Tiếc là, sự thật cuối cùng cũng là sự thật. Một chiếc bàn nhỏ, một chiếc ghế nhỏ, Phùng Hiểu Linh bắt đầu cùng đạo diễn cùng lĩnh và cư mà sinh nhai.

Vị trí này, ánh nhìn rất tốt, có thể nhìn rõ mọi góc độ của mỗi cảnh diễn, đương nhiên, người khác cũng có thể nhìn nàng rõ ràng.

Và sau ngày hôm ấy, cơ hồ người của toàn công ty đều phút chốc định một vị trí mới cho nàng.

Và vị hàng xóm kế bên, tự khắc là Hàn Âm Diệc.

“Hiểu Linh, nghe nói cậu và Hàn Âm Diệc rất thân thiết?” một vị tiểu thư đứng quầy chạy đến hỏi.

Thân thiết? Vẫn còn ổn thôi. “tôi và anh ta chỉ là quan hệ….bình thường…..”

“tôi rất muốn có chữ kí của anh ấy, làm phiền cô giúp nhé!” một tấm bảng kí tên nhét vào trong tay nàng.

“Hiểu Linh.” Chị Hoa thư kí đi đến.

“có chuyện gì vậy chị Hoa?”

“lần quảng cáo này, chúng ta cần Hàn tiên sinh là tuyên cáo, cho nên cần mới anh ta chụp một tấm áp phích, em hãy đi nói với anh ta một tiếng nhé!”

“hả? Em đi?”

“ngoài em ra thì còn ai đi nữa! Nếu thành công, chị sẽ bảo ông chủ tăng tiền thưởng cuối năm cho em.”

Việc này….không phải vấn đề tiền thưởng cuối năm, thật sự không phải! Tiếc là còn chưa đợi nàng nói hết, chị Hoa đã vỗ mong biến mất.

“Phùng Hiểu Linh!” đạo diễn tức giận hầm hầm đi đến.

“đạo diễn hảo.” Nàng cẩn trọng nói.

“hảo gì mà hảo, tên Hàn Âm Diệc cư nhiên nói mệt rồi, hắn hôm nay mới quay có vài cảnh! Cô lập tức đến phòng nghỉ ngơi bảo hắn ra đây tiếp tục quay ngay!”

“tôi làm được sao?”

“nếu cô không được thì cả công ty này không ai được rồi!” Tề Việt vừa nói vừa đá Phùng Hiểu Linh vào trong phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng nghỉ ngơi, Hàn Âm Diệc đang nhắm mắt nằm trên ghế sofa.

Nên gọi hắn dậy? Nếu như hắn nổi giận thì sao? Nhưng nếu không gọi hắn dậy, hình như đạo diễn sẽ nổi giận!

Phùng Hiểu Linh trái phải đều khó khăn, người bất tri bất giác đi đến bên sofa.

Nhìn hắn ngủ đẹp tựa bức tranh, khiến người khác không nhẫn tâm làm phiền.

Nàng cúi người, dùng âm thanh rất nhỏ nói: “Hàn……”

Đột nhiên, một cánh tay đưa ra, ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào ghế sofa. Không đợi nàng kịp định thần, đầu hắn đã gối trên đùi nàng.

“gọi tên tôi.” Hắn nói.

Lúc này nàng đột nhiên mừng rỡ vì hắn không mở mắt nếu không hắn nhất định sẽ thấy bộ dạng thảm bại của nàng.

“Âm Diệc.” Tiếng nàng so với muỗi còn nhỏ hơn.

“cơ thể cô mềm mại thật.” Tay hắn thu chặt lại, “cơ thể nữ nhân đều mềm mại như cô sao?”

“anh chắc là ôm qua rất nhiều nữ nhân.” Nàng liếm môi. Cho nên—-không cần dùng giọng điệu của cách thức nói chuyện này với nàng.

“không có.” Hắn lạnh nhạt đáp.

“cái gì?”

“tôi không có ôm qua rất nhiều nữ nhân, đều là do nữ nhân tự động áp đến, ngoài đóng MV ra, tôi chưa từng chủ động dang tay ôm bất kì nữ nhân nào.” Hắn ngửi mùi hương nhè nhẹ toát ra trên người nàng.

“sao có thể chứ!” nàng kinh hô.

Mâu dài hẹp mở ra, nhìn nàng chính diện.

