Tối hôm đó, hai người ngồi thật lâu trên cầu thang mờ tối, nghe tiếng huyên náo trong bữa tiệc Giáng Sinh mà các bạn trong lớp tổ chức, tựa như cách một thế giới xa xôi.

Bọn họ ở một thế giới khác.

Một thế giới ngăn cách tất cả nguy hiểm, phiền nhiễu, tiếng ồn… chỉ có lẫn nhau.

Ngụy Phong rất muốn làm chút gì đó, nhưng lại rất cẩn thận.

Trước kia còn có thể làm càn một chút, nhưng khi anh thật sự có được tình yêu mình tha thiết mơ ước thì lại không dám khinh thường đường đột, bởi vì sợ mất đi.

Tựa như đã từng cẩn thận che chở chim én bay tới dưới mái hiên làm tổ, anh đối với Lộ An Thuần… cẩn thận đến mức chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn cô.

Lộ An Thuần nhận ra được tâm tính của chú chó này, nhìn vẻ mặt uất ức lại khát vọng của anh, cô chỉ muốn cười.

Cô và anh nhỏ giọng nói chuyện hồi lâu, sau đó cô lấy ra một cái túi đựng thể thao từ trong cặp sách: “Đây là quà Giáng Sinh cho cậu nhóc.”

Ngụy Phong nhận cái túi, lấy ra một cái bao cổ tay đàn hồi màu đen.

“Không phải gần đây nó đang học anh chơi bóng rổ sao.” Lộ An Thuần giải thích: “Phải chú ý bảo vệ cổ tay.”

“Em đã tặng cho nó bao nhiêu quà rồi mà.”

“Em có tặng cho nó nhiều hơn nữa thì nó đều không cần khách sáo với em.”

Ngụy Phong ngược lại không phản bác câu nói này, đeo bao cổ tay màu đen vào cổ tay đường nét lưu loát của mình: “Trông cũng được, cảm ơn.”

Lộ An Thuần vươn tay cướp lấy: “Có biết ngại không, đây là cho em trai anh, coi chừng giãn mất!”

Ngụy Phong giơ tay lên, cô gái đưa tay túm kéo, hai người náo loạn ầm ĩ, Ngụy Phong dùng tay còn lại ôm vòng eo mảnh mai của cô, thăm dò mà… làm càn.

Khuôn mặt Lộ An Thuần đỏ lên, cô đẩy anh lên: “Có liêm sỉ một chút.”

Anh khẽ xì một tiếng, nghe lời rút tay về, tháo bao cổ tay ra bỏ vào trong hộp đựng: “Thay mặt cậu nhóc cảm ơn chị dâu của nó.”

“Là chị của nó.” Lộ An Thuần uốn nắn, lại lấy ra một chiếc hộp nhãn hiệu thể thao từ sau lưng, đưa đến trên đầu gối của Ngụy Phong: “Cái này mới là của anh.”

“...”

Thấy Ngụy Phong im lặng, cô khẽ đẩy anh một cái: “Ngây người gì đấy, mở ra xem có thích không.”

Ngụy Phong nhẹ nhàng đặt bàn tay lên hộp, nghiêng đầu nhìn qua cô: “Em như vậy khiến anh rất xấu hổ.”

“Xấu hổ cái gì?”

“Anh không có chuẩn bị quà Giáng Sinh cho em.”

Lộ An Thuần khẽ hừ một tiếng: “Đúng đó, vì sao anh không chuẩn bị quà Giáng Sinh cho em?”

“Sinh nhật em sắp đến rồi, anh muốn góp đủ tiền tặng em món quà tốt.”

“Không cần đâu.” Lộ An Thuần sờ lên búi tóc sau gáy, tua rua của chiếc kẹp tóc bươm bướm vang lên đinh đang: “Kẹp tóc anh tặng em rất thích.”

“Em vẫn mang kẹp nó à?”

“Đi cùng anh mới kẹp, hơn nữa bố em đi xa rồi mà.” Lộ An Thuần đẩy hộp: “Anh mau nhìn xem có thích không.”

Ngụy Phong mở hộp, lấy ra một đôi giày thể thao màu đen mới tinh từ trong hộp, kiểu dáng gợn sóng, rất trẻ trung thời thượng. Đương nhiên anh cũng nhận ra thương hiệu này, đám Từ Tư Triết thường mang, chắc chắn giá cả sẽ không rẻ.

Anh lấy giày ra, sau đó lại lục lọi trong đám sợi cỏ dưới đáy hộp.

