7.

Đang thời điểm mọi người đua nhau về quê ăn Tết, tôi và George xếp hàng đến nửa ngày mới chỉ mua được hai vé đứng, thật may là đoạn đường ngắn. Như vậy đã đủ để Goerge biết người Trung Quốc coi trọng cái Tết cổ truyền như thế nào. Trên tàu đông kín hành khách, mỗi người chỉ đủ chỗ đứng, không khí hỗn độn đến không thở nổi. Tôi bị đẩy dúi dụi, George đứng thẳng đón không khí mới, có lẽ đối với cậu ta đây là party điên cuồng.

Khi đến ga tàu, tôi nhìn thấy bố, mẹ, Ninh Nguyện đều đang chờ tôi ở ga, chẳng thèm để ý đến George và hành lý, cửa tàu mở ra là lao thẳng xuống ôm lấy mọi người.

Bố thốt lên: “Chà chà, Ninh Khả đã trưởng thành rồi, xinh đẹp rồi, sắp bằng mẹ con lúc còn trẻ rồi.”

Mẹ lườm bố, quay lại, vuốt má tôi: ‘‘Con gầy đi rồi, cằm nhọn đi rồi.”

Ninh Nguyện chen vào: “Chị, anh chàng bạn trai George Trần có đẹp trai như trong phim không?”

Mẹ vỗ lên đầu cậu em trách mắng: “Gì mà bạn trai, chị con vẫn độc thân! Cả ngày không chịu học chỉ theo dõi thông tin ngôi sao! Diễn viên nam đó chỉ là gối thêu hoa, chẳng có tố chất gì?”

Vẫn chưa nói hết, trên tay George đẩy hai vali to, trên vai vác hai túi lớn, đã chen đến bên tôi, đang nhiệt tình chào hỏi: “Bố, mẹ, em trai, xin chào!”

Mẹ bối rối, không thể rút lại lời đã nói nên chỉ còn cách cười ngượng: “Chà, cậu là George Trần đúng không, xin chào, xin chào!”

Ninh Nguyện vui sướng: “George Trần? George Trần! Mình gặp George Trần rồi!”

Bố là bình tĩnh nhất, phong độ nhất. Bố nhận chiếc vali trong tay của George, lại đón chiếc túi trên vai cậu xuống, khách khí nói: “Xin chào, vất vả cho cậu rồi! Hoan nghênh đến nhà chúng tôi.”

Cả nhà mỗi người một thái độ, khiến George không biết nên ứng phó thế nào. Tôi vội giải thích nói: “Bố, mẹ, Văn Hinh sinh em bé rồi! Bọn con mới đến Vũ Hán thăm cô ấy, vì George không có nơi nào đón Tết nên con mời đến nhà mình ăn Tết. Quyết định vội quá nên chưa kịp thông báo cho mọi người.”

Bố vừa cầm vali vừa nói: “Về nhà nào, ở đây lạnh, lên xe rồi nói!”

Mẹ kéo vali tôi, quan tâm hỏi: “Hàn Văn Hinh sinh rồi? Mẹ con vẫn bình an chứ? Là trai hay gái?” Sau đó lại chuyển ngay chủ đề, “con với cậu này không phải giống như trên báo viết chứ?”

Tôi lắc lắc đầu, cười không nói. Quay lại nhìn Ninh Nguyện và George đã vui vẻ nói chuyện, tỏ ra rất hứng thú với chiếc mũ D&G trên đầu cậu ta.

George cuối cùng cũng được tự do, ở đây không ai quan tâm cậu là ngôi sao hay không, mọi người bên cạnh cậu đều chỉ bận chuyện đón Tết.

George cũng được gia đình tôi quý mến.

Đoạn đường từ ga tàu về nhà, George thành công nhận được sùng bái của Ninh Nguyện. Khi vào cửa Ninh Nguyện đã nghiễm nhiên thành fan trung thành của cậu, phớt lờ cả người chị hơn nửa năm không gặp.