“cô là người đầu tiên, khiến tôi có cảm giác đặc biệt.” Hàn Âm Diệc nói.

Đặc biệt….sao? mắt nàng không biết là nên liếc đi đâu!

“đúng…đúng rồi, đây là bảng kí tên.” Nàng đột nhiên lấy từ trong người ra một tấm bảng kí tên, lúng túng nhét cho hắn, “Phương Phương trước quầy muốn anh kí tên.”

“ò.” Hắn ngồi thẳng người, rút cây viết mực tùy thân ra, tùy ý kí vào tấm bảng kí tên.

“còn….còn có, chị Hoa nói, lần tuyên cáo này, hy vọng anh phối hợp chụp một tấm áp phích.” Nàng tiếp tục tìm chủ đề để nói, nếu không sẽ khiến nàng có cảm giác tay chân lúng túng.

“tiếp theo thì sao, cô còn gì muốn nói không?” hắn ung dung đợi nàng tiếp tục.

“còn nữa—–anh nên đi đóng MV đi!” nàng cơ hồ nhắm mắt lại, dùng toàn bộ sức lực nói ra mấy chữ này.

“nếu như tôi làm theo lời cô nói, cô sẽ thuộc về tôi chứ?”

Hả?

Nàng hoàn toàn không hiểu ý của hắn.

“những gì cô nói tôi hoàn toàn có thể làm được, hơn nữa còn có thể làm hoàn mĩ, như vậy cô sẽ thuộc về tôi?” hắn chỉ là rất đơn thuần hỏi một vấn đề rất đơn giản.

“tôi…tôi không biết.” Hoặc phải nói là, nàng căn bản không biết phải trả lời hắn thế nào.

“sao không biết? Đây không phải là một vấn đề rất đơn giản sao? Cứ như 1+1=2, 2×2=4 vậy.”

Làm ơn, căn bản không phải vậy!

“trả lời tôi, nói cho tôi biết đáp án của cô!” giọng nói của hắn thì thầm bên tai nàng.

Phùng Hiểu Linh co cổ lại, khẩn trương không biết nên làm gì.

Nàng lại sợ hắn sao? Mắt hắn bất giác nheo lại. Bất cứ ai cũng có thể sợ hắn, nhưng nàng thì không thể!

“cô đang khẩn trương gì vậy?” hắn ép nàng co vào trong sofa.

Khẩn trương? Nàng là khẩn trương.

“hay là sợ hãi?” ngón tay thon dài ôm thân hình nhỏ nhắn vào lòng mình.

Sợ hãi, có lẽ có chút.

“hay là muốn toàn thân run lên lần nữa?” ra sức ôm lấy eo nàng, cứ như muốn hòa cả người nàng vào lòng hắn, “không lẽ tôi diễn thiên sứ còn chưa thể khiến cô không sợ tôi nữa sao? Tại sao cô cứ một rồi hai rồi ba lần sợ tôi?”

Đau quá! Lưng nàng hình như sắp bị hắn ép gãy.

“nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào, cô mới không sợ tôi nữa? Cô nói tôi thích hợp diễn thiên sứ, tôi đã diễn, cô nói muốn tôi kí tên, tôi cũng kí.”

Hô hấp…nàng ngay cả hô hấp cũng sắp không được nữa rồi. hắn ôm chặt quá, cánh tay ôm lấy eo nàng cứ như là sắp thép.

“ngay cả lúc tôi diễn thiên sứ, cô cũng nhìn đi nơi khác?”

Không…không phải, nàng nhìn đi nơi khác là bởi vì—–

“tôi chưa từng thấy qua thiên sứ có vẻ ngoài mị hoặc, cho nên…..tim nhảy rất nhanh khiến tôi rất ngại.” Nàng thành thật khai báo.

Cánh tay nơi eo bỗng dưng nới lỏng, cảm giác ngộp thở phút chốc biến mất.

“tôi diễn thiên sứ khiến cô cảm thấy ngại?” hắn khẽ nghiêng đầu qua, nhìn chằm chằm nàng nói.

“ừ.” mặt nàng vì thiếu oxy mà từ trắng chuyển thành đỏ ửng.

“tim đập rất nhanh à?”

“…ừ.”

“còn nhanh hơn bây giờ?”

