Buổi chiều Liễu Lịch Hàn tìm được Lộ An Thuần trong phòng nước sôi, xin lỗi cô chuyện “bán” cô và tối hôm đó.

“Bố của cậu hỏi tôi, lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, nói với ông ấy tình hình thực tế, không ngờ sẽ mang đến phiền phức cho cậu.”

Lộ An Thuần cúi người rót đầy một ly nước nóng, cậu ta nhìn chằm chằm bóng lưng hơi cong của cô, áo sơ mi đồng phục trắng phác họa ra dáng người lung linh uyển chuyển của cô.

Vào lúc Lộ An Thuần qua người, cậu ta lập tức nhìn đi chỗ khác.

Cô gái nhỏ thổi khói nóng hầm hập ở miệng ly, hờ hững nói: “Ông ta không thích người khác nói dối, cậu nói thật là đúng.”

“Cậu không trách tôi là được rồi.” Liễu Lịch Hàn lo âu nhìn cô: “Cậu thì sao? Có bị phạt không?”

“Trong nhà chúng tôi, đã làm sai thì đều sẽ bị phạt, chị của cậu, còn có tôi đều như vậy…”

Liễu Lịch Hàn nghe ra được ý khác trong lời nói của cô, nhưng cậu ta làm bộ như nghe không hiểu, liếm môi dưới khô cằn.

Một lúc sau, cậu ta lại tìm từ ngữ, áy náy nhìn qua cô: “Tôi thật sự không ngờ sẽ mang đến cho cậu phiền toái lớn như vậy, ông ấy hỏi tôi thời gian bữa tiệc kết thúc, rồi sau khi kết thúc cậu đi đâu, ở cùng bạn hay là một mình, thậm chí còn nghe ngóng tên các bạn trong lớp chơi với cậu, hỏi rất kỹ.”

“Cậu nói hết à?”

“Tôi nói mấy người Ninh Nặc Từ Tư Triết, xin lỗi.”

“Cho dù cậu không nói những chuyện này thì bố tôi cũng có cách tra được.”

“Cái khác thì tôi không nhiều lời, thật đó, bao gồm cả cậu và Ngụy…”

“Cảm ơn.” Lộ An Thuần không muốn nói thêm điều gì với cậu ta nữa, quay người đi ra khỏi phòng nước sôi.

Liễu Lịch Hàn vội vàng gọi cô lại: “Cái đó… tôi có mua cho cậu một món quà, xem như là chút đền bù nhỏ.”

Lộ An Thuần quay đầu, nhìn thấy cậu ta lấy ra một cái hộp tơ nhung nhỏ, trong đó là một sợi dây chuyền bạc mặt hình giọt nước, ánh sáng lóng lánh.

“Cảm ơn, tôi không thể nhận được, chuyện này cậu cũng bất đắc dĩ thôi, không cần quá tự trách.” Cô uyển chuyển từ chối món quà này.

Ánh mắt Liễu Lịch Hàn tối đi: “Tôi biết, đối với cậu thì món quà này quá rẻ tiền.”

“Không liên quan đến giá cả, dây chuyền rất đẹp, nhưng không hợp với tôi, cậu giữ lại tặng cho cô gái thích hợp hơn đi.”

“Lộ An Thuần, cậu giả vờ cái gì, cậu chỉ coi thường tôi thôi, mấy người đều coi thường tôi!”

Cuối cùng cậu ta cũng không che giấu và ngụy trang nữa, cảm xúc bị đè nén rất lâu đã mất khống chế và bùng nổ vào giây phút cô từ chối: “Tôi cho rằng cậu không giống bọn họ, tôi cho rằng cậu sẽ hiểu tôi!”

Cậu ta dùng sức đẩy cô: “Kết quả cậu chẳng khác gì bọn họ, mấy người đều chế giễu sau lưng tôi!”

Thân thể Lộ An Thuần không ổn định, nước nóng trong ly tràn ra ngoài, làm bỏng làn da ở mu bàn tay trắng nõn trơn bóng của cô.

Cô sợ hãi kêu lên, cảm giác đau đớn lập tức lấp đầy mỗi một dây thần kinh, cô nhíu chặt mi tâm: “Cậu làm tôi bỏng rồi!”

