Chương 105: Người một nhà tương thân tương ái

Đến thứ bảy, Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên mang theo Nghiêm Ngôn đến thăm Nghiêm phụ.

Năm đó Nghiêm phụ vì chuyện Nghiêm Cẩn chuyển giao cho Hạ Thiệu Nhiên 50% cổ phần Nghiêm Thị mà vẫn luôn canh cánh trong lòng, mãi đến khi Nghiêm Ngôn sinh ra, Nghiêm phụ cảm thấy Nghiêm Thị đã có người kế nghiệp, thái độ lúc này mới hòa hoãn một chút. Nhưng Nghiêm Ngôn càng lớn lên càng giống Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm phụ lại không phải người mù liền nhìn ra được đầu đuôi, hóa ra Nghiêm Ngôn không phải là con của Nghiêm Cẩn mà là của Hạ Thiệu Nhiên. Nghiêm phụ nghĩ thầm như này chẳng phải về sau toàn bộ Nghiêm Thị cũng là của Hạ Thiệu Nhiên còn gì! Tự nhiên càng thêm tức giận, nhưng cho dù có khuyên bảo thế nào, mắng chửi thế nào cũng chẳng thể làm Nghiêm Cẩn thay đổi chủ ý.

Bất quá sau khi vô tình Nghiêm phụ nghe được Nghiêm Ngôn gọi Hạ Thiệu Nhiên là "mẹ", trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nghiêm phụ cảm thấy cho dù thế nào đi nữa thì Hạ Thiệu Nhiên không phải là bị con trai mình đè ở dưới thân sao. Nghiêm Cẩn cho cậu ta chút bồi thường cũng là phải. Thật ra Nghiêm phụ nghĩ như vậy bởi vì ông cũng hết cách với Nghiêm Cẩn rồi, đành tự mình tìm chút an ủi cho bản thân thôi.

"Ông nội!" Ba người vừa mới bước vào cửa, Nghiêm Ngôn liền trực tiếp vọt tới trước mặt Nghiêm phụ, giòn tan cười chào hỏi một tiếng.

"Cháu ngoan!" Nghiêm phụ ngồi trên ghế sopha mặt mày hớn hở ôm Nghiêm Ngôn ngồi trên đầu gối của mình. Tuy rằng Nghiêm Ngôn là con của Hạ Thiệu Nhiên, nhưng nói thế nào cũng mang họ Nghiêm, bên ngoài vẫn là cháu trai Nghiêm gia, hơn nữa Nghiêm Ngôn không khô cằn gầy yếu như Hạ Thiệu Nhiên lúc còn nhỏ mà có da có thịt mang dáng vẻ của một tiểu thiếu gia nhà giàu, Nghiêm Cẩn đặc biệt chú ý đến dinh dưỡng của Nghiêm Ngôn, cậu nhóc được nuôi khỏe mạnh kháu khỉnh khôi ngô, trên khuôn mặt tròn tròn mũm mĩm còn có hai má lúm đồng tiền cực kỳ dễ nhận dạng, hơn nữa cái miệng nhỏ lại mau mắn ngọt ngào, cho nên mặc kệ thái độ của Nghiêm phụ đối với Hạ Thiệu Nhiên như thế nào, ông đối với Nghiêm Ngôn là cực kỳ yêu thích.

"Nghiêm Ngôn, mau xuống khỏi người ông nội đi, ông nội tuổi đã lớn không ôm nổi con đâu!" Hạ Thiệu Nhiên lo lắng cho thân thể Nghiêm phụ, trầm mặt răn dạy Nghiêm Ngôn một câu.

"Ông nội thích ôm cháu cưng! Nghiêm Ngôn, con đừng nghe mẹ nói!" Nghiêm phụ trừng mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên liếc mắt một cái, còn cố ý nhấn mạnh chữ "mẹ" nữa.

"Ba!" Nghiêm Cẩn bất mãn nhìn về phía cha mình.

"Nghiêm Cẩn...." Hạ Thiệu Nhiên nhanh chóng giữ lấy Nghiêm Cẩn lắc lắc đầu.

"Ông nội, hai người họ đều là ba của con!" Nghiêm Ngôn cũng chỉ vào Hạ Thiệu Nhiên và Nghiêm Cẩn vẻ mặt nghiêm túc nói với Nghiêm phụ. Đừng nhìn Nghiêm Ngôn ngày thường hay gọi Hạ Thiệu Nhiên là "Mẹ", nhưng nếu thực sự có ai lấy chuyện này để nói Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm Ngôn tuyệt đối sửa sai lại cho người đó.