“gần như vậy, nhưng nhanh hơn…một…một chút.”

chỉ đơn giản vài câu của nàng, sự lo lắng, không vui trong lòng hắn hoàn toàn biến mất. thật là đáng yêu, còn có âm thanh mê người khiến hắn hoàn toàn muốn độc chiếm, “Linh, nhanh một chút nữa đi! Làm cho tim cô nhảy nhanh hơn nữa, như vậy tôi sẽ càng vui hơn.”

Vui đến mức— — không gì sánh bằng.

bởi vì sự hợp tác của Hàn Âm Diệc, việc quay phim thuận lợi hơn rất nhiều.

và mỗi khi đến ngày quay phim, phàm là nhân viên nữ của công ty, bất kể là có kết hôn hay chưa, đều nghĩ đủ mọi cách đến trường quay.

“thật là hạnh phúc a!”

“tôi lần đầu tiên cảm thấy thật may mắn khi mình có thể làm nhân viên của công ty này.”

“tôi thiệt là mong mình có thể trở thành nữ chính, được Hàn Âm Diệc ôm a!”

Những lời này trước này không hiếm ở trường quay.

“Hiểu Linh, nếu như không có Hàn Âm Diệc thì có lẽ tôi không dám tưởng tượng cảnh mình có thể đào tạo được một minh tinh là cảm giác thế nào.” Âu Ly Khải nói với Phùng Hiểu Linh, “chọn ra Đông Nghi Mai, là bởi vì tôi cảm thấy cô ta có tố chất trở thành minh tinh, thân hình, tướng mạo đều không tệ, hơn nữa lại có năng khiếu âm nhạc, ca hát cũng không tồi. nhưng chỉ dựa vào những thứ này thì không đủ trở thành minh tinh, minh tinh còn cần may mắn.”

“lão đại?”

“vào Hàn Âm Diệc chính là người đem lại vận may cho công ty ta!” Âu Ly Khải tiếp tục nói, “từ khi hắn ta đến công ty, cả công ty dường như đầy sức sống, mọi người đều cố gắng hết sức, đều hy vọng có thể cống hiến một phần sức mình cho công ty.”

Là vậy sao? Ánh mắt Phùng Hiểu Linh bất giác liếc nhìn các đồng sự xung quanh.

Thì ra, họ chỉ ngày qua ngày làm việc, rất ít thấy trên mặt mọi người có nhiều nụ cười như vậy. Nhưng nay, trên mặt họ, nụ cười rất tươi, hơn nữa còn đầy hy vọng.

Mọi người cùng vì đoạn MV mới mà cùng nỗ lực.

“nói thật, tôi rất cảm kích hắn ta.” Âu Ly Khải nói ra lời trong lòng mình.

Cũng đúng, theo góc độ nào đó, Hàn Âm Diệc cơ hồ có thể nói là đại ân nhân của công ty.

Cho nên…nàng không thể xem hắn là một người đáng sợ! Phùng Hiểu Linh trong lòng thầm đưa ra quyết định. Nàng— nhất định phải cảm ơn hắn đàng hoàng, cảm ơn hắn đã giúp công ty.

Nhưng nghĩ thì dễ, tới lúc làm, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

“Khả Chân!” Sáng chủ nhật, nàng xông vào phòng bạn tốt, lôi người nữ nhân còn chìm trong mộng đẹp dậy, “tớ có việc muốn hỏi cậu!”

“Hiểu Linh, tớ còn chưa đói, đợi khi nào tớ ngủ đủ thì cậu hãy hỏi thực đơn hôm nay tớ muốn được không?” Triệu Khả Chân ngáp dài, vùi đầu vào chiếc gối trong tay, định tiếp tục ngủ.

“tớ không hỏi cậu cái này!”

“Ồ? Vậy là gì?” cô ta miễn cưỡng mở mắt.

“tớ định cảm ơn một người, nhưng không biết phải làm gì.”

“cảm ơn à, vậy thì mua thứ hắn thích là được.”

“nhưng tớ căn bản không biết hắn thích gì?” nghĩ kĩ thì mới phát hiện hình như nàng căn bản không biết sở thích hắn.

“vậy thì mua thứ hắn không ghét là được.”

“tớ…tớ cũng không biết hắn không ghét cái gì.” Nàng đáng thương nói.

Triệu Khả Chân á khẩu liếc nàng, “cậu xác định là muốn cảm ơn hắn thật à?”