“Xin, xin lỗi.” Liễu Lịch Hàn bỗng nhiên hoảng hồn: “An An! Xin lỗi tôi không cố ý đâu, chỉ là tôi… chỉ là tôi hy vọng cậu xem tôi là người nhà thôi!”

Trong lòng Liễu Lịch Hàn vẫn có chút điên cuồng cuồng loạn, cậu ta liều mạng cầu xin, liều mạng níu lấy cô, hoàn toàn mặc kệ cô có bị thương hay không.

“Tôi không muốn làm người nhà với cậu.” Lộ An Thuần cố chấp nói: “Buông tay ra!”

Bỗng nhiên, có người nắm lấy cổ áo của Liễu Lịch Hàn từ phía sau, dùng sức túm một cái, kéo cậu ta lảo đảo lui ra sau mấy bước.

Ngụy Phong chống cậu ta lên tường, đôi mắt đen nhánh cố hết sức đè nén cảm xúc phẫn nộ.

“Mày là cái thá gì mà dám chạm vào cô ấy.”

Một giây sau, anh dùng sức thúc đầu gối vào bụng Liễu Lịch Hàn, cậu ta đau đến mức gần như sắp cong người lại.

“Ngụy Phong!” Lộ An Thuần cảm nhận được sự tàn nhẫn nguy hiểm trên người anh, nhanh chóng chặn lại nói: “Đừng đánh nhau ở trường!”

Ngụy Phong mắt điếc tai ngơ, ánh mắt như lưỡi dao nhìn thẳng vào Liễu Lịch Hàn.

Cô tiến lên nắm lấy góc áo của anh, dùng sức kéo anh lùi lại.

Hồi lâu, cuối cùng anh cũng khống chế được tâm trạng của mình, buông Liễu Lịch Hàn ra —

“Quản cái tay bẩn thỉu của mày cho tốt đi.”

Liễu Lịch Hàn ôm bụng, lúc ra ngoài, cậu ta không cam lòng quay đầu nhìn anh, lẩm bẩm: “Tay tao bẩn không xứng thì chẳng lẽ mày xứng à?”

Lộ An Thuần cảm thấy tay của Ngụy Phong quả thật giống như xiềng xích, nắm chặt lấy cô, dắt cô đến một bên bồn nước, mở vòi nước lớn hết cỡ.

Bọt nước bắn lên khắp nơi, tung tóe làm ướt ống tay áo của cô, cô rụt lại theo bản năng, Ngụy Phong bèn thô lỗ xắn ống tay áo của cô lên, cầm lấy cổ tay nhỏ bé của cô.

Bàn tay của anh rất nóng, lòng bàn tay rất thô ráp, Lộ An Thuần nhìn qua gò má anh ở khoảng cách gần.

Tựa như được chạm khắc một cách tỉ mỉ bởi con dao thủ công xinh đẹp, mũi cao thẳng và hốc mắt sâu khiến khuôn mặt anh cực kỳ góc cạnh.

Bên mặt là bộ phận thử thách giá trị nhan sắc của người đàn ông nhất, có người nhìn chính diện thì rất tinh tế anh tuấn, nhưng bên mặt quá bằng phẳng, ví dụ như Từ Tư Triết, tuy đẹp nhưng không có cảm giác đàn ông.

Nước lạnh cọ rửa mu bàn tay sưng đỏ của cô, không biết được xối nước bao lâu.

Tâm tư của cô bay xa, lúc thì nhìn mắt anh, lúc thì nhìn yết hầu của anh.

Nhưng ánh mắt của Ngụy Phong rất cố định, anh giữ chặt lấy phần đỏ lên trên mu bàn tay cô.

Làn da cô gái nhỏ trắng nõn mềm mịn, một chút kích thích rất nhỏ cũng khiến nó có phản ứng.

Ngụy Phong chưa từng thương tiếc điều gì, nhưng chỉ một vùng nhỏ đỏ ửng như vậy lại khiến tâm can của anh bị kéo căng, rất khó chịu.

Anh dùng đầu ngón tay chạm vào vùng sưng đỏ kia, Lộ An Thuần cảm thấy tê tê, hơi ngứa ngáy châm chích.

