Chương 17: Thấp thỏm bất an
Bởi vì thân thể không thoải mái, thế nên Hạ Thiệu Nhiên chỉ một chút là liền thật sự thiếp ngủ say. Nghiêm Cẩn ngồi ở bên đối diện Hạ Thiệu Nhiên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu cẩn thận đánh giá, hai người là bạn bè bao nhiêu năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên Nghiêm Cẩn nghiêm túc quan sát diện mạo của Hạ Thiệu nhiên như thế. Tuy rằng khuôn mặt Hạ Thiệu Nhiên so ra với Nghiêm Luân còn kém xa vẻ xinh đẹp tinh xảo, nhưng khuôn mặt, chân mày, cái mũi, đôi môi lớn lên cũng trông rất thanh tú dễ nhìn, làn da thoạt trông không tồi, vừa trắng vừa săn lại bóng loáng nhẵn nhụi, nói thế nào cũng được xem như một soái ca. Huống gì thẩm mỹ quan vốn là mỗi người mỗi khác nhau, giờ phút này trong mắt Nghiêm Cẩn, Hạ Thiệu Nhiên lớn lên liền đặc biệt thuận mặt, thậm chí khuôn mặt vì mới nôn mửa mà trở nên trắng bệch có chút khó coi cũng khiến cho Nghiêm Cẩn có điểm đau lòng. Nghiêm Cẩn giữ nguyên tư thế nhìn chằm chằm Hạ Thiệu Nhiên, nhìn một lúc lâu, bắt đầu có cảm giác hơi mỏi, hắn cử động thân thể một chút định đổi tư thế. "Nghiêm Cẩn đừng đi!" Nhưng Nghiêm Cẩn mới vừa cử động thì Hạ Thiệu Nhiên lập tức tỉnh lại, mở mắt ra kinh hoảng thất thố nhìn Nghiêm Cẩn, gắt gao bắt lấy tay hắn không chịu buông ra. Có lẽ bởi vì đột nhiên bừng tỉnh, tình cảm mãnh liệt trong ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên đều biểu lộ ra cả không hề che giấu, khiến cho Nghiêm Cẩn nhìn thấy nhất thời thất thần. "Nghiêm Cẩn đừng đi..." Hạ Thiệu Nhiên nhìn Nghiêm Cẩn không mở miệng, trong lòng càng thêm lo lắng sợ hãi, thanh âm phát ra mềm nhũn mang theo vài phần cầu xin. Hạ Thiệu Nhiên cũng thừa biết rõ rằng chính mình thể hiện ra rõ ràng như vậy, Nghiêm Cẩn có lẽ cũng đã sớm biết cậu thích hắn, thế nhưng Hạ Thiệu Nhiên lại không dám chính miệng mình nói ra tình cảm ấy của mình, cậu sợ rằng sẽ bị Nghiêm Cẩn trực tiếp từ chối. "Tôi không đi." Nghiêm Cẩn trấn an vỗ vỗ lên mu bàn tay Hạ Thiệu Nhiên, trên vẻ mặt luôn lãnh đạm còn nổi lên một gợn ôn nhu. "Nghiêm Cẩn...." Thái độ ôn nhu của Nghiêm Cẩn khiến trái tim Hạ Thiệu Nhiên như bị đập lỗi mất một nhịp, cậu mở to hai mắt si ngốc nhìn Nghiêm Cẩn. "Cậu cứ nghỉ ngơi một chút đi." Nghiêm Cẩn bị nhìn như vậy có chút mất tự nhiên, liền mở miệng ra nói Hạ Thiệu Nhiên nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi. Bất quá làm sao Hạ Thiệu Nhiên bây giờ còn có tâm trạng ngủ nữa, cậu đăm đăm cứ nhìn chằm chằm Nghiêm Cẩn mãi, sợ rằng nếu không trông thì hắn sẽ đi mất. Nghiêm Cẩn vốn dĩ không bao giờ thích nói chuyện, từ nhỏ đến lớn đều là Hạ Thiệu Nhiên quấn lấy Nghiêm Cẩn chủ động bắt chuyện, nhưng hiện tại Hạ Thiệu Nhiên cứ ngơ ngốc nhìn Nghiêm Cẩn chẳng hé lời nào, hai người mặt đối mặt với nhau, hai mắt cứ nhìn chăm chú vào nhau, Hạ Thiệu Nhiên hồn nhiên quên mất chính mình nhưng Nghiêm Cẩn thì lại không khỏi có chút ngượng ngập. "Dạ dày cậu còn khó chịu không? Hay chúng ta ra ngoài ăn gì đấy!" Nghiêm Cẩn nghĩ đến tối nay Hạ Thiệu Nhiên vì mình đỡ rượu mà không ăn gì cả, cộng thêm việc đã nôn mửa hai lần, thế nên khó khăn lắm hắn mới tìm ra được lý do để mở miệng nói chuyện. "Không khó chịu không khó chịu, chúng ta đi ăn gì đi." Hạ Thiệu Nhiên từ trạng thái ngốc lăng phục hồi tinh thần lại, vội không ngừng lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, toàn