“đương nhiên! Vốn dĩ…tớ chỉ vì ấn tượng phim ảnh, đã cho rằng hắn là người đáng sợ, nhưng đánh giá con người qua vẻ bên ngoài là không đúng, kì thực hắn là một người rất tốt, cho nên…cho nên….” Nàng muốn cảm ơn hắn, đồng thời cũng muốn nói một tiếng xin lỗi, nàng sau này sẽ không sợ hắn nữa.

“nếu như vậy, thì cậu hãy tặng thứ mà cậu cảm thấy tốt đi, nếu như là người tốt thì dù cậu tặng hắn chỉ là một cậu cảm ơn, tớ nghĩ hắn cũng cảm thấy vui.”

“Khả Chân!” lời của Triệu Khả Chân khiến Phùng Hiểu Linh nhất thời có cảm giác á khẩu.

“còn có…”

“cái gì?”

“tớ bây giờ muốn ngủ, đừng đến làm phiền tớ.”

“……”

“anh là người tốt, nếu như không có anh, công ty chúng ta chắc sẽ như lão đại nói, cả đời cũng chỉ là công ty tầm thường.”

“…..” người tốt, là hắn sao?

“từ nay về sau, tôi sẽ nỗ lực phối hợp cùng anh, bất kể là bản nhạc nào, tôi cũng sẽ hát thử, hát bao nhiêu lần cũng được, cho đến khi anh cảm thấy bản nhạc không cần chỉnh sửa mới thôi.”

“……” vậy sao? Vậy thì không còn gì bằng nữa, nhưng mà tiếng hát của nàng, chỉ có mình hắn mới có thể thưởng thức.

“cuối cùng, chấm hết!” Phùng Hiểu Linh thở hồng hộc nói hết, lẳng lặng nhìn phản ứng của đối phương.

Hàn Âm Diệc hất mái tóc trước trán, “cô tối như vậy chạy đến biệt thự của tôi chỉ để nói những thứ này?”

“a, còn nữa!” nàng đột nhiên lôi túi xách sau lưng đến trước mặt, mở dây kéo, lôi ra một túi thuốc lớn, “đúng rồi, gần đây thời tiết chuyển lạnh, tôi thấy nhà anh không có chuẩn bị thuốc gì, cho nên đã mua một ít thuốc thường dùng đến.”

“tôi không hay bệnh.” Hắn liếc mắt nhìn đống thuốc nói.

“tôi biết, nhưng vạn nhất bị ho hay cảm thì sao, chí ít bệnh nhỏ sẽ không thành bệnh nặng mà! Chuẩn bị một ít ở nhà vẫn tốt hơn.”

“cô—-“ nàng lo lắng cho hắn sao? Thân hình nhỏ bé này lại mang nhiều thuốc vậy, “tại sao cô lại quan tâm tôi?”

“hả? Tôi, tôi là….” Mặt nàng đỏ bừng, nhất thời không biết nên nói gì, “có lẽ….có lẽ là tôi nhiều chuyện, anh nói anh không hay bệnh, có lẽ căn bản không cần đến mấy thứ thuốc này.”

Nàng vội vàng thu lại túi thuốc, nhưng lại bị tay hắn giữ lại. Sức lực mạnh mẽ, độ ấm từ lòng bàn tay hắn truyền đến bàn tay nàng.

“tôi rất thích.” Hàn Âm Diệc đi đến trước mặt Phùng Hiểu Linh, cúi người, ánh nhìn ngang bằng với nàng.

“thật sao?”

“ừ.” Tại sao ngay cả thái độ kinh hãi của nàng cũng đáng yêu vậy chứ? Mang chút nụ cười e thẹn, khiến hắn muốn hoàn toàn có được, “tôi có gạt qua cô chưa?”

Việc này thì không. Phùng Hiểu Linh lắc đầu.

“sau này cô thật sự không còn sợ tôi nữa?” Hàn Âm Diệc hỏi.

“không đâu.” Nàng thành thật đảm bảo.

“cho dù tôi cách cô gần như vậy mà nói chuyện?” hắn áp gần nàng, mũi cơ hồ chạm vào mũi nàng.

Hơi thở ấm áp, nàng có thể dễ dàng cảm nhận được. Nàng thậm chí có thể nhìn rõ thần sắc của bản thân từ con ngươi của hắn. Không được sợ hãi!

“đúng!” nàng lớn tiếng đáp.