“Anh không nên đắc tội với Liễu Lịch Hàn.” Lộ An Thuần nói lải nhải bên tai anh: “Người ta có câu thà đắc tội quân tử chứ không nên đắc tội tiểu nhân, Liễu Lịch Hàn có phải là tiểu nhân hay không thì em không biết, nhưng cậu ta chắc chắn không phải quân tử.”

Ngụy Phong khinh thường nói: “Tôi cũng không phải.”

“Thôi, em có nói gì anh cũng sẽ không nghe.”

Lộ An Thuần rút tay lại, quay người muốn rời đi, Ngụy Phong duỗi chân đóng cửa phòng nước sôi lại, không cho cô đi.

“Làm gì vậy?”

“Vội cái gì, tôi còn lời muốn nói.”

“Nói đi.”

“Tôi không thích đàn ông khác chạm vào em.”

Đầu óc Lộ An Thuần mờ mịt mấy giây, đón lấy ánh mắt của anh.

Đôi mắt đen của chàng trai cố chấp nhưng cũng… rất thẳng thắn: “Giống như Liễu Lịch Hàn vậy, còn đụng em nữa thì tôi sẽ làm thịt nó.”

Lộ An Thuần liếm đôi môi khô khốc, cố gắng khống chế cảm xúc chập trùng trong giọng nói: “Ngụy Phong, mỗi một người đều phải vì lời nói hành động của mình mà trả giá đắt.”

“Em để ý sao?”

“Em… để ý.”

“Em biết vì sao nó lại nổi điên không? Bởi vì con mẹ nó em quá hoàn mỹ, em muốn đóng vai công chúa hoàn mỹ trước mặt mọi người, em muốn mọi người đều thích em, Lộ An Thuần, muốn nghe đề nghị của tôi không?”

Lộ An Thuần bỗng thở dồn dập, đôi mắt sắc bén của cái tên này đã nhìn thấu cô: “Nói đi, anh có đề nghị gì?”

“Con mẹ nó em đừng có với ai cũng cười.”

Lộ An Thuần bỗng hơi tức giận trước lời nói phách lối lại hùng hồn của anh: “Ngay cả cười mà em cũng không thể hả? Dựa vào cái gì chứ?”

Ngụy Phong đưa tay giữ cằm cô, cô bướng bỉnh tránh né nhưng anh không cho cô có cơ hội tránh thoát lần nữa, ngón tay thô ráp giữ chặt sít sao: “Dựa vào việc em trêu chọc tôi trước. Bây giờ, tôi cắn câu rồi.”

“...”

“Em không cần sự yêu thích của cả thế giới, có tôi là đủ rồi.”

Anh kiêu ngạo như thế, lại… ngang ngược bá đạo như thế.

Bản thân Lộ An Thuần cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bất kể tính tình anh tệ đến mức nào, không lịch sự đến mức nào, cô cũng không ghét anh.

“Em chưa từng thấy ai… tỏ tình mà còn uy hiếp người ta đấy.” Cô đẩy tay anh ra, lườm anh một cái —

“Ngu ngốc.”

Nghỉ giữa giờ, Ninh Nặc cùng Lộ An Thuần đến phòng y tế, bác sĩ kê đơn thuốc trị bỏng làm mát cho cô, dặn cô bôi vào buổi sáng và tối.

Trên đường trở về, Ninh Nặc nhỏ giọng hỏi Lộ An Thuần: “Có phải do Liễu Lịch Hàn làm không?”

Lộ An Thuần kinh ngạc nhìn về phía cô ấy: “Chuyện này mà cậu cũng biết hả?”

“Lúc cậu đi rót nước, tớ nhìn thấy Liễu Lịch Hàn cũng đi ra ngoài theo.”

“Cậu không hổ là người cuồng chi tiết.”

“Thật sự là cậu ta làm à! Đê tiện quá đi, vậy mà lại động tay với cậu! Tên lưu manh này…”

Lộ An Thuần giải thích nói: “Cậu ta muốn tặng quà cho tớ, tớ từ chối, cũng là tớ tự làm mình bị thương.”

“Cái gì, cậu ta tặng quà cho cậu?”

Lộ An Thuần nhớ lại ánh mắt vừa rồi Liễu Lịch Hàn nhìn cô: “Thật ra cậu ta cũng rất đáng thương, không có bạn bè, muốn thân thiết với tớ một chút.”

“Vậy cậu nghĩ thế nào?”