“Anh đang tìm gì vậy?”

“Hóa đơn, xem giá.”

“Em ném hóa đơn đi rồi, anh xem giá làm gì.”

Ngụy Phong lấy điện thoại ra, chụp hình tìm kiếm, Lộ An Thuần bị anh làm tức giận, đứng lên nói: “Anh làm vậy thì sau này không thể bảo em tặng gì cho anh nữa đâu!”

Ngụy Phong trượt ngón tay trên màn hình, vẫn may, là cái giá anh có thể trả nổi.

Đương nhiên sẽ không quá mắc, bởi vì Lộ An Thuần tích góp tiền không dễ dàng, dựa vào thẻ học sinh để đổi tiền mặt, rất lâu cô mới có thể tích góp đủ mấy ngàn tệ.

Ngụy Phong nghiêm túc nhìn cô: “Quà em tặng anh sẽ nhận hết, nhưng anh muốn biết rõ sức nặng của nó trước.”

“Sức nặng của nó không phải dùng giá cả để cân nhắc.”

“Đương nhiên là phải rồi.”

“Tầm thường quá rồi đó.” Lộ An Thuần dùng mũi chân đá anh một cái: “Sự yêu thích và thật lòng giữa đôi bên có thể dùng tiền tài để đánh giá sao.”

“Có thể.” Nhận biết và quan niệm của Ngụy Phong đối với sự vật cực kỳ chắc chắn: “Anh kiếm được một trăm có thể tiêu hai trăm cho em, bởi vì anh thích em, cái gì cũng có thể cho em, mang nợ cũng sẵn lòng. Cho nên không sai, quà tặng đương nhiên có thể dùng tiền tài để đánh giá.”

Lộ An Thuần nhíu mày.

Có cảm giác bị anh thuyết phục.

“Vậy nếu anh chỉ kiếm được 10 tệ, 1 tệ thì làm thế nào?”

“Cũng cùng đạo lý, chỉ là có hơi thảm thương. Nếu như anh không nuôi em nổi thì anh sẽ không để em chịu khổ cùng anh, anh sẽ để em đi.”

“Vĩ đại… đến vậy à?”

“Anh cũng phát hiện ra, đây đều là yêu, em có muốn hôn anh thêm mấy cái không.”

“Ha ha ha ha.” Lộ An Thuần bị anh chọc cho vui vẻ, đưa tay đẩy đầu anh.

“Ngụy Phong, anh nói không sai, quả thật không thể dùng tiền để đánh giá, cho nên thứ anh cho em và thứ em cho anh dù có khác về giá cả nhưng đều là thứ tốt nhất mà hai bên có thể lấy ra được. Không cần phải đồng giá.”

Ngụy Phong thế mà cũng bị thuyết phục, anh cầm lấy giày, cẩn thận phủi bụi, kéo cô ngồi lại bên cạnh: “Vậy thì anh lời rồi.”

“Anh nghĩ nhiều rồi, em không nhiều tiền vậy đâu, không phải lúc nào cũng sẽ tặng đồ đắt tiền cho anh… Có điều, em thích chưng diện cho anh. Anh đẹp trai như vậy, mang giày em tặng sẽ đẹp trai hơn.”

“Vậy anh thử xem.”

Ngụy Phong cúi người tháo dây giày, cởi giày ra, Lộ An Thuần nhìn đôi tất màu đen của anh, cười nói: “Anh còn dám cởi giày trước mặt em à?”

“Vì sao không dám?” Chân Ngụy Phong động đậy: “Chân anh không thối.”

“Nhưng em sẽ không cởi giày trước mặt anh.”

“Chúng ta quen thuộc đến vậy rồi mà.”

“Cũng không quen thuộc lắm!”

Ngụy Phong chạm vào bờ vai mỏng manh của cô: “Anh cảm thấy quen thuộc đến mức có thể cởi áo, cởi giày, cởi quần trước mặt em.”

“Quần… thì không cần đâu!”

“Bà xã, cái gì anh cũng có thể cho em nhìn hết.”

“Cảm ơn, em không muốn nhìn chút nào cả! Còn nữa… ai là bà xã của anh chứ!”

Lộ An Thuần bất đắc dĩ lại buồn cười, anh thật sự giống như một con chó lớn cực kỳ quấn người vậy.

Cô nhặt chiếc giày còn lại lên, giúp anh xỏ dây giày rồi đưa tới bên chân anh: “Anh hoàn toàn không muốn duy trì cảm giác thần bí trước mặt em sao.”

Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của Ngụy Phong liếc nhìn cô: “Anh lại không giống em, làm như ai cũng giống em vậy, còn cố lạt mềm buộc chặt nữa.”

“Ai lạt mềm buộc chặt.”

“Em đã nhử anh lâu đến vậy mà.”

“Em chỉ là không xác định lắm mà thôi.” Lộ An Thuần buồn bực: “Không xác định được như vậy có phải là đúng hay không.”

“Anh từng nghe qua một bài hát, lời bài hát là — Bồ câu trắng nơi thánh đường sao có thể hôn quạ đen xấu xí[1]. Cô hai à, thật ra anh vốn không xứng với em.”

[1] Ca khúc “Bồ Cầu Trắng” - Oishi Của Bạn.

Trái tim Lộ An Thuần mờ hồ đau đớn: “Cho nên Ngụy Phong, anh cũng cảm thấy chúng ta không đúng sao?”

Ngụy Phong cúi người thắt dây giày màu đen, buộc chặt đôi giày, đôi mắt đen nhánh ẩn sâu trong màn đêm: “Ai nói… nhất định phải làm việc đúng chứ.”

Trái tim của cô bị lời nó bất chấp của anh nhéo mạnh.

Sự kiên định không thay đổi này chính là nguyên nhân quan trọng nhất mà Lộ An Thuần lựa chọn anh.

Ngụy Phong mãi mãi sẽ không đẩy cô ra, chết cũng sẽ không.

“Giày dễ chịu không?” Cô cười hỏi.

“Vừa vặn lắm.”

Ngụy Phong đứng dậy nhảy mấy cái, làm ra động tác ném rổ mạnh mẽ: “Anh cảm thấy lại trở nên đẹp trai rồi.”

Lộ An Thuần ngước mắt nhìn chàng trai tuấn mỹ, tỏa sáng đẹp đẽ này, trong mắt đầy ý cười dịu dàng: “Đúng vậy đúng vậy đúng vậy.”

Bông tuyết nương theo gió đông lạnh thấu xương bay vào từ cửa sổ mái nhà, tan ra hết trên người anh.

Tựa như… những bông tuyết của đêm nay đều yêu anh.

*

Kỳ nghỉ đông đúng hẹn mà tới, ngày có thành tích cuối kỳ, Lộ An Thuần ngồi trong phòng, nhìn chằm chằm vào phiếu điểm trên máy tính cực kỳ lâu, nhiều lần xác định mình không nhìn nhầm.

Xếp hạng tổng của Ngụy Phong đã vượt qua cô!

Anh vượt qua cô rồi!!!

Cho nên, người đàn ông này không chỉ bắt kịp cô mà còn dùng viên đạn bọc đường tình yêu đánh cho cô không kịp chuẩn bị, thành tích vượt qua cô và trở thành top 1 của lớp.

Lộ An Thuần không thể nào chấp nhận được chuyện này, nhìn cẩn thận lại bảng xếp hạng thành tích.

Điểm tiếng Anh và Ngữ văn của Ngụy Phong cao hơn trước kia không ít, nhưng vẫn thấp hơn cô hai mươi mấy điểm.

Nhưng mà, lần này các giáo viên Toán Lý Hóa đã cùng nhau thống nhất, cố ý muốn khiến các bạn học sinh đón năm mới không yên, ra đề quá khó, đa số các bạn trong lớp đều rớt lạch tạch, ngay cả những bạn bình thường thành tích khoa học tự nhiên không tệ, lần này đều bị ngược đến độ nghi ngờ cuộc đời, trong đó bao gồm cả Lộ An Thuần.

Chỉ có điểm số của Ngụy Phong cực kỳ nổi bật, các môn Toán Lý Hóa được điểm tối đa, dù là đề bài với độ khó ma quỷ biến thái thì anh cũng có thể tìm được cách giải chính xác.

Không hề nghi ngờ, lần thi cuối kỳ này, tất cả các bạn học sinh bị Toán Lý Hóa ngược đến mức quân lính tan rã, chỉ có Ngụy Phong dựa vào số điểm chênh lệch lớn, không chỉ bù vào được các môn yếu kém mà còn vượt qua Lộ An Thuần, trở thành top 1.

Lộ An Thuần bưng máy tính, nhìn bài thi Vật lý đầy dấu gạch đỏ của mình, cô rút kinh nghiệm xương máu, nhắn một tin cho Ngụy Phong —

Thuần: “Có lẽ chúng ta không hợp.”

