Buổi tối ngày hôm sau.

Kiều Phương Hạ mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, chân đi một đối giày cao gót, yêu kiều bước qua cổng lớn căn nhà 188 Tây Sơn.

Cô đứng ở trước cửa, tùy ý đảo mắt liếc nhìn đám đông.

Cô nhìn thấy chú Vương, ông ấy là tổng giám đốc của công ty dưới danh nghĩa của Kiều Đông Phương đang vẫy tay với cô.

Cô bước đến đó, lạnh lùng chào hỏi: “Xin lỗi chú Vương, bên ngoài tắc đường quá.”

Chú Vương nghe vậy chỉ cười xòa, tối nay Kiều Đông Phương đã đặc biệt sắp xếp để ông ấy giới thiệu cho Kiều Phương Hạ.

Sau đó chú Vương quay sang bên cạnh, giới thiệu với cô người đàn ông trước mặt: “Giám đốc Tiêu, đây chính là cô cả nhà họ Kiều chúng tôi, vừa mới về nước vào ngày hôm qua.”

Người đàn ông liếc mắt đánh giá cô một lượt, vốn dĩ anh ta cảm thấy khá khó chịu vì cô đến muộn, nhưng ngay khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô, nháy mắt tâm trạng liền thay đổi.

Kiều Phương Hạ thản nhiên duỗi tay phải ra: “Xin chào, giám đốc Tiêu.”

Giám đốc Tiêu chỉ mới hơn ba mươi tuổi, tuy tuổi tác không quá lớn, nhưng dựa vào thế lực của nhà họ Tiêu ở thành phố Hạ Du này nên anh ta cũng xem như là một kẻ máu mặt ở đây.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ và công ty nhà họ Kiều đang thảo luận cùng hợp tác một hạng mục phim ảnh, thực ra, dựa vào năng lực của nhà họ Kiều, bọn họ hoàn toàn không có tư cách được ngồi đàm phán với giám đốc Tiêu.

Vì vậy buổi xem mắt ngày hôm nay có ý nghĩa gì, tất cả những người trong cuộc đều biết rất rõ.

Vốn dĩ trong lòng giám đốc Tiêu có chút khinh thường Kiều Phương Hạ, nhưng bây giờ anh ta lại thấy rằng, khí chất của cô ấy so với mấy năm trước đã thay lạnh lùng, bình tĩnh hơn rất nhiều, thậm chí còn mang theo vài phần thú vị đến kỳ lạ.

Nếu như không nói đây là Kiều Phương Hạ, thì chắc chắn anh ta sẽ không tin.

“Mấy năm không gặp, suýt chút nữa tôi không nhận ra cô Kiều.” Giám đốc Tiêu khẽ mỉm cười với Kiều Phương Hạ.

Vừa nói, anh ta vừa liếc mắt nhìn bàn tay đang duỗi ra của Kiều Phương Hạ, ánh mắt u ám không rõ nhìn một lượt, không bắt tay với cô: “Lần trước gặp cô Kiều, đến một điệu nhảy cô cũng không chịu.”

Kiều Phương Hạ cảm thấy người đàn ông trước mặt cô có chút quen thuộc, sau khi nghe anh ta nói vậy, cô mới nhớ ra, khi cô ở nhà họ Lệ, An Phương Diệp có đưa cô đi tham gia một vài buổi tiệc, anh ta có mời cô khiêu vũ nhưng bị cô từ chối.

Không phải khi ấy cô tỏ ra kiêu ngạo hay coi thường anh ta, mà là cô không muốn tiếp xúc với người đàn ông này.

“Ngày trước Phương Hạ chưa hiểu chuyện, khiến giám đốc Tiêu chê cười rồi.” Kiều Phương Hạ lấy hai ly rượu từ người phục vụ đứng bên cạnh, đặt một ly vào tay anh ta, nói: “Ly rượu này coi như là tôi tạ lỗi với giám đốc Tiêu.”

Nói xong cô liền ngẩng đầu, nhấp vài ngụm chất lỏng màu đỏ tươi kia xuống họng.

Người đàn ông này thấy dáng vẻ chậm rãi uống rượu của Kiều Phương Hạ mê hoặc đến kỳ lạ.

Chiếc cổ thon dài, chiếc cằm nhỏ gọn, bộ dạng quyến rũ mà tất cả đàn ông đều thèm muốn.

Chẳng trách năm đó Lệ Đình Tuấn không chịu nổi, bị cô ta kéo lên giường.

Nhưng bây giờ, cho dù Kiều Phương Hạ có là bảo vật đi chăng nữa thì cô ta cũng chỉ có thể quỳ xuống dưới chân anh ta, phục vụ anh ta mà thôi.

Sau khi Kiều Phương Hạ uống rượu xong, liền lịch sự nở một nụ cười với đối phương, đợi anh ta lên tiếng.

Tiêu Hoàng Khải ngắm nhìn hai má cô dần ửng hồng, nhưng trong mắt anh ta lại đầy vẻ giễu cợt: “Nhà họ Kiều tối hôm qua vừa mới xảy ra một vụ bê bối tài chính.

Cô nói xem, lúc này ai dám ra tay? Chỉ dựa vào một ly rượu này thôi mà cô cũng muốn tôi đứng ra giúp đỡ nhà cô sao? Cô đang nằm mơ đấy à? ”

Kiều Phương Hạ ngẫm nghĩ, hình như lúc nãy cô đâu có đề cập đến chuyện nhờ anh ta giúp đỡ gì đâu nhỉ?

Vụ bê bối tài chính của nhà họ Kiều đêm qua chính là do cô gây ra, cô muốn nhà họ Kiều phải thảm hại hơn nữa mới vừa lòng.

Cô thầm cười, vừa định nói gì đó, nhưng sắc mặt chú Vương hơi thay đổi, vội vàng giải thích: “Giám đốc Tiêu, e rằng anh hiểu lầm rồi, công ty của chúng tôi…”

Tiêu Hoàng Khải không đợi ông ấy nói xong, nhướng mày về phía Kiều Phương Hạ: “Tôi nghe nói cô Kiều nhảy rất đẹp, hôm nay tôi muốn xem xem lời đồn có đúng là như vậy không.

Sân khấu ở đây có sẵn cột crom rồi, cô mau đi thay một bộ vũ nữ đi.”

“Nếu cô làm tôi vui vẻ, nói không chừng, tôi sẽ ra tay giúp cô đấy, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải khiến tôi vui vẻ.”.