“cho dù tôi dùng tay chạm vào cô?” theo sau giọng khàn, ngón tay hắn di chuyễn trên mặt nàng, từ gò má đến mày, đến trán, đến mũi, đến môi. Sự ấm áp từ ngón tay lướt qua môi không ngừng truyền lại.

“…đúng.”

“cho dù là tiếp xúc thân thể?”

Hả?

Không đợi nàng có phản ứng gì, cơ thể hắn đã áp lên người nàng, hai người cùng ngã dưới đất.

“cho dù như vậy, cô cũng không sợ hãi chứ?” một tay hắn gối sau đầu nàng, một tay ôm lấy eo nàng hỏi.

Sợ thì không có, nhưng vấn đề là tư thế này quá ám muội a! cứ như là hành động của tình nhân với nhau, “Hàn tiên…”

“lại quên rồi sao? Là Âm Diệc.” Hắn ngắt lời nàng.

“hành động như vậy của anh rất dễ khiến người khác hiểu lầm!” nàng vội vã nói.

“hiểu lầm cái gì?”

“nói tóm lại….ơ, chúng ta không phải là bạn trai bạn gái của nhau, không được làm như vậy!” nàng cố sức nói hết lời mình.

“vậy à?” Hàn Âm Diệc thầm nói, hắn không có loại khái niệm này, không lẽ trong quan niệm của người bình thường, chỉ có bạn trai gái của nhau mới có thể làm việc này? “cô biết không? Tôi từ trước đến nay không phải người tốt.” Nhưng nàng lại không chỉ một lần nói hắn là người tốt.

Không lẽ nàng không nhìn ra, tất cả những gì hắn làm đều là vì nàng sao?

“nhưng tôi cảm thấy anh phải a!” nàng đáp. “hơn nữa không chỉ là người tốt, mà còn là một người rất tài hoa.”

“ô?”

“anh biết không? Mấy ngày nay tôi đều tìm các bài hát của anh ra nghe đấy, thật sự rất hay!” tất cả nhạc của hắn đều mang phong cách cá nhân mãnh liệt, bấ t kể là nhạc trữ tình hay nhạc điệu sôi động, đều khiến người khác không chỉ muốn nghe một lần.

“cô thích nghe nhạc của tôi?’

“thích a, thật sự rất thích!”

Thật kì lạ, rõ ràng chỉ là câu tán thưởng thông thường nhưng âm thanh khen ngợi lại khiến hắn cảm thấy có hiệu quả hơn bất cứ ai. Rất vui, chỉ một câu nói của nàng, đã có thể khiến hắn vui như vậy.

Hắn—-quả nhiên là rất yêu người nữ nhân ngốc nghếch này, yêu vô cùng.

“nói thêm lời tán thưởng tôi nữa, tôi rất thích nghe cô nói vậy.” Hàn Âm Diệc áp sát tai Phùng Hiểu Linh nói.

Hể? Tuy rằng cảm thấy lời của hắn rất kì lạ, nhưng nàng vẫn làm theo, “anh rất lợi hại, trẻ như vậy mà có thể tự tạo ra mảng trời của riêng mình, có rất nhiều tạp chí đều nói anh là một thiên tài, là niềm kiêu hãnh của Châu Á…”

Phùng Hiểu Linh không ngừng nói, sau đó nàng thấy khuôn mặt tuấn mĩ của Hàn Âm Diệc nở nụ cười nàng chưa từng thấy.

Đó là—-nụ cười mang tua trẻ con. Khác hẳn so với sự cao ngạo lãnh khốc thường ngay của hắn, hắn bây giờ, phảng phất cứ như biến thành một người khác.

Đáng yêu quá!

Trong đầu nàng bỗng dưng hiện ra từ này. Tuy người nam nhân như hắn nhìn sao cũng không hạp với từ đáng yêu, nhưng lúc này, nàng cảm thấy như vậy.

Í, nếu như để Huệ Huệ và Khả Chân biết được, chắc chắn sẽ cười nhạo nàng.

“nói thêm nữa.” Hàn Âm Diệc yêu cầu.

Được thôi, nàng nói nữa! Phùng Hiểu Linh tiếp tục công cuộc phun nước bọt.

Còn Hàn Âm Diệc thì nghiêng người lắng nghe.

……

15 phút sau—–

“nói nữa đi, tôi còn muốn nghe thêm.”

“vậy…vậy sao?”

……

30 phút sau—–

“được chưa vậy?”

“còn chưa đủ, tôi còn muốn vui nữa.”

