Rất nhiều người dùng thuốc bị bắt giữ, trong đó anh đang bị còng và bị áp giải đi...

Nói sao đây, chuyện này đối với cô chính là một đòn đả kích nặng nề.

Sao anh có thể làm vậy?

Anh không biết cô đang đợi anh sao?

Anh không biết mấy chuyện như vậy là phạm pháp sao?

Không, Ôn Liễu đột nhiên lắc đầu, cô không tin, cô không tin anh là loại người như vậy.

Anh đã từng nói anh sẽ quay lại tìm cô.

Ôn Liễu đột nhiên như điên lao ra ngoài, nghĩ đến lái xe đến thành phố XX để tìm anh, nhất định anh phải cho cô một lời giải thích.

Nhưng vì quá hồi hộp, dù sao đã xảy ra chuyện lớn như vậy, trong 24 năm, cô chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ, cô không thể chịu được đả kích như vậy, cho nên đâm chìa vào ổ nhiều lần cũng không được.

Rơi vào đường cùng, cô đành phải gọi thư ký của ba cô, lái xe đưa cô đi.

Thành phố XX chỉ cách thành phố Ly hai giờ, lại thêm thư ký trì hoãn thời gian, nên phải ba tiếng sau khi nhìn thấy tin tức, Ôn Liễu mới có thể đến thành phố XX.

Dù sao anh cũng là thư ký của ba Ôn, đi theo ông Ôn xông pha giành thiên hạ, bất kể là mối quan hệ hay kinh nghiệm cũng thể so với một con bé như Ôn Liễu.

Ôn Liễu nắm lấy tay thư ký, năn nỉ: "Chú Lý, chú phải giúp con, đừng nói với ba con, giúp con hỏi rõ ràng Cố Nghĩa đã xảy ra chuyện gì vậy? Với anh ấy có phạm tội không? Sao anh ấy lại ở thành phố XX, còn bị bắt nữa, có phải bị oan không, làm sao mới cứu được anh ấy ra đây..."

Ôn Liễu Lạc nói một tràng, cuối cùng chú Lý cũng chỉ vỗ mu bàn tay cô, an ủi nói: "Đừng lo lắng, yên tâm đi, cả đời chú đi theo ba con, chút chuyện này thì chú vẫn có thể xử lý được, chờ tin tức của chú."

"Vậy thì, chú Lý, chú nhất định phải nghĩ cách để tụi con gặp nhau một lần."

"Con sợ..."

Ôn Liễu cắn môi, nước mắt rơi xuống, cô sợ, sau một thời gian dài, anh đã quên cô từ lâu, cô đã tự mình đóng kịch.

Hai giờ sau, khi chú Lý rời đi, ông gọi điện về cho cô, nói có thể bí mật gặp một lần.

Ôn Liễu khóc như mưa, khi Cố Nghĩa nhìn thấy cô thì mắt sưng lên, chỉ có thể hé ra một khe nhỏ.

Hai người gặp nhau trong một cãn phòng nhỏ ở cục cảnh sát, có một cái bàn ở giữa, vài cái ghế, Cố Nghĩa vẫn bị còng tay.

Người đàn ông đã đen hơn so với một năm trước, cũng như gầy đi. Mắt lõm sâu, nhưng vẫn giữ được sự sắc sảo. Trên cằm của anh còn mọc râu lún phún, dường như anh không chăm sóc bản thân tốt.

Dù anh ta mặc áo ngắn tay, nhưng cánh tay nhìn rất săn chắc, với đường nét hài hoà và đẹp mắt.

Ôn Liễu cúi đầu mắng: "Lừa đảo!"

Hai người họ ngồi đối diện nhau cách một cái bàn, Cố Nghĩa cố gắng đưa tay ra nắm lấy tay cô, Ôn Liễu rút lại, nhưng giây tiếp theo, anh lại cầm lấy tay anh.

Cố Nghĩa mỉm cười: "Vẫn ngốc như vậy!"