"Ừ thì đều là ba ba, cháu ngoan nói cái gì thì là cái đó! Được rồi, Nghiêm Cẩn, Thiệu Nhiên, hai người cũng ngồi xuống đi" Dưới sự tấn công của cả Nghiêm Cẩn lẫn Nghiêm Ngôn, Nghiêm phụ đành phải đổi giọng gọi tên Hạ Thiệu Nhiên.

"Cảm ơn ba" Hạ Thiệu Nhiên lễ phép nói lời cảm ơn sau đó mới cùng Nghiêm Cẩn cùng nhau ngồi xuống.

Một nhà ba người ở lại nhà Nghiêm phụ ăn cơm trưa, sau khi cùng lão nhân gia hàn huyên trò chuyện một lát thì liền trở về nhà. Thật ra trước đó Hạ Thiệu Nhiên đã suy xét đến chuyện Nghiêm phụ tuổi đã lớn, lại chỉ lẻ loi có một mình nên muốn để cho lão nhân gia dọn qua nhà ở chung với bọn họ, nhưng thật ra chính bản thân Nghiêm phụ lại không muốn, Hạ Thiệu Nhiên đề xuất vài lần cũng không được sau đó chỉ có thể bỏ qua chuyện này.

Trên đường trở về nhà, người đi đường cũng không nhiều, Nghiêm Cẩn có thể dành chút thời gian thỉnh thoảng liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu nhìn Nghiêm Ngôn và Hạ Thiệu Nhiên ngồi ở phía sau. Lúc này Nghiêm Ngôn đã ngủ rồi, đầu gối lên đùi Hạ Thiệu Nhiên, khuôn mặt nhỏ khi ngủ đỏ hồng, cái miệng nhỏ còn thỉnh thoảng lầm bầm hai câu, cũng không biết là đang bĩu môi lải nhải cái gì. Hạ Thiệu Nhiên hơi cúi đầu vẻ mặt ôn nhu nhìn Nghiêm Ngôn.

"Ông xã." Hạ Thiệu Nhiên ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Nghiêm Cẩn qua kính chiếu hậu, hai mắt cậu cong lên cười nhẹ gọi.

"Bà xã, thật xin lỗi em" Nghiêm Cẩn đột nhiên không thể hiểu nổi mở miệng xin lỗi.

"Làm sao vậy?" Trên mặt Hạ Thiệu Nhiên hiện lên vẻ khó hiểu.

"Ba của anh, ông ấy....." Hóa ra bởi vì chuyện thái độ của Nghiêm phụ đối với Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn do dự không biết nên nói thế nào.

"Anh bị bệnh à? Người một nhà với nhau còn để ý này nọ làm gì!" Hạ Thiệu Nhiên lập tức ngắt lời Nghiêm Cẩn, nhẹ giọng trách cứ một câu.

"Chính là....." Nghiêm Cẩn còn muốn mở miệng tiếp tục nói. Nếu như ngày thường Nghiêm Cẩn sẽ không dài dòng như vậy, nhưng một khi là chuyện có liên quan đến Hạ Thiệu Nhiên, Nghiêm Cẩn sẽ đặc biệt nghĩ nhiều, sợ Hạ Thiệu Nhiên phải chịu ủy khuất.

"Ông xã, em thật sự không sao mà! Không phải chỉ là một câu xưng hô thôi sao, người ngoài nói ra nói vào em còn chẳng ngại, huống gì là ba. Chỉ cần người một nhà chúng ta hạnh phúc vui vẻ là được, em còn thích nghe anh gọi em là bà xã của anh, nghe Nghiêm Ngôn gọi em là mẹ nữa!" Hạ Thiệu Nhiên rất nhanh ngắt lời Nghiêm Cẩn, thoải mái cười ha hả giải thích với Nghiêm Cẩn.

"Bà xã!" Nghiêm Cẩn sau khi nghe được trong lòng cũng bình thường trở lại, lập tức vang dội gọi.

"Ông xã!" Hạ Thiệu Nhiên cười lớn đáp lại.

"Ba ơi, mẹ ơi!" Tiếng hai người nói chuyện đã đánh thức Nghiêm Ngôn đang ngủ say, vừa mới tỉnh lại liền mơ mơ màng màng gọi lên.

"Nghe!" Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên đồng thanh lớn tiếng đáp lại.

Trong xe lập tức vang lên tiếng cười vui vẻ của một nhà ba người.

____HOÀN VĂN TOÀN____

Jian: Hoàn thêm một bộ dồi *tung bông* gia đình nhỏ hạnh phúc bên nhau, tui thích những bộ mà có cái kết ngọt ngào như vậy lắm ó >/////<