“……” ý là còn muốn nàng nói tiếp sao?

………

Một tiếng sau——

“tôi…tôi nói hết rồi.” nàng cơ hồ tóm gọn những tư liệu điều tra được nói hết từ khi hắn sinh ra đến khi vào mẫu giáo cho đến lúc ra nước ngoài thành bài luận văn, “có thể cho tôi uống nước không?”

“khát nước à?”

“ừ.” Nàng đỏ mặt gật gật đầu, phun nước bọ cả tiếng đồng hồ, không khát mới lạ.

Hàn Âm Diệc đứng dậy, rót ly nước cho Phùng Hiểu Linh. Nàng ừng ực uống điên cuồng.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, bất giác nói: “chúng ta quen nhau đi.”

Phụt!

Nước từ miệng nàng phun ra vô số, ngay cả khóe miệng cũng dính phải nước.

“nếu như quen nhau, thì có thể làm như vậy.” Hắn nghiêng người, le lưỡi liếm giọt nước đọng trên khóe miệng nàng.

Phùng Hiểu Linh ngẩn người.

Thượng đế! Hắn đang nói chuyện cười hay nhất của thế kỉ sao?

Quay MV, Đông Nghi Mai không phải là lần đầu, nhưng từ trước đến nay chưa từng có lần nào khiến cô ta tâm thần hồi hộp vậy.

Trong phòng hóa trang, Đông Nghi Mai liếc nhìn người đã hóa trang xong, thay cả y phục, đang hai tay vòng trước ngực ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần – Hàn Âm Diệc. Hắn căn bản không có chút khẩn trương, hay là nói, đối với sự thành bại của đoạn MV này, hắn căn bản không quan tâm.

“Đông tiểu thư, như vậy được chưa?” nhà hóa trang hỏi.

“được rồi.” Đông Nghi Mai nhìn dung mạo thuần khiết trong gương gật đầu. Không còn gì nghi ngờ nữa, hóa trang quả là một việc rất thần kì, có thể khiến nữ nhân có tuổi trở nên nhỏ hơn, “tôi muốn xem lại kịch bản, làm phiền cô hãy ra ngoài trước đi.”

“được.”

Nhà hóa trang rời khỏi phòng, Đông Nghi Mai, không có lấy quyển kịch bản bên ghế, mà quay người về phía Hàn Âm Diệc.

Hắn ngủ, cư nhiên vẫn tuấn mĩ khiến người khác choáng ngộp. Đôi môi gợi cảm, hôn không biết có vị như thế nào?

Ngón tay, bất giác đưa ra, cô ta muốn….muốn chạm vào đôi môi đó, muốn cảm nhận sự ấm áp từ đôi môi ấy….

“tôi không có cho phép cô chạm vào tôi.” Âm thanh lạnh lùng vang lên, dọa cô ta giật cả mình.

“anh tỉnh rồi?”

“hay là cô hy vọng tôi bẻ gãy ngón tay này của cô?” ánh mắt hắn liếc nhìn ngón tay của cô ta cơ hồ sắp chạm vào hắn.

“đừng…đừng đùa vậy.” Đông Nghi Mai cố gắng nở nụ cười.

“tôi không có hứng thú đùa, hay là nói, nếu như tôi bẻ gãy ngón tay của cô, cô sẽ biết tôi có đang đùa hay không.”

Ánh mắt lạnh lùng, ngữ điệu lạnh mạc. Hắn—-là nói thật! Trong đầu Đông Nghi Mai thoáng qua cách nghĩ này, giống như phản xạ tự nhiên, tay cô ta vội rút lại ra sau đầu.

Không khí đều như mang cảm giác nặng nề.

Tìm chủ đề nói chuyện, nhất định phải khiến hắn cảm thấy hứng thú.

“Hàn tiên sinh, mấy ngày nay quay MV, anh diễn thiên sứ rất tốt.” Đông Nghi Mai nói.

“vậy thì đã sao?”

“ngay cả tôi, dù biết chỉ là diễn, nhưng cũng rung động đấy.”

“……” vô vị, hắn chỉ cần một mình Linh vì hắn mà rung động là được.

“không biết Hàn tiên sinh có bạn gái chưa?”

“việc này có liên quan gì cô?”

“hôm nay trong nội dung quay phim, có màn hôn nhau, nếu như anh đã có bạn gái, tôi e là anh sẽ ngại.” Cô ta đả kích nói.