Ôn Liễu cắn môi, không lên tiếng.

Hai mắt Cố Nghĩa đỏ lên, anh im lặng vài giây, đột nhiên nói: "Anh không quên."

Chỉ là vẫn chưa đến lúc.

Ôn Liễu nhìn xuống bàn tay của hai người, một đen một trắng, một mềm mại, một xương khớp rõ ràng, nắm chặt vào nhau, một năm trước chưa từng như vậy.

Một lúc sau, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Cố Nghĩa, nghiêm túc hỏi: "Vậy em sẽ tiếp tục chờ anh chứ?"

Cố Nghĩa mím môi, sau vài giây gật đầu: "Đây là toàn bộ con người anh, không có gì để đảm bảo cho em, nhưng anh muốn nói một câu, anh yêu em, sớm hơn nhiều so với em yêu anh. Nếu tin tưởng anh, thì chờ anh, anh sẽ đi tìm em."

Anh yêu em, sớm hơn nhiều so với em yêu anh...

Ôn Liễu dùng móng tay bấu vào lòng bàn tay anh, khốn kiếp, xấu xa, ngu ngốc, khiến cô đau lòng, khiến cô cảm thấy như gần như xa, khiến cô nhớ mãi không quên.

Một ngày nọ, khi anh quay lại tìm cô, nhất định cô phải thật xinh đẹp.

"Được rồi."

Cố Nghĩa nghiêng người về phía trước, lau nước mắt, mỉm cười nói: "Xấu hơn một năm trước nhiều, còn khóc nữa lại càng không đẹp."

Ôn Liễu lau mặt, "Vậy em chờ anh, tuyệt đối đừng quên tìm em."

Cố Nghĩa nhẹ nhàng than thở: "Cô gái ngốc nghếch."

Rời khỏi thành phố XX, Ôn Liễu không biết mình sẽ phải đợi bao lâu, bởi vì Cố Nghĩa không thể cho cô câu trả lời mà cô muốn.

Cho nên nàng chỉ có thể thuận theo ý trời, chờ một ngày là một ngày, đến một ngày thật sự không thể chờ đợi được nữa, chứng tỏ duyên phận đã hết.

Nhưng lần này, Cố Nghĩa không để cô đợi quá lâu.

Hai tháng sau, Ôn Liễu đang chơi đàn dương cầm thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ: "Cô có phải là cô Ôn không?"

"Là tôi."

Ôn Liễu hơi kinh ngạc.

Đối phương: "Tôi là đồng nghiệp của Cố Nghĩa, bây giờ anh ấy rất cần cô, hy vọng cô có thể đến."

Ôn Liễu do dự một chút, sao Cố Nghĩa không gọi điện thoại cho cô?

Bên kia dường như phát hiện ra nghi ngờ của cô, mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, đây là đội Cảnh sát hình sự thành phố Z, tôi là đồng nghiệp cảnh sát của anh ấy, nếu cô không tin, tôi có thể gửi xe đến đón cô."

"Cảnh sát?"

Sự đảo ngược nhanh đến mức cô không thể tiêu hóa trong một thời gian ngắn, không phải hai tháng trước anh bị cảnh sát bắt sao, còn bị bắt vì tội dùng thuốc mà?

Chuyện gì vậy?

Người kia không giải thích nhiều, chỉ nói: "Cô đến sẽ biết, anh ấy sẽ giải thích cho cô."

Dù sao Ôn Liễu cũng không thể chờ đợi thêm nữa, vội vàng chạy tới thành phố Z càng sớm càng tốt.

Tất nhiên, cô vẫn tìm thư ký của ba làm tài xế.

Cô không gặp Cố Nghĩa ở đồn cảnh sát thành phố Z, bởi vì ngay khi đến thành phố Z, cô đã nhận được một cuộc điện thoại yêu cầu cô trực tiếp đến bệnh viện.

Lúc đó, cô vẫn đang bãn khoãn, sao lại đến bệnh viện?

Mãi cho đến khi nhìn thấy chân Cố Nghĩa bị bó thạch cao thì cô mới hiểu được, anh bị thương.

Vốn dĩ Cố Nghĩa muốn đợi bản thân khỏe lại rồi mới đi tìm Ôn Liễu, nhưng ai ngờ bị đồng nghiệp kiêm bạn thân của anh biết được nên đã bán đứng anh.

Mãi đến giờ phút này, Ôn Liễu mới hiểu được cuộc sống thật sự của Cố Nghĩa, lúc này mới có cảm giác hai người đang yêu nhau.

Anh không còn là một người bí ẩn, không thể nắm bắt được, bởi vì cô biết gốc rễ của anh, biết ngọn nguồn của anh.

"Làm sao vậy?"

Cố Nghĩa nhìn thấy cô gái đứng ở giữa, sững sờ nhìn anh, không lên tiếng, cũng không tiến lên phía trước.

Vươn tay sờ mặt mình, "Có thứ gì sao?"

Ôn Liễu đột nhiên bật khóc.

Cả cãn phòng đều choáng váng.

Chú Lý và đồng nghiệp của Cố Nghĩa liếc mắt nhìn nhau, sau đó âm thầm lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Cố Nghĩa muốn rời giường, nhưng một chân bị thương nặng, một chân bị thương nhẹ, khó có thể ngồi dậy, cho nên chỉ có thể nửa nằm.

Ôn Liễu khóc không ngừng, một năm lẻ hai tháng tuổi thân, cứ bộc phát hết như vậy sao?

"Ôn Liễu..."

Cố Nghĩa gọi cô, lần đầu tiên cô nhìn thấy một cô gái khóc nhiều như vậy, chân tay hơi luống cuống.

Ôn Liễu chỉ há miệng khóc, khó đến không còn hình tượng gì, lúc đầu còn dùng tay che miệng khóc, sau đó thậm chí còn không thèm che miệng nữa.

Đôi mắt nhắm nghiền, giống như một đứa trẻ bị ngược đãi.

"Ôn Liễu..."

Cố Nghĩa lại gọi cô, cô gái đang khóc chật vật, trông vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng khi nghĩ đến tất cả đều là vì mình, lại cảm thấy chua xót.

Ngoài ra còn có sự tự trách sâu sắc.

"Ôn Liễu..."

Cho dù anh gọi cô thế nào, cô cũng không thể dừng lại, thấy cô đến mức không ra hơi, anh nằm trên giường không thể vươn tay chạm vào cô, trong lòng vừa tức vừa quát lên.

"A..."

Ôn Liễu đang buồn bã khóc, đột nhiên có quát lên, âm thanh vừa đứt quãng, vừa nghẹn ngào, không lên không xuống, cô đã hiểu chuyện gì, lại bắt đầu khóc tiếp, vừa khóc thút thít vừa nói đứt quãng: "Anh, anh, anh còn hung dữ với em..."

Cố Nghĩa: "..."

Được rồi, quả thật anh không còn cách nào.

Mặc dù chân bị bó thạch cao, anh vẫn nhấc ra, đứng dậy, xuống giờng.

Chỉ còn cách hai bước, một cái chân bị thương nhẹ giẫm lên mặt đất, chân thạch cao yếu ớt rơi xuống đất, cộng thêm cánh tay dài của anh, đã có thể kéo cô gái ngu ngốc kia qua.

Nhưng anh vẫn đánh giá bản thân quá cao, cách đó chưa đầy một bước chân.

Đành phải cắn rãng býớc về phía trước một bước, một lực đè lên chân thạch cao, mồ hôi lạnh toát ra trên trán ngay lập tức.

"Ôn Liễu."

Anh đưa tay ra muốn túm lấy cô, nhưng vẫn còn thiếu một chút, bởi vì một chân đang dùng lực, một chân bị thương, anh gần như nghiêng toàn bộ người về phía trước, trọng tâm không cân bằng, anh không thể tiếp cận, sau đó ngã cả người về phía trước.

Vốn dĩ Ôn Liễu cách anh không xa, lúc ngã xuống thì tình cờ nằm đè lên người cô, Ôn Liễu trực tiếp bị anh đè ngã xuống đất khi không đề phòng.

"A..."

Đây là giọng nói đầu tiên của Ôn Liễu sau khi phàn nàn về việc anh hung dữ với cô, cũng là âm thanh duy nhất phát ra ngoại trừ tiếng khóc.

Thấy anh sắp ngã xuống, cuối cùng, Cố Nghĩa đã từng luyện tập, trước tiên là ôm người dưới thân, khi Ôn Liễu ngã sắp chạm đất, Cố Nghĩa cố tính lật người lại, anh đã ngã xuống để đỡ cho cô.

Khi Ôn Liễu lấy lại tinh thần, cô đã nằm trên người Cố Nghĩa.

Nước mũi vẫn còn dưới mũi, hình tượng thục nữ duy trì 24 năm hoàn toàn biến mất, hai mắt sưng vù, lớp trang điểm trôi hết, cả người giống như một chú hề vậy.

Cố Nghĩa bật cười, sau đó trên đùi dâng lên một cơn đau, e là vết thương của anh đã tồi tệ hơn.

Ôn Liễu sững sờ vài giây, sau đó mặt đỏ đến tận tai, hai tay vẫn đặt trên ngực, lúc này không có chỗ nào để đặt, sau đó ngây ngốc nhìn người trước mặt, quên mất lúc này mình nên nhanh chóng đứng dậy, sửa soạn lại bản thân.

Trái tim đập mạnh mẽ, trái tim cô ở bên trái, ở bên phải của anh, liên tục đập thình thịch không ngừng, ngày càng mạnh mẽ hơn.

Đột nhiên thấy Cố Nghĩa mở miệng nói gì đó, Ôn Liễu không nghe rõ, cúi đầu nghiêng tai qua, "Hả?"

Cố Nghĩa cố ý lớn tiếng hơn một chút, "Anh nói mũi..."

"A..."

Ôn Liễu Trì đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh.

Quả nhiên...

Cô không còn mặt mũi gặp ai nữa, úp mặt vào bồn rửa mặt muốn mình chết đi.

Sao lại mất mặt như vậy!

Xong rồi!!!

Có phải Cố Nghĩa cho rằng cô gái ch ảy nước mũi lòng thòng thật xấu xí, chỉ là chân của anh không thể chịu được nên đã bị thương nặng thêm, dường như đã bị tổn thương lần thứ hai rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ anh mưới là người phải khóc.

Đau quá.

Ôn Liễu nghiền ngẫm trong phòng vệ sinh hơn mười phút rồi mới đi ra.

Dùng nước rủa mặt, chỉnh lại tóc, không trang điểm, ngược lại có cảm giác mộc mạc tươi mát hơn.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh, cô không có tự tin tiến về phía trước, chỉ cúi đầu đứng đó.

Cố Nghĩa đã trở lại giường, nghiến rãng vẫy tay với Ôn Liễu: "Ôn Liễu, đến giúp anh nhìn chân anh thử xem, anh hơi đau."

"Hả?"

Quả nhiên, ngay khi Cố Nghĩa nói đau, Ôn Liễu liền chạy tới, lo lắng hỏi: "Đau ở đâu, ở đâu?"

Xoay người rời đi, "Em sẽ gọi bác sĩ."

Trước khi cô có thể bước một bước, cổ tay cô đã bị nắm lấy, sau khi dùng sức, cô phải ngồi xuống giường.

Cố Nghĩa nhìn cô gái trước mặt, dùng đầu ngón tay dụi khóe mắt cô, mỉm cười hỏi: "Khóc đủ rồi sao?"

Câu nói đùa giỡn như vậy