Hậu mãi điện thoại secondhand: “?”

Thuần: “Anh thật sự tâm cơ sâu quá.”

Hậu mãi điện thoại secondhand: “??”

Thuần: “Anh cướp hạng nhất của em, em ngốc quá, thật đó, em vậy mà lại tin tưởng lời dỗ ngon dỗ ngọt của anh.”

Hậu mãi điện thoại secondhand: …

Ngụy Phong đặt điện thoại xuống, đầu ngón tay bất đắc dĩ xoa trán, tiếp tục cầm tua vít sửa bảng chip.

Cô gái này… cái gì cũng tốt, chỉ là kiêu căng tự mãn, không thể chịu đựng được việc thành tích của anh vượt qua cô, mỗi lần thi xong đều phải động kinh định kỳ mà ầm ĩ với anh một trận.

Thuần: “Không giải thích à?”

Hậu mãi điện thoại secondhand: “Anh xin lỗi, anh không muốn vượt qua em đâu.”

Hậu mãi điện thoại secondhand: “Đã kiềm chế lắm rồi, thật sự không ngờ Toán Lý Hóa em sai nhiều như vậy.”

Lộ An Thuần gần như bị anh chọc tức đến mức ngất đi.

Cô ngồi trước máy tính, một lần nữa làm bài Vật lý bị sai, nghiêm túc vẽ hình phân tích.

Không bao lâu sau, Ngụy Phong gửi cho cô mấy tấm hình, là phân tích tỉ mỉ của những bài Vật lý với độ khó cao do anh làm, mỗi một bước đều rõ ràng, chữ viết ngay ngắn trên giấy nháp.

Mặc dù Lộ An Thuần bực dọc anh nhưng vẫn nhấn mở hình ảnh.

Trật tự rõ ràng, logic đâu ra đó, những đề thi ma quỷ khiến học sinh bình thường vắt hết óc này, anh chỉ suy nghĩ một chút là có thể đưa ra phân tích chính xác tuyệt đối.

Lộ An Thuần không hề nghi ngờ, tương lai anh nhất định sẽ trở thành kỹ sư hàng không ưu tú, đầu óc của anh chính là vị sự nghiệp khoa học mà thành.

Hiểu rõ mấy đề bài này rồi, cơn giận ban đầu của Lộ An Thuần đều tiêu tan, không nghĩ tới Ngụy Phong lại rất muốn chết mà gửi cho cô một tin nhắn —

Hậu mãi điện thoại secondhand: “Bà xã, em ngốc quá. [Đây là điều có thể nói không]”

undefined

Thuần: “...”

Thuần: “Từ hôm nay trở đi, anh không còn bà xã rồi. [Mỉm cười]”

Lộ An Thuần đơn phương chiến tranh lạnh với anh gần nửa tháng, đúng lúc khoảng thời gian đó Ngụy Phong lại tìm được mấy việc làm công, ngày trong tuần thì đi đến quán bida, cuối cùng thì đi đến trang viên suối nước nóng, cực kỳ bận rộn, cho nên hai người cũng không có thời gian gặp mặt, anh chỉ có thể mỗi ngày dỗ dành cô qua điện thoại.

Lộ An Thuần thật sự không dễ dỗ, vừa ra vẻ vừa tùy hứng, tính khí còn cực kỳ lớn.

Trong sự chung đụng như vậy, Ngụy Phong dần phát hiện ra, vẻ lịch sự dịu dàng của cô đối với người khác đều là mặt nạ ngụy trang.

Sau khi cô tháo mặt nạ xuống, vẻ vui buồn thất thường và nhạy cảm yếu ớt hiện ra trước mặt anh mới là mặt chân thật nhất của cô.

Rất khó nói, đây không phải là thứ vì kiềm chế và giả vờ lâu dài mà tạo thành

Ngụy Phong rất đau lòng cho cô.

Cho nên dù tính khí của mình cũng không tốt đẹp gì cho cam, nhưng trước mặt Lộ An Thuần, anh trở nên cực kỳ kiên nhẫn, dỗ không được thì vẫn dỗ, dỗ mãi.

Đêm khuya, Ngụy Phong lại đến dưới lầu nhà Lộ An Thuần.

Cô nhìn thấy tin nhắn, ngay cả đồ ngủ cũng không kịp thay, khoác áo lông, đi dép nhung rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Trong gió lạnh, chàng trai vẫn đứng dưới dây leo bên tường rào, bóng cây che chắn anh, chỉ nhìn thấy được yết hầu sắc bén nhô ra giữa cổ.

