“Kiều Phương Hạ.”

Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm.

Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn.

Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô.

Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt.

Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.”

Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?”

Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.”

Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì thì Lệ Đình Tuấn đã bắt lấy cô lôi vào trong phòng.

Cô không biết anh uống say hay bị làm sao, trong bóng tối chỉ gửi thấy mùi rượi mà mùi máu tanh nhàn nhạt.

Cô chống đối khóc lóc, nhưng sức lực Lệ Đình Tuấn mạnh kinh người, giống như một dã thú mất đi lý trí vậy, dày vò cô đến ngất đi.

Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, chuyện tối qua giống như một cơn ác mộng vậy, toàn thân cô đau đớn, xương cốt rã rời giống như bị đánh một trận vậy.

Cô đang muốn giải thích, đột nhiên nhìn thấy phần bụng đầy sức sống của Lệ Đình Tuấn, vậy mà lại có một vết máu dài chừng mười mấy phân.

Còn chưa nhìn rõ, Lệ Đình Tuấn đã xoay người đi đến mép giường, giơ tay, bóp lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, trầm giọng nói: “Kiều Phương Hạ, cô cho rằng cô dùng loại phương thức này thì tôi có thể tha cho cô sao?”

“Không phải, em…” Kiều Phương Hạ hoảng loạn phủ định.

Còn chưa nói xong, nhìn thấy trong mắt Lệ Đình Tuấn có mất phần ghê tởm.

Kiều Phương Hạ nhìn thấy vẻ mặt không hề che đậy của anh, trái tim chùng xuống, ngẩn ra.

Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc của bà Trần: “Đây không phải là quần áo của cô chủ sao? Sao lại ở ngoài cửa thế này?”

Lệ Đình Tuấn buông Kiều Phương Hạ ra, quay người trực tiếp lấy một cái áo sơ mi ném cho Kiều Phương Hạ, trầm giọng nói: “Mặc vào, ra ngoài.”

Bây giờ anh bảo cô ra ngoài sao?

Nhưng bên ngoài toàn là người, mọi người sẽ phát hiện.

Mặc dù nói cô và Lệ Đình Tuấn hoàn toàn không phải là anh em ruột thịt, nhưng trên dưới nhà họ Lệ ai mà không biết, mẹ cô An Phương Diệp là tình nhân của ba Lệ Đình Tuấn chứ.

Kiều Phương Hạ hoảng loạn không khống chế được run rẩy, nước mắt trực tiếp rơi xuống.

Cô kéo lấy cánh tay Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng cầu xin: “Anh, anh nghe em giải thích được không? Tối qua em…”

Lệ Đình Tuấn hung dữ hất tay cô ra, gương mặt tràn đầy lạnh lùng: “Kiều Phương Hạ, cô thật là đê tiện giống như mẹ cô vậy.”

Kiều Phương Hạ bị hất ra ngã về giường, xương cốt đau nhức giống như bị lung lay.

Sau đó điều khiến người ta đau lòng hơn chính là câu nói anh vừa nói.

Chuyện của ba mẹ, lúc trước cô còn nhỏ, không thể hiểu cũng không thể nhúng tay, cô chỉ nhớ cô luôn khóc xin ba mẹ đừng ly hôn, nhưng bọn họ vẫn ly hôn.

Khi mẹ đưa cô đến nhà họ Lệ, cô chẳng qua chỉ mới sáu tuổi, nhà họ Lệ không tiếp nhận bọn họ, mẹ để cô đi nịnh nọt người thanh niên lạnh như băng này, khiến mẹ con bọn họ có chỗ đứng trong nhà họ Lệ, cho nên cô làm theo.

Cô biết, Lệ Đình Tuấn vẫn luôn không thích cô, ghét cô giống như một con sâu bám lấy anh vậy.

Nhưng cho dù bản tính anh có lãnh đạm, cũng chưa bao giờ dùng thái độ ghét bỏ này để đối xử với cô.

Kiều Phương Hạ không biết rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, cô cũng không hiểu tại sao chỉ qua mấy ngày không gặp mà Lệ Đình Tuấn lại biến thành thế này.

Rõ ràng lần trước rời đi, anh còn nói sẽ mang về món bánh mà cô thích.

.

||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||

“Cho cô mười giây.

Cút ra ngoài.”

Lệ Đình Tuấn nghiến rằng, trầm tiếng nói với cô..