bộ vẻ cao hứng vui sướng đều toàn bộ hiện rõ ra hết trên mặt. Khi biết Nghiêm Cẩn thích Nghiêm Luân, trong lòng Hạ Thiệu Nhiên rất khó chịu, ghen ghét, không cam lòng... Nhưng chỉ cần Nghiêm Cẩn chỉ đối xử với cậu hơi tốt một chút thôi, Hạ Thiệu Nhiên lập tức liền vui sướng muốn chết, cố tình đem chuyện Nghiêm Cẩn thích Nghiêm Luân vứt ra sau đầu. Trong buổi tiệc, đa phần rượu đều là Hạ Thiệu Nhiên uống giúp cho Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn chỉ uống cùng Cố Phong một ly rượu kia, qua một lúc lâu như vậy đã sớm không sao nữa rồi, cho nên Nghiêm Cẩn tự mình lái xe đưa Hạ Thiệu Nhiên đi ra ngoài ăn tối. "Cậu muốn ăn gì?" Nghiêm Cẩn thắt dây an toàn, khởi động xe rồi quay đầu sang hỏi Hạ Thiệu Nhiên một câu. "Tôi biết có một quán ăn gia đình thức ăn hương vị rất được, chỉ là chỗ đó có hơi vắng, hơn nữa quán rất nhỏ..." Hạ Thiệu Nhiên có chút do dự lại có điểm mong chờ nhìn Nghiêm Cẩn. "Vậy đi tới đấy đi, địa chỉ cụ thể ở đâu?" Nghiêm Cẩn quay đầu xe lại khởi động để xe chạy đi. Hạ Thiệu Nhiên nghe thấy Nghiêm Cẩn đồng ý với mình, lập tức vui vẻ nói ra địa chỉ. Nghiêm Cẩn lái xe đi đến quán ăn mà Hạ Thiệu Nhiên nhắc đến, chỉ là một cái quán nhỏ ven đường rất bình thường, nhưng có vẻ đồ ăn ở đây không tồi, lúc này đã quá giờ cơm tối nhưng người dùng cơm trong tiệm vẫn khá nhiều, bàn này bàn kia tràn ngập tiếng người ồn ào. Nghiêm Cẩn xuống xe, nhìn khung cảnh ồn ào hoạt náo trong quán khiến hắn hơi nhíu mày. Nghiêm Cẩn từ nhỏ đến lớn ngoại trừ ở nhà ăn cơm, mỗi khi ăn ở ngoài đều đến những nhà hàng sang trọng xa hoa, khung cảnh an tĩnh ưu nhã, những vị khách dùng cơm xung quanh cũng đều là những người trí thức cử chỉ lịch thiệp khéo léo. Đâu giống như những người trong quán ăn này, bốn năm người ngồi cùng một bàn cao hứng nói chuyện, thậm chí còn có mấy người mặt đỏ tía tai vừa uống rượu vừa lớn tiếng vung quyền. "Nghiêm Cẩn." Hạ Thiệu Nhiên nhìn Nghiêm Cẩn đứng tại chỗ nửa ngày cũng không đi vào bên trong quán, lo lắng bất an gọi lên. "Vào đi." Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn dáng vẻ Hạ Thiệu Nhiên cẩn thận lo sợ, nhấc chân lên hướng đi vào trong tiệm, Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên tìm một góc tương đối an tĩnh ngồi xuống. Người phục vụ đi tới, Hạ Thiệu Nhiên lưu loát gọi món, cậu cực kỳ quen thuộc với mấy món ăn ở đây, thành thạo như người thường xuyên đến đây dùng cơm vậy. Nghiêm Cẩn có chút kinh ngạc, nói thế nào thì Hạ Thiệu Nhiên cũng được xem như là thiếu gia của Hạ gia, theo lý mà nói không thể nào thường xuyên đến quán ăn vỉa hè này dùng cơm mới đúng. "Tôi cũng chỉ là vô tình phát hiện ra quán ăn này thôi, thấy quán buôn bán khá đắt nên vào ăn thử một lần, phát hiện ra tay nghề nấu ăn của chủ quán thật là tốt, đồ ăn làm ra đặc biệt rất ngon, hợp khẩu vị, ăn vài lần thì có chút nghiện, liền cứ thế về sau tới đây ăn cơm. Tôi cũng mấy lần tính rủ cậu đến đây cùng ăn, nhưng tôi biết cậu không thích những chỗ ồn ào chợ búa như vậy...." Hạ Thiệu Nhiên cười giải thích cho Nghiêm Cẩn, nhưng khi nói đến đoạn muốn rủ Nghiêm Cẩn đến cùng ăn, biểu tình cao hứng một chút rồi lại trở nên ảm đạm thất sắc. "Không sao" Nghiêm Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, tuy rằng hắn thực sự không thích, nhưng dù sao cũng đã tới đây rồi, cũng muốn ăn cho xong bữa rồi đi.