lõng tay, ngại ngùng cười giã lã.

– Xin lỗi huynh, ta… ta nóng lòng quá!

Ninpac gật đầu không truy cứu, cả hai cùng nhanh chân đến phường Nội thất.

Nhìn hai vị Công tử trẻ tuổi muốn thử sức nghề mộc cùng trang trí nội thất.

Chủ phường đặt vài câu hỏi liên quan mà những thợ trong nghề đều phải biết.

Cả hai đều vượt qua, Chủ phường liền cho cả hai thử tay nghề, nếu đạt sẽ được nhận liền vào làm.

Bài dự thi là một mô hình nội thất xập xệ tồi tệ, giờ cả hai phải phát họa những thứ cần để tu bổ, quy hoạch lại hợp lý, làm sao tạo một không gian thông thoáng mà số tiền để tu sửa là một lượng bạc, chi phí phát sinh thấp chứ không được hơn.

Sau hai khắc (nữa giờ) cả hai nộp bài cho Chủ phường, nhìn bài thi của cả hai đều rất tốt, đặc biệt là bài của Ninpac.

Chủ phường hài lòng ký hợp đồng với cả hai, hẹn hôm sau đến báo danh nhận việc.

Ra khỏi phường Nội thất, vị Công tử nọ đề nghị.

– Chúng ta ghé đâu đó uống vài chén thì thế nào?

Ninpac hỏi lại.

– Đệ muốn ghé chỗ nào đây Minhun?

– Ghé chỗ thím Lý ăn súp đậu và thịt dê nướng thì sao?

– Được.

Húp bát súp đậu nóng hổi, Minhun nói.

– Huynh ăn nhiều nhiều chút mới có sức khỏe, đừng có mà tiết kiệm quá.

Lần này đệ mời nên đừng có mà khách sáo nha.

Ninpac gật đầu tỏ ý đã biết, cuối đầu ăn súp trong bát mình.

Tuy hầu hết bữa ăn đều chỉ Minhun nói chuyện, Ninpac chỉ ậm ừ, đôi lúc nói lại vài câu nhưng không khí lại hài hòa không chê vào đâu được.

Tại hoàng cung Rô Mi.

Natania đến thăm Haxin cùng ngồi nói chuyện.

– Hôm nay Hoàng hậu có mệt mỏi không?

Mỉm nụ cười ngọt ngào, nhìn bụng nhô cao, xoa nhẹ lên đó nàng trả lời.

– Ta khỏe.

– Cũng được hơn sáu tháng rồi Hoàng hậu nhỉ?

Haxin cười dịu dàng.

– Dự định hơn hai tháng nữa sẽ chuyển dạ… Uhm! Sức khỏe bà lúc này thế nào rồi?

– Đã tốt lên nhiều thưa Hoàng hậu.

Haxin rất áy náy với Natania, tuổi xuân của bà vì nhi tử của nàng mà trả giá hết thảy.

Nàng hỏi bà.

– Bà có dự định chưa thực hiện được cần chúng ta giúp không?

Natania im lặng suy nghĩ “Điều ta còn băng khoăn ư? Đúng rồi! Không biết huynh ấy bây giờ thế nào? Còn sống hay không? Hơn hai mươi năm không tin tức…”

Natania trầm tư như có tâm sự, Haxin dò hỏi.

– Muội có khó khăn gì ư?

Không muốn Hoàng hậu bận tâm vì chuyện của mình, bà đổi chủ đề khác nói chuyện.

– Dân nữ cảm thấy bây giờ thật tốt… A! Cái áo này Hoàng hậu đã đan xong rồi sao?

Tại Phượng cung.

Nằm trong vòng tay vua Naori, Haxin thỏ thẻ.

– Hoàng thượng, lúc xưa Natania rời cung có nhận sự giúp đỡ của một vị binh lính… người xem có tìm được người này không?

Natania là ân nhân của phu phụ ông.

Biết bà ấy có tâm niệm chưa hoàn thành, nếu làm được thì ông cần phải làm thật tốt.

Ông nói.

– Để ta gửi tín thư dặn Ra Kê để ý giúp xem sao?

– Cám ơn Hoàng thượng.

Vua Naori yêu chiều, thơm lên tóc nàng.

– Đó là điều ta nên làm, đúng là đã thiếu xót đối với bà ấy.

Xoa xoa bụng nàng, ông hỏi.

– Hài nhi không quấy phá nàng chứ?

Nói đến hài tử, ánh mắt nàng dịu dàng đầy ý cười.

– Uhm, sáng nay bé con có vận động một chút.

Vua thốt lên.

– Sẽ không khiến nàng mệt chết chứ? Thật là tiểu tử nghịch ngợm, đợi nó ra đời xem ta giáo huấn nó thế nào.

Haxin nhíu mày trách.

– Hoàng thượng! Hài nhi cần vận động thì sau này ra đời mới tốt chứ, người đó… chưa gì đã đe dọa bé con rồi.

Naori sang sảng cười.

– Không phải ta đang nói chuyện với nó sao, để nó tự tung tự tác có mà mệt chết nàng.

– Vậy mà người cũng nói được, nó là hài tử của người đó.

– Ta biết chứ, nhưng nàng là thê tử của ta, ta cần dạy nó phải biết thế nào là hiếu kính phụ mẫu….