Cô lắc đầu: “Tâm tư cậu ta quá nặng nề, tớ không thích tiếp xúc với người như vậy, chỉ… giữ khoảng cách.”

Mặc dù Liễu Lịch Hàn nói bản thân mình bất đắc dĩ mới khai báo tình hình tối hôm đó với Lộ Bái, nhưng Lộ An Thuần cũng không phải đồ ngu.

Bình thường cậu ta rất ít khi đến biệt thự Giang Đinh, tối đó Lộ Bái đi công tác về nhà, cậu ta lại cứ đến, Lộ Bái nhìn thấy cậu ta đương nhiên sẽ hỏi cậu ta.

Nếu như cậu ta không chủ động qua đó thì sẽ không có chuyện gì cả.

Lộ An Thuần biết rốt cuộc cậu ta muốn làm gì, nhưng dường như người này đã trở thành tai mắt của Lộ Bái, hơn nữa còn chủ động đến gần…

Không thể không đề phòng.

Lúc hai người quay về phòng học, Lộ An Thuần nghe các bạn xung quanh bàn luận, nói là Ngụy Phong bị mời đến phòng bảo vệ rồi.

Người nóng nảy nhất là Chúc Cảm Quả, hận không thể nhanh chóng đi đến phòng bảo vệ kéo người anh em của cậu ta ra ngay lập tức, nhưng phải vào học rồi, cậu ta có sốt ruột hơn nữa thì cũng chỉ có thể án binh bất động.

“Tại sao lại như vậy?” Lộ An Thuần quay đầu lại hỏi cậu ta.

“Liễu Lịch Hàn đến phòng bảo vệ tố cáo, nói Ngụy Phong dùng bạo lực với nó ở phòng rót nước, dùng nước sôi làm nó bị bỏng.”

“Cái gì cơ!”

“Mu bàn tay tên đó đỏ lên một mảng, nổi bong bóng lên hết rồi!”

“Không phải… sao có thể…”

“Đương nhiên là không thể nào! Cái gì mà dùng nước sôi làm nó bị bỏng chứ, đây cũng không phải là phong cách đánh nhau của Ngụy Phong.”

Chúc Cảm Quả gào to nói: “Không phải anh nói chứ, với loại yếu gà như Liễu Lịch Hàn, một đầu ngón tay của cậu ấy thôi là có thể giải quyết được.”

Ninh Nặc quan sát Lộ An Thuần, vẻ mặt không hiểu gì.

Vừa rồi Lộ An Thuần đã nói đến đầu đuôi câu chuyện, cũng không nhắc đến Ngụy Phong, tại sao lại thành Ngụy Phong dùng bạo lực với Liễu Lịch Hàn?

Nguyên một tiết tiếng Anh, Lộ An Thuần nghe không lọt một chữ nào, tinh thần bất định.

Trên tay Liễu Lịch Hàn bị bỏng nổi bong bóng rõ ràng không thể nào là do Ngụy Phong làm được, anh chỉ uy hiếp cậu ta vài câu, còn chưa đến mức ra tay độc ác như vậy.

Lộ An Thuần đoán không sai, thà rằng đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân, tám chín mươi phần trăm… là Liễu Lịch Hàn vừa ăn cướp vừa la làng, vu oan cho Ngụy Phong.

Sau khi tan học, một bạn nghe tin tức nhanh nhẹn nói: “Liễu Lịch Hàn cắn chết nói Ngụy Phong dùng nước sôi làm cậu ta bị bỏng, nhưng Ngụy Phong nói anh ta chỉ không cẩn thận, không phải cố ý, còn nói có thể xin lỗi Liễu Lịch Hàn, dù sao anh ta còn phải giành được danh hiệu học sinh ba tốt ưu tú của năm nay mà.”

“Chờ đã, anh ấy thừa nhận à?!”

“Đúng vậy, cánh tay của Liễu Lịch Hàn cũng nổi bong bóng luôn rồi, chứng cứ vô cùng xác thực, không thừa nhận cũng không được.”

Lộ An Thuần không nhận ra móng tay của mình găm vào trong da thịt: “Bọn họ còn nói gì khác không?”

“Không có, Liễu Lịch Hàn chỉ nói Ngụy Phong không ưa cậu ta, vô duyên vô cớ dùng nước sôi làm cậu ta bị bỏng, Ngụy Phong cũng thừa nhận quả thật không ưa cậu ta, nhưng anh tuyệt đối không cố ý, chỉ là không cẩn thận, học sinh ba tốt đạt chuẩn sẽ không làm ra chuyện trái với nội quy kỷ cương trường học.”

Ninh Nặc sắp bị cậu ta chọc cười chết, cho dù nghe người ta thuật lại thì giọng điệu bất cần đời này của Ngụy Phong cũng rất sinh động: “Cứu mạng, vào thời điểm này rồi anh ta đừng nhớ thương danh hiệu học sinh ba tốt nữa chứ!”

Lộ An Thuần lại hỏi: “Không nói tới người khác à?”

“Không có.”

Hai người bọn họ… dường như cũng có ý thức mà loại Lộ An Thuần ra khỏi câu chuyện.

Liễu Lịch Hàn có lý do để làm như thế, một đương nhiên là e ngại Lộ Bái, không dám tùy tiện trêu chọc Lộ An Thuần, hai là Lộ An Thuần là người chứng kiến, nếu như khai cô ra thì chỉ sợ lời nói dối sẽ tự sụp đổ.

Nhưng cậu ta cũng chính xác rồi, Lộ An Thuần không thể nào chủ động đi qua giúp Ngụy Phong làm sáng tỏ được.

Bởi vì nếu cô muốn dính vào chuyện này thì tất nhiên sẽ truyền đến tai Lộ Bái.

Người đàn ông đó đáng sợ như thế nào, Liễu Lịch Hàn biết rất rõ.

Cô tuyệt đối… tuyệt đối không thể nào tới giúp Ngụy Phong làm sáng tỏ, cho nên cậu ta mới có thể không kiêng kỵ gì mà vu hãm như vậy.

Ninh Nặc kéo tay áo Lộ An Thuần, thấp giọng nói nhỏ: “Lúc đó không phải cậu cũng có mặt à, có cần đi nói rõ ràng không?”

Lộ An Thuần trầm mặt, lắc đầu: “Lúc đó tớ đi trước, không biết rõ anh ấy và Liễu Lịch Hàn có xảy ra mâu thuẫn khác hay không.”

Ninh Nặc không nghi ngờ gì, thở dài: “Liễu Lịch Hàn và Ngụy Phong, chắc chắn là tớ đứng về phía Ngụy Phong, ai mà không biết con chó Liễu Lịch Hàn đó, miệng nói ra chẳng có câu nào là thật, danh hiệu học sinh ba tốt của Ngụy Phong chắc chắn là mất rồi.”

“Kiểu như anh ta… còn muốn học sinh ba tốt gì chứ, học hết lớp mười hai không bị đuổi đã không tệ rồi.”

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, thầy Chúc chủ nhiệm lớp mang khuôn mặt u ám bước vào phòng học, thông báo về hình phạt của Ngụy Phong và Liễu Lịch Hàn —

Liễu Lịch Hàn bị ghi lỗi lớn, nghỉ học ba ngày, về nhà kiểm điểm.

Ngụy Phong được miễn ghi lỗi, nhưng ba ngày tiếp theo, anh phải chịu trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh ở tầng một của tòa Dật Phu.

Trong nháy mắt, phòng học sôi trào, các bạn trong lớp thảo luận ríu rít, tất cả đều mờ mịt.

Không phải Ngụy Phong dùng nước sôi làm Liễu Lịch Hàn bị bỏng sao, sao… Liễu Lịch Hàn lại bị ghi tội lớn?!

Trông thầy Chúc tức giận không nhẹ, cơ ở khóe mắt cũng đang run rẩy: “Giờ họp lớp thứ hai hàng tuần thầy đều nhấn mạnh nội quy trường chúng ta với các em, nhưng vẫn có bạn vi phạm, đã nói bao nhiêu lần rồi, các em xem như gió thoảng qua tai đúng không!”

“Thầy biết các em đang ở tuổi dậy thì rất nóng nảy, bình thường thích xem gì mà “Người trong giang hồ”, động một tí là chém chém giết giết, nhưng có vài người trong các em đã trưởng thành rồi, chưa thành niên thì cũng sắp thành niên, rốt cuộc là có chuyện gì hả, một đứa vào bệnh viện, một đứa phải vào tù!”

Lời nói này càng khiến Lộ An Thuần mơ hồ.

Chúc Cảm Quả không nhịn được, hỏi thẳng: “Thưa thầy, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy ạ?”

“Phòng bảo vệ đã điều tra rõ ràng, Liễu Lịch Hàn dùng dao rọc giấy làm cánh tay của bạn Ngụy Phong bị thương, bạn Ngụy Phong không cầm chắc được cái ly, làm tay bạn Liễu Lịch Hàn bị bỏng.”

Thầy Chúc đặt mạnh dao rọc giấy lên bục giảng: “Thầy cầu xin đám tổ tông các em, lớp mười hai rồi, cho thầy nghỉ ngơi một chút được không?”

Vừa nhìn thấy con dao rọc giấy này, sắc mặt Chúc Cảm Quả thay đổi đột ngột, cậu ta lập tức che kín miệng, suýt nữa lỡ lời.

Lộ An Thuần nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi của cậu ta, đại khái cũng có thể đoán ra được có chuyện gì.

Liễu Lịch Hàn dám làm bản thân bị bỏng để vu oan cho Ngụy Phong đã đủ độc ác, chỉ tiếc rằng, cậu ta không ngờ tới Ngụy Phong còn ác hơn cậu ta, cũng thông minh hơn cậu ta.

Anh đã đoán trước được tất cả, cho nên đã sớm chuẩn bị.

Trong phòng học với ánh hoàng hôn mờ nhạt, Ngụy Phong đang giặt giẻ lau trong nước sạch, động tác thuần thục, rõ ràng là đã làm những công việc nhà này không ít lần.

Anh đứng dậy, lau chùi cửa thủy tinh chạm đất của tầng một tòa Dật Phu, cánh tay giơ lên cao là chạm đến đỉnh, sẽ không bỏ sót bất cứ góc chết nào.

Dáng người cao có ưu điểm, không chỉ có cảm giác an toàn mà còn có thể ôm hết việc nhà.

Lộ An Thuần dựa vào cạnh cửa, nhìn qua bóng lưng anh.

Đám mây hồng to lớn phản chiếu lên cửa thủy tinh, tựa như bức tranh màu nước nổi bật.

Hình thể cao lớn gầy gầy của anh cũng được khắc trên tranh màu nước, tiêu điều tịch liêu.

Lộ An Thuần lặng lẽ đi qua, kéo tay áo của anh ra, nhìn thấy ở nơi cổ tay lưu loát thon dài dán một miếng băng keo cá nhân.

“Chỉ vậy à?”

Cô cho rằng ít nhất cũng phải quấn băng vải.

“Tôi lại không ngốc.” Ngụy Phong rút cánh tay lại, tiếp tục lau chùi lớp kính thủy tinh chạm đất: “Bị thương nặng hay không không quan trọng, nhưng tính chất của việc dùng dao trong trường học đã đủ cho nó gặp khó khăn rồi.”

Lộ An Thuần gỡ băng keo cá nhân của anh ra, nhìn thấy một vết cắt nhỏ xíu, quả thật không nghiêm trọng thậm chí còn không phù hợp với miếng băng keo cá nhân họa tiết hoạt hình kia.

“Dẫu sao thì sau này cho dù như thế nào, anh cũng không được làm tổn thương bản thân nữa, con người anh…” Lộ An Thuần cũng không biết nên nói anh thế nào: “Cứ phải làm cho bản thân đầu rơi máu chảy thì mới cam lòng.”

“Bà coi bói cho tôi, bát tự không tốt, cả đời gập ghềnh long đong, họa sát thân là chuyện thường ngày.”

“Anh tin sao?”

“Không tin.” Ngụy Phong lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ tin chính tôi.”

Lộ An Thuần thở dài, nhận lấy giẻ lau trong tay anh, ngồi xổm xuống giặt trong nước rồi vắt khô: “Em giúp anh lau kính nhé.”

Ngụy Phong nắm lấy tay áo của cô, bàn tay ướt sũng cũng làm cô bị ướt.

Rõ ràng là anh có chút không biết làm thế nào, bàn tay đưa ra sau quần áo dùng sức chùi rồi cướp lấy giẻ lau —

“Hơi bẩn, em đừng đụng vào.”