Sáng hôm sau. Nhỏ dậy sớm tập thể dục như mọi hôm. Giật mình khi nhìn ra cổng…. Nó đang ngoài bãi cỏ… nằm co ro dưới trời sương. Nó Không về nhà, nó chờ nhỏ cả đêm rồi thíp đi lúc nào không bit.
Nhè nhẹ bước đến bên cạnh, cô bé ngồi xuống thật gần…. Dễ thương ghê, nhỏ nghĩ thầm, giống kon nít quá. Năm tháng bão tố làm nên gương mặt lạnh lùng của nó, nhưng khi chìm vào giấc ngủ thì nét mặt có vẻ bình yên lạ…_ Nè… zậy đi - Nhỏ lay layHơi hơi mở mắt._ Hắt…. ắt xì.Hình như nó cảm rồi._ Anh ở đây cả đêm hả. - nhỏ hỏi_ Ah`…. oh`……. Tui mới tới thôi….Xạo ghê…. nhỏ thấy nó đang lạnh run rõ ràng. Nó đang rùng mình theo mỗi đợt sương xuống kìa._ Anh ăn sáng chưa._ Tui… tui ăn rồi mới tới đó chứ.Đồ bạn…. chú cuội. Nhỏ mỉm cười…… khờ quá._ Zậy hả, chở em đi ăn sáng nữa được hem.Hình như nhỏ hết giận rồi, nó cảm thấy thế._ Oh`… oh`… thì đi.Nó đến vòi nước vệ sinh chút rồi ra. Nhỏ cũng chuẩn bị xong rồi, đang chờ nó trước cổng.Chạy xe đưa nhỏ đến quán xôi quen thuộc._ Bình dân 2000 nè… Tiểu thư ăn hem._ Ăn chứ…Nhỏ mỉm cười, trong lòng cô bé bây giờ đang cảm thấy vui vui.Nó ngồi xuống chiếc ghế đẩu thấp lè tè._ Cho 2 dĩa đi dì năm.Dì năm đặt ra bàn 2 dĩa thật to rồi liếc mắt nhìn nhỏ cười cười, làm cô bé ngượng chín cả mặt.Tuy mới ăn lần đầu món xôi bình dân này thôi. Nhưng mà nhỏ… ‘’quốc’’ bạo lắm cơ, đâu thua j` nó chứ. 2 đứa 6 dĩa, thêm 2 ly nước trà to đùng. Đô cao dễ sợ…..Nó xuống căntin uống càfê sau khi đưa nhỏ đến trường. Đang ngồi nhâm nhi điếu thuốc thì… Trang lại đến… ‘’cám dỗ’’_ Đi chơi đi._ Thui, thui… Tui hem đi nữa đâu - nó xua tay - Trang đi học đi._ Hok, bữa nay em đi trễ nên nghỉ tiết đầu lun. _ Oh`, vậy hả.Trang lại bắt đầu dụ._ Đi với em chút đi, bữa nay em có chỗ này hay lắm._ Hem đi đâu… tui chỉ thik ở đây thui._ Nhưng mà chỗ này vui lắm. Có nhìu trò chơi mới nè, món ăn cũng đủ loại hết, món tây món tàu j` cũng có.Kon bé này ‘’ác’’ tè, đã hem mún đi rồi mà cứ chơi ‘’đòn độc’’ hok ah`. Nó mún đi ghê, nhưng chợt nhớ tới gương mặt giận hờn của nhỏ….. lại thôi.Nuốt nước miếng lắc đầu._ Hem đi…_ Sao vậy, đi chút thôi…_ Nửa chút cũng hem đi… Tui đang bị bịnh.Nó ráng khàn cổ ho sù sụ như ông già.Thoáng chút thất vọng, Trang ngồi xuống bên cạnh nó._ Bộ anh… hok mún đi chơi với em hả.Bối rối._ Đâu… có…. Tại tui…. Tại tui đang bịnh thiệt mà.“Ông già” ráng ho thêm mấy cái nữa để… “bịnh thiệt’’. Trang kêu ly nước, bùn bùn nhìn nó._ Uhm, vậy thôi… ngồi đây cũng được.Ngồi im lặng… thật ra nó mún đi lắm chứ bộ. Món ngon là nó thik rồi chứ nói j` tới… món tây món tàu nữa…Nhưng mờ…. nhưng mờ…. sợ nhỏ lắm…. Nhỏ giận vô nhìn “ngầu” lắm…._ Em hỏi anh cái này nghe… - Trang chăm chăm nhìn nó._ Uh, hỏi y._ Anh… anh thik Huế hả.Đỏ mặt._ …. ‘’Bậy’’… làm gì có…_ Nhưng mà hình như em thấy là có._ Tào lao….. Nhỏ Huế toàn ăn hiếp tui hem ah`. Ai mờ… ‘’dám’’ chứ.Trang nhìn thẳng vào mắt._ Thật chứ._ ….