Bữa cơm đầu tiên, mẹ cũng bắt đầu đầu hàng. Vì đối với người nửa đời người ở dưới bếp như bà cuối cùng đã tìm được học sinh ngoan. Sự hứng thú của George với món ăn Trung Quốc và thái độ hiếu học của cậu cũng khiến bà rất cảm động. George lại luôn mồm khen tài nghệ nấu ăn của mẹ trên bàn cơm, ăn sạch mọi ăn bày kín bàn, đây thực chất là quá hợp khẩu vị của mẹ rồi. Vì bà luôn lo lắng vì đồ ăn quá nhiều, khả năng chiến đấu của người trong nhà lại quá yếu, còn khả năng ăn của George khiến cảm giác thành tựu của bà tăng lên, cậu còn tuyên bố sẽ học cách nấu bít tết và trộn salad.

Chỉ có bố là khó lấy lòng.

Là người đứng đầu trong nhà, bố khi có mặt người ngoài luôn giữ vẻ uy nghiêm, thực chất từ sâu trong lòng ông luôn rất vui vẻ cởi mở. George ngày đầu mới đến, bố chỉ đối đãi với cậu ta như người ngoài, chu đáo lễ nghi nhưng quá khách sáo, khi có mặt bố George khá rụt rè.

Nhưng cuối cùng bố cũng đầu hàng.

8.

Đêm Giao thừa mẹ bận rộn làm cơm dưới bếp, bố đọc sách trong phòng sách, tôi sửa luận văn trong phòng mình, chỉ có George và Ninh Nguyện trong phòng khách nói chuyện gì đó. Một lát sau, trong phòng khách phát ra tiếng kêu kinh ngạc của Ninh Nguyện. Mọi người vội chạy đến phòng khách, phát hiện hóa ra Goerge đã phác họa bức vẽ cả gia đình tôi. Chỉ vài đường bút trên giấy lại toát lên vẻ hiền hậu của mẹ, uy nghiêm của bố, tinh nghịch của Ninh Nguyện và hoạt bát của tôi. Cậu còn cố ý vẽ cả cậu đứng cạnh tôi.

Mẹ liền lên tiếng: “Vẽ rất giống, rất giống, mỗi người đều giống, thật không ngờ, George còn biết vẽ tranh!”

Tôi nói với bà: “Cậu ấy từ nhỏ học vẽ. Chỉ sau khi thầy giáo đại học khuyên đổi nghề mới đi quay phim. Thầy giáo của cậu nhìn người rất chuẩn, con cũng thấy George rất có duyên với biểu diễn.”

Bố vừa nhìn tranh vừa nghe tôi giải thích, trên mặt bắt đầu hiền hòa hơn. Cuối cùng ông vỗ vai George: “Chàng trai, không tồi không tồi, đa tài đa nghệ, rất hiếu học!”

George bối rối: “Làm phiền mọi người mấy ngày nay, đây coi như món quà năm mới.”

Bố nhận lấy tranh, trịnh trọng nói với tôi: “Cầm khung tranh to trong tủ phòng sách của bố lại đây, chúng ta treo nó ở bên cạnh ảnh cả nhà.”

Đêm Giao thừa hôm đó rất long trọng, có thể nói là có cả Trung và Tây. Ngoài hấp, luộc, chiên, rán truyền thống còn có sự tham gia của lò nướng do mẹ và George đi mua về. Mẹ cố ý nướng Pizza thật to, mùi vị không hề thua kém bên ngoài, khiến chúng tôi đều suýt xoa. Mẹ tuyên bố thẳng: “Món Tây thật dễ, chẳng cần kỹ xảo gì, chỉ là phí thời gian chút thôi! Hai ngày nữa mẹ và George sẽ làm bánh kem, cái đó càng dễ, phải không George?”

Bố cuối cùng cũng hòa vào, gắp nhiều đồ ăn cho George: “Đây là sở trường của mẹ con, ăn rất ngon, khi ta còn trẻ say đắm mẹ con vì tài nghệ nấu ăn đó, còn có cả phần của Ninh Khả và em trai con!”

Tôi ở bên toát mồ hôi: “Mẹ con từ khi nào biến thành mẹ của George? Mẹ của người ta ở Mỹ mà?”

Nhưng Geogre một câu gọi mẹ, lại một câu bố, khiến cho hai người đều quen miệng. Ngoài bức họa cậu còn mang quà mua mấy hôm trước tặng cho cả nhà. Tặng cho bố giấy viết thư pháp vì ông rất thích viết bút lông. Tặng cho mẹ áo lông vũ màu đỏ dài, George luôn mồm nói bà hợp với màu đỏ, mặc vào sẽ để lộ nước da rất trắng, trẻ trung xinh đẹp, khiến bà cười mãi. Mua cho Ninh Nguyện một chiếc MP4, để em học tiếng Anh, khi rảnh có thể nghe nhạc, xem phim. Không ngờ còn có quà cho tôi, George nói là bí mật mua ở Bắc Kinh, một chiếc vòng tay Cartier, sau đó lại giơ tay mình lên, “nhìn này, là vòng đôi tình nhân!” Tôi vội từ chối nói như vậy không được, hơn nữa nó quá đắt, không ngờ ba mẹ không những không giúp còn đồng tình nói: “Đeo đi, rất đẹp!”.

Tôi cắn răng nói với George: “Năng lực lĩnh ngộ văn hóa Trung Quốc của cậu thật không bình thường, đã thành công trên lộ tuyến nhạc mẫu rồi!”

George đáp lại với bộ dạng ngạc nhiên: “Hóa ra đây gọi là lộ tuyến nhạc mẫu? Mình còn cho rằng đánh tận gốc cơ!”

Đêm Giao thừa thật vui, cả nhà tràn ngập tiếng cười.

Chỉ là dù lúc nào hay ở đâu tận sâu trong tôi vẫn có một nỗi buồn, không biết anh và mẹ đón Tết ở đâu, không biết Liễu My có còn bên anh không...

Mùng 4 Tết tôi và George phải lên đường về Vũ Hán, cả nhà đều quên tôi mới là người thân của họ, trên đường ra ga chỉ bịn rịn chia tay George, dặn dò cậu có thời gian nhất định phải đến chơi, không đoái hoài đến tôi. Cho đến khi sắp lên tàu mẹ như chợt phát hiện ra tôi: “ồ, Khả Khả, ở xa cần chăm sóc thật tốt cho George, cậu ấy thích ăn đồ Trung Quốc, mẹ thấy con cũng nên học nấu nướng rồi!”

Bố và Ninh Nguyện ở bên cạnh gật đầu phụ thêm, tôi giận dỗi mà không dám nói.

Sau khi tàu khởi động, tôi đấm George một cái, tức giận nói: “Mình thật không dễ mới có cơ hội về nhà một chuyến, muốn ở nhà hưởng thụ tình cảm ấm áp, kết quả đều bị cậu cướp mất!”

“Thực ra mình rất quý họ, không phải vì lấy lòng cậu. Cậu biết mình là con một, quan hệ giữa ba mẹ không tốt, cảm giác ấm áp như những ngày qua mình chưa từng cảm nhận được, mình thật ngưỡng mộ cậu, Ninh Khả. Có thể lớn lên trong gia đình như vậy, thảo nào cậu thật tốt!”

Nghe xong tôi lại mềm lòng, liền thổi nhẹ chỗ vừa đấm: “Chà, cậu nói thật đáng thương, chẳng còn cách nào, mình sẽ chia sẻ một nửa ba mẹ với cậu!”

“Được, chia một nửa cậu cho mình nữa!”

9.

Sau khi về Vũ Hán, chúng tôi đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng trước, sau đó đi thăm Hàn Văn Hinh và Tiểu Mang Mang.

Hàn Văn Hinh nghiễm nhiên giống như nữ hoàng ngồi trên mặt trăng.

Ông bà nội ngoại có bốn người thì ba người đã về, chỉ còn lại bà ngoại của Mang Mang. Nghe nói bà đặt phòng một tháng ở khách sạn, dù như thế nào nhất định phải ở lại chăm sóc con gái bảo bối và cháu ngoại. Mẹ Hàn Văn Hinh nhiệt tình kéo chúng tôi vào, sau đó nhanh nhẹn bưng trà và đĩa đồ ăn vặt cho bọn tôi, Tôi nhìn toàn bộ căn phòng gọn gàng, sạch sẽ, sáng sủa mà ấm áp, tăng thêm không khí gia đình hơn nhiều so với thế giới hai người trước kia.

Tôi vào phòng thăm Văn Hinh và Mang Mang, để lại George và Minh Huân ở phòng khách.

Mang Mang ngủ rất ngon. Trên người quấn chặt, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ xinh non nớt. Tôi ôm nhẹ bé vào lòng đung đưa, nói với Văn Hinh: “Thật giống cậu, sau này nhất định thành mỹ nữ làm điên đảo con trai rồi!”

“Nói bừa, trẻ sơ sinh đều giống nhau mà.” Văn Hinh nói xong đưa tay đỡ con, không muốn xa con đến một phút, “nói với cậu, mình nghĩ nghỉ ngơi một tháng xong bắt đầu phải viết luận văn rồi, nếu không không thể tốt nghiệp, sau đó còn phải tìm việc, chỉ dựa vào Minh Huân nuôi mình và bé sẽ rất vất vả! Nhưng mình ra ngoài làm phải có người chăm sóc bé mới được.” Văn Hinh ỉu xìu nói.

“Để mẹ cậu ở lại giúp đỡ, các cậu chuyển đến phòng rộng hơn, cả nhà sống cùng có phải tốt kông?”

“Mình cũng nghĩ vậy nhưng cậu biết tính khí Minh Huân vừa cố chấp lại vừa mạnh mẽ, để anh sống cùng bố mẹ mình, anh sợ dựa dẫm vào người già. Mình mang bầu anh kiên quyết tự chăm sóc mình. Cậu thử nói xem anh ấy có chịu để mẹ mình đến giúp không?”

Nhìn Hàn Văn Hinh ỉu xìu, tôi vội nói: “Cậu đừng buồn, vì con cậu phải giữ tâm trạng vui vẻ! Yên tâm mình sẽ nói chuyện với Minh Huân, anh ấy không phải người không hiểu chuyện.”

Hôm đó tôi và George ngồi đó 3h mới xin phép về, Minh Huân kiên quyết đòi tiễn chúng tôi.

“Vậy được, thuận buồm xuôi gió! Còn cậu, George phải đối xử tối với Ninh Khả, cô ấy có trái tim bằng thủy tinh!” Minh Huân nói xong, liền cười quay người đi.

George hoài nghi hỏi tôi: “Thủy tinh gì kính gì, là ý gì? Cậu và cậu ta nói cái gì thế?”

“Ha ha, câu này từ điển cố “Hồng Lâu Mộng”, mình đừng ở đây hóng gió nữa, thật lạnh, đi nào, về khách sạn mình giải thích cho cậu!”

Ngày hôm sau, sáng sớm mùng 5 tháng 1, taxi thật hiếm. Chúng tôi chỉ còn cách đây vali đến cổng trường bắt xe. Xe vừa chưa thấy chiếc nào, tôi lại thầm nhủ có thể gặp Văn Hạo ở đây không? Nếu gặp thật mình nên nói là chúc mừng năm mới hay “xin chào?”

Một phút đứng ở cổng trường khiến lòng tôi như lửa đốt, tôi lại hy vọng có thể gặp anh, cũng sợ gặp anh.

Vừa may, taxi đã đến. George thuần thục cho hành lý vào cốp xe, sau đó mở cửa xe để tôi lên trước. Đúng lúc xe khởi động, tôi ôm hy vọng cuối cùng ngoái đầu nhìn lại. Đúng giây phút đó tôi thấy anh.

Anh đứng ở cổng trường, ở chỗ tôi vừa đợi xe, áo khoác màu đen, thân hình gầy gò. Anh cứ đứng đó nhìn theo tôi, cứ đừng thẫn thờ ở đó. Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi thấy lời anh muốn nói, thấy nỗi đau trong anh. Bên anh còn có một người, một người phụ nữ với vóc dáng cao, cũng mặc một chiếc áo màu đen mang thắt lưng, đội chiếc mũ đen, danh chính ngôn thuận vịn vai anh.

Đó là Liễu My, vợ của Vũ Văn Hạo.