Lộ An Thuần mở cửa hàng rào, nhìn thấy Ngụy Phong đã gần nửa tháng không thấy bóng dáng.

Ánh trăng lạnh tanh chiếu vào thân hình thon gầy của anh, anh đeo khẩu trang mày đen, sống mũi thẳng tắp chống lấy lớp vải khẩu trang, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn cô.

Lộ An Thuần bất chấp tất cả mà chạy tới, tháo khẩu trang của anh xuống, kiềm chế vươn tay, sờ lên khuôn mặt anh tuấn đã nhiều ngày không gặp.

Ngụy Phong có thể cảm nhận được sự nhớ nhung của cô đối với anh.

Cô cực kỳ nhớ anh, nhưng vẫn phải ngày ngày giận dỗi với anh.

“Có phải anh mất bà xã rồi không?” Anh nâng cằm lên, nhìn cô một cách phách lối.

“Đúng vậy, mất rồi.” Lộ An Thuần vẫn mạnh miệng, vừa nói vừa dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt, cổ, yết hầu của anh…

“Em có cái tính khí chó gì vậy.” Ngụy Phong bất đắc dĩ nắm lấy tay cô, đặt bên môi hôn một cái.

Đôi môi anh khô ráo mềm mại, đỉnh môi mỏng lại có khuôn. Lộ An Thuần thậm chí sắp không nhịn được sự xúc động muốn cắn.

“Khiến người ta tức giận lắm đó, em chưa từng đứng hạng 2 đâu.”

“Lần sau thi tháng anh sẽ kiềm chế.”

“Không được kiềm chế, em muốn anh dùng hết sức ứng phó mà bị em đánh bại.”

“Anh chưa từng thấy bà xã nào tùy hứng lại không biết rõ về chính mình như vậy đâu.”

“Anh còn từng thấy bà xã kiểu gì?”

Bàn tay Ngụy Phong thăm dò đặt bên eo cô, thấy cô không phản cảm, anh dùng sức nhấc lên, ôm cô gái vào lòng: “Không có, chỉ có em thôi…”

Lộ An Thuần ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu hỗn loạn trên người anh, nhưng đây không phải là mùi hương thuộc về anh, có lẽ là đến từ chỗ anh làm: “Anh vừa mới làm việc ở quán bida sao?”

Ngụy Phong thả cô ra, hít hà cánh tay mình: “Anh muốn về tắm rửa nhưng muộn quá rồi, sợ em ngủ mất, có phải dính mùi khó ngửi không, vậy em cách xa anh một chút.”

Lộ An Thuần nắm lấy góc áo anh, nhón chân, thân mật ngửi cổ anh: “Không sao.”

“Lộ An Thuần, bây giờ anh cảm thấy, lên đại học chúng ta nhất định phải ở cùng nhau, tuyệt đối không thể yêu xa được.”

“Vì sao?”

“Chỉ với dáng vẻ cãi nhau giận dỗi anh của em thôi, yêu xa chưa tới ba tháng thì không phải chúng ta kết thúc luôn à.”

Lộ An Thuần túm lấy cổ áo anh, đẩy anh ra: “Anh đang nói là tính khí của em rất xấu à?”

“Có một chút, không phải…” Anh thừa nhận nhưng lại đổi giọng, quan sát vẻ mặt cô gái, cuối cùng hèn mọn nói: “Là anh không thể xa em được.”

“Anh đúng là không xa em được đâu.”

“Hôn một cái.” Anh khát vọng nhìn cô.

Lộ An Thuần đưa tay tới để anh hôn mu bàn tay.

“Anh muốn hôn chỗ đó.” Ngón tay thô ráp của anh đặt bên môi dưới của cô.

“Không được.”

Đúng vào lúc này, ánh đèn xe hiện lên, Lộ An Thuần kinh hãi phát hiện ra chiếc xe bảo mẫu Alphard của Lộ Bái đang chạy đến từ cổng lớn cư xá.

“Bố em về rồi! Ngụy Phong, anh phải đi đi!”

Ngụy Phong dùng sức hôn đầu ngón tay cô rồi xoay người rời đi, giống như bóng con sói chợt lóe lên trong đêm tối, chỉ vài phút thôi đã biến mất trong màu sương mù dày đặc.

Lộ An Thuần cầm lấy tay phải của mình, đầu ngón tay lưu lại xúc cảm nóng bỏng khi anh hôn, trái tim đập thình thịch điên cuồng.