“hôn nhau?” hắn không nhớ lúc trước có màn này trong kịch bản.

“là đạo diễn mới thêm vào.”

“nếu như cảm thấy MV này cần hôn nhau thì cứ hôn.” Hắn lạnh nhạt nói.

“anh đồng ý?” cô ta vui mừng.

Thật là vấn đề kì lạ. Hàn Âm Diệc lười biếng nhấc mắt, hắn tại sao lại không đồng ý chứ? Đối với hắn, việc này chẳng qua chỉ là một phần trong công việc, và hôn nhau cũng chỉ là một động tác đơn giản.

Hắn chỉ cần cúi đầu, chạm vào hai môi của người khác mà thôi. Thật là quá đơn giản.

Quen nhau? Quen nhau? Nàng và Hàn Âm Diệc quen nhau? Làm ơn, nàng có làm thế nào cũng không dám tưởng tượng ra cảnh ấy.

Bầu trời xanh thẫm, thanh tịnh khiến người thở dài, một đám mây trắng như tơ lụa, mang một cảnh sắc nói không nên lời. Ánh mặt trời nhu hòa chiếu rọi lên bãi cỏ xanh nõn, cách đó không xa là một cây cao to sừng sững, tán lá xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Phùng Hiểu Linh quỳ trên bãi cỏ ngoại ô, nhìn cảnh sắc như tranh mà cảm thán vô hạn.

Từ lúc nào nàng bắt đầu biết đa ưu đa sầu vậy?

“Hiểu Linh, em còn ngẩn người ở đây à? Lát nữa là quay MV rồi, nếu như em đến trễ, đến lúc đó đạo diễn lại tìm em khắp công ty.” Chị Hoa đi đến nói.

“em biết rồi.” nàng vô nại đứng dậy. Đương nhiên, nguyên nhân thật sự đạo diễn tìm nàng là vì, chỉ vì nếu nàng chưa xuất hiện tại trường quay, thì Hàn Âm Diệc sẽ không chịu vào vị trí.

Hai người cùng nhau đi về phía địa điểm Hàn Âm Diệc quay hình.

“xem ra em đang có tâm sự.” Bước chân chị Hoa ngừng lại, đột nhiên nói.

“chị nhìn ra sao?” nàng ngạc nhiên.

“đương nhiên, trên mặt em ghi rõ, gặp phải chuyện phiền phức gì sao?”

Chuyện phiền phức….ưm, có thể cho là vậy.

“chị Hoa, nam nhân và nữ nhân quen nhau, chỉ là vì làm việc thân mật hơn sao?”

“việc thân mật hơn? Ý em là gì?”

“đó là….như là ôm a, vuốt ve, hay là….ơ, hôn nhau.”

“sao em lại nghĩ như vậy? Chị nghĩ đa phần nam nhân là yêu người nữ nhân đó, mới quen với người đó, nhưng chị không ngoại trừ một bộ phận ít nam nhân không vì yêu.”

Yêu? Hàn Âm Diệc làm những hành động như vậy với nàng là vì yêu nàng? Phùng Hiểu Linh bị suy nghĩ trong đầu mình dọa phải. Cho đến khi nàng ngồi bên cạnh đạo diễn, nhìn cảnh quay trong MV, nàng vẫn nghĩ về vấn đề này.

Vô cớ, hễ nghĩ tới Hàn Âm Diệc có thể yêu nàng, nàng bỗng dưng cảm thấy vui.

Trời ơi, nàng nhất định là bị chứng hoang tưởng rồi! nàng cố sức lắc đầu, hắn đi qua rất nhiều nơi, trong đầu của hắn, có thể có nhiều nữ nhân xinh đẹp vây quanh. Nữ nhân đẹp nào hắn chưa gặp qua, sao lại yêu nàng chứ?

Cho nên—-nàng chỉ là người để hắn giết thời gian rảnh rỗi thôi.

Cho nên—-lời của hắn, không có bất kì ý nghĩa đặc biệt nào.

“được, màn tiếp theo quay cảnh hôn nhau, tôi hy vọng hai vị có thể bồi dưỡng cảm xúc trước.” Đạo diễn Tề Việt đi đến trước mặt Hàn Âm Diệc và Đông Nghi Mai nói.

“không cần thiết để bồi dưỡng cảm xúc, cứ trực tiếp quay đi.” Hàn Âm Diệc không kiên nhẫn nói.

“đương nhiên, tôi cũng không vấn đề gì.” Đông Nghi Mai vội vàng nói, cô ta đợi giây phút này từ lâu rồi.

“vậy thì được, tiếp tục.” Nếu như hai nhân vật chính đều nói vậy, ông ta cũng không có lí do gì phản đối.

“Hàn, cậu định quay cảnh hôn thật sao?” nhìn từ đầu tới cuối Sái Dã cuối cùng cũng lên tiếng.

“chỉ là hôn nhau, không có vấn đề gì.” Hàn Âm Diệc không quan tâm nói.

“……” Sái Dã đớ họng quay qua nhìn Phùng Hiểu Linh đang ngẩn người. Thật là không có vấn đề gì sao? Hy vọng là vậy. Thở dài một hơi, y đi qua vỗ vai đối phương, “yên tâm, chỉ là cảnh hôn thôi.”

“tôi…tôi biết.” Phùng Hiểu Linh nhìn Sái Dã, “trong ‘dục vọng màu đỏ’ cũng có rất nhiều cảnh hôn, màn hôn này, nhất định có hiểu quả cao.” Nàng căn bản không muốn nói, nàng muốn nói là….nàng muốn nói…..

Ánh đèn bắt đầu tối dần, âm thanh ở trường quay cũng bắt đầu yên lặng. Thiếu nữ nằm dưới cây, đang ngủ, còn thiên sứ nhẹ nhàng đi đến, nhìn thiếu nữ. Thứ thiên sứ cần rất nhiều, thiên sứ không nên chỉ yêu tuyệt đối một người, những điều này thiên sứ biết, nhưng thiên sứ lại không thể khắc chế được dục vọng trong nơi sâu thẳm trong thâm tâm.

Thiên sứ từ từ thi triển phép thuật, khiến thiếu nữ chìm vào giấc ngủ trong phút chốc, thiên sứ có thể hôn lên môi thiếu nữ, nụ hôn mang tình yêu áp lên môi của thiếu nữ……

Thái độ của hắn, động tác của hắn, nhất cử nhất động của hắn, đều phảng phất như nói với người khác, hắn đối với thiếu nữ này có dục vọng.

Tim bỗng nhói đau, hai tay Phùng Hiểu Linh nắm chặt áo trước ngực, cứ như có một tảng đá lớn trong lòng, khiến nàng không thể thở nổi.

Thật kì lạ, nàng cư nhiên cảm thấy khó chịu, cứ như bị cái gì đó đâm phải, khó chịu khiến nàng muốn khóc.

Tại sao lại như vậy? Chẳng qua chỉ là một màn hôn nhau thôi mà. Trong ‘dục vọng màu đỏ’ nàng cũng từng thấy qua, nhưng khi ấy nàng không có cảm giác muốn khóc, nhưng sao nay lại có.

Hay là, bởi vì nàng thích Hàn Âm Diệc. Bởi vì nàng thích hắn, cho nên mới không muốn nhìn thấy hắn hôn người nữ nhân khác?

Nàng thích Hàn Âm Diệc?!

Thích sao? Nếu như không thích, vậy sao nàng lại khó chịu?

“OK!” đạo diễn hiển nhiên rất hài lòng với màn diễn này.

Hàn Âm Diệc đứng thẳng người, đi đến trước mặt Phùng Hiểu Linh, “sao vậy? Sắc mặt sao trắng thành như vầy?”

“không…không có gì.” Nàng vội lắc đầu.

Hắn đưa tay định kéo nàng đến bên người, nàng lại đột nhiên co người, tránh bàn tay của hắn.

Đôi vai co rúm, sắc mặt trắng bệch, còn có thần thái sắp khóc, chết tiệt, nàng cư nhiên vẫn sợ hắn! Trong lòng Hàn Âm Diệc bỗng có một cơn nộ hỏa.

Hôm qua, nàng rõ ràng chạy đến nói với hắn, sau này sẽ không sợ, nhưng nay, cư nhiên như lúc trước!

Hắn nhếch môi, không vui đưa tay ra lần nữa, “cô——“

“tôi….tôi đi nhà vệ sinh một lát!” nàng vội vàng lui ra sau, nhanh chóng tránh khỏi cánh tay của hắn.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm theo hình bóng của nàng, móng tay cơ hồ đâm sâu vào bàn tay.