‘’Thật’’…Nó ráng nặn ra bộ mặt thơ ngây hết sức. Ngu j` để lộ… ‘’bí mật quốc gia’’.Hình như Trang hơi nhoẻn cười rồi đứng lên đi vào lớp.Cầm ly càfe nhấp 1 ngụm ,nó nhìn theo. Phải canh chừng kon pé này mới được, chuyên gia xúi bậy nó cho nhỏ giận hem ah`.Tối đến. Đi ăn xong, nhỏ đòi ra chợ chơi. Vậy là ‘’bác tài’’ đưa nhỏ đi.Cất xe vào bãi, hai đứa dạo bộ trên kon đường đông người._ Đại ca….Cả hai quay người lại, một thằng nhok đánh giày bên kia đường xách thùng đồ nghề chạy qua._ Chà… bữa nay đại ca nhìn oách quá ta, mới trúng số hả - thằng nhok trầm trồ nhìn bộ vét của nó_ Uh…. Chứ sao nữa… tao bữa nay chứ đâu phải tao… hồi bữa đâu.Thằng nhok cười cười nhìn qua nhỏ._ Còn chị này là ai mà nhìn xinh zậy đại ca.Nhỏ mắc cỡ ngó lơ chổ khác. Nó khoái khoái._ Oh`, ‘’ma đam’’ này là sếp của tao đó, bữa nay tao làm vệ sĩ cho ‘’ma đam’’.Thằng nhok tròn mắt dòm ‘’vệ sĩ’’…. Oh`, hèn j` bữa nay nhìn đại ca oai ghê. Liếc xuống thấy đôi giày của nó, nhok… cò liền._ Đôi giày đại ca mờ rồi kìa, đánh bóng… soi gương hok đại ca._ Thui…. tội tao mày. Tao chưa lãnh lương đâu._ Đi mà đại ca, tối giờ em chưa được đôi nào hết. Đói nhăn răng rồi nè…Thằng nhok xụ mặt nhìn bùn bùn. Nó thấy tội tội…_ Uh…. Zậy thì đánh đi, ngon ngon zô nghen. Chút tao ra lấy.Nhok cởi đôi tông lào đưa nó rồi cầm đôi giày hì hục đánh đánh chà chà.Tip tục đưa nhỏ đi bát phố. Cô bé vừa đi vừa ngạc nhiên._ Sao nhok đó gọi anh là đại ca. Anh là ‘’ông trùm’’ ở đây hả._ Ah`…. oh` cũng gần gần zậy.Nhỏ hơi bất ngờ._ Ghê vậy, sao anh lại làm ‘’ông trùm’’. Em thấy trong phim mấy ông trùm máu lạnh với ác lắm. Toàn thu thuế với sai khiến người khác thui.Nó bật cười._ Hj`, cái đó là trong phim. Còn ở đây ‘’ông trùm’’ này chỉ chủ yếu là giữ trật tự tụi nhok, với che chở chút thui._ Vậy hở….Zui quá hen…. - nhỏ tròn mắt_ Oh`….oh`… zui…. - thiệt ra nó có thấy zui chổ nào đâu_ Zậy giờ ‘’đại ca’’ dắt em đi thăm ‘’địa bàn’’ đi._ Thì… thì đi.‘’Đại ca’’ bắt đầu dẫn… sếp của đại ca đi khắp phố. Đến đâu cũng có mấy đứa vé số, đánh giày, kẹo kéo bu lại hỏi thăm tíu tít._ Đại ca đi đâu mà đẹp giai quá zậy._ Đi chơi hả đại ca._ ‘’Chị hai’’ nhìn xinh quá kìa tụi bây._ Uh`, ‘’po`’’ đại ca mà._ Chắc mình sắp nhận ‘’thiệp’’ rồi ah’ tụi mày.Nhỏ đỏ mặt mắc cỡ quá chừng, bit vậy hem đi… thăm địa bàn đâu. Nó cũng vậy, mặt đỏ rần, giả bộ nạt nộ đuổi bớt tụi kia đi xa xa giùm._ Đại ca…. đại ca ơi.Bên góc đường, một kon pé cỡ 9-10 tuổi đang gọi nó. Kon bé ngồi bán chùm bong bóng bay to rực rỡ. Ai nhìn vào cũng có thể nghĩ rằng, nếu bất cẩn thân hình nhỏ bé kia sẽ có thể bị chùm bong bóng kéo vụt lên trời lúc nào ko bit. Nó kéo nhỏ đến chùm bong bóng. Ngồi xuống hỏi thăm._ Pé út bán được nhìu chưa._ Zạ cũng kha khá. Cả ngày nay cũng được 40 ngàn rồi đó - Kon bé mỉm cười hồn nhiênNó ngồi xoa đầu pé út hỏi han tùm lum. Nó thương kon pé này lắm. Hồi đó nó bắt đầu ra đời lúc còn nhỏ hơn pé này nữa, nhưng nó là kon trai, có j` cũng đỡ hơn.Nhỏ nhìn pé út mà trong lòng cứ thế nào ấy. ‘’Cũng kha khá’’, kha khá mà cả ngày chỉ được 40 ngàn thôi sao. 40 ngàn nhỏ uống 1 ly trà sữa là hết liền. Vậy mà…. vậy mà pé này phải dầm mưa dãi nắng cả ngày để kiếm được chừng đó. Cuộc sống còn nhìu thứ lạ lẫm với nhỏ quá._ ‘’Chị hai’’ đây hả đại ca - út cười cười nhìn nhỏCái kon pé này… Nó đã trốn tụi ồn ào kia rồi. Zậy mà zô đây cũng hem thoát nữa.Nhỏ lên tiếng trước._ Hok, chị là bạn quen bit ảnh thui._ Thiệt hok zậy đại ca - út láu cá quay qua nóNó đỏ mặt._ Sao hem thiệt chứ cái kon pé này. Nhỏ xíu mà tò mò quá hà.Hok bit út có tin hok nữa. Kon pé hok nói j` mà cứ cười cười nhìn nó rồi liếc qua nhỏ…. nhìn điệu bộ kon pé ‘’gian’’ quá._ Ba má em đâu - nhỏ mỉm cười nhìn útNó giật mình hem kịp che miệng nhỏ lại. Gương mặt pé út thoáng chút bùn, rồi mỉm cười lại ngay._ Má em dính ung thư… mới mất tháng trước…. Ba em bán kẹo kéo trên chợ, chút quay lại đón em về lun.Nhỏ hơi hối hận. Thật tình nhỏ hem bit. Thì ra cuộc sống không như nhỏ nghĩ, không phải đời ai cũng trải hoa hồng như đời nhỏ. Cô bé thấy thương út quá._ Em đói bụng không._ Đói meo rồi, chút về phải ăn… chục tô cơm là ít - út xoa xoa bụng _ Đi ăn với tụi chị đi._ Thôi, em còn phải ráng bán chút nữa cho bớt bớt bong bóng đã._ Thì xì hơi ra mai bán tip.Nó với út cười cười nhìn nhỏ. Tiểu thơ nhà bự có khác, chảng bit j` cả. Nó giải thik._ Hem được đâu. Bong bóng bơm 1 lần là giãn hết rồi, xì ra bơm lại ai mờ mua.Nhỏ hơi hơi hiểu ra._ Oh`… vậy hả…. Vậy bán hết mớ này cho chị đi.Pé út tròn mắt._ Giỡn hoài chị… Nhiu đây cũng tới 70 đó.Nhỏ hok trả lời. Móc bóp đưa út tờ polime 500.Kon bé hết hồn._ Em hok… hok đủ tiền thối._ Hem sao, chị tặng em lun đó._ Nhưng mà… nhưng mà…. nhìu lắm. Em hok lấy đâu.Kon pé cầm tiền trả lại, nhỏ cầm lấy tay kon pé dúi tiền vào._ Cầm đi, hem sao đâu mà._ Thôi. em hok cầm đâu._ Cầm đi mà, đã nói là hem sao mà…._ Nhưng em…._ Cất túi đi, hem là chị giận đó….Nhỏ nhanh tay nhét tờ tiền vào túi kon pé rồi mỉm cười. Kon pé cảm động quá, mắt hoe hoe đỏ._ Chị…. Chị tốt quá.Ngập ngừng 1 chút kon pé cười cười._ Để em…. ‘’gả’’ đại ca cho chị nghen.Ah’… cái kon pé này, nó hết hồn, dám đem đại ca nó ra gả tùm lum zậy hả. Láo quá thể rồi. Nó cốc đầu kon pé cái cốp._ Nè thì gả nè…Pé út cười cười ôm đầu lùi xa.Nhỏ cũng cười._ Thui nà. Vệ sĩ với pé út có đi ăn hem._ Em hok đi được, em phải chờ ba em nữa._ Uh, đi chi ắc công - tiếng nó - 2 người cứ ngồi đây đi, tui đi mua về cũng được.Nói rồi nó xăm xăm bước đi, để cho nhỏ với kon pé ngồi 8. Thì ra nhỏ cũng tốt ghê, nó vừa đi vừa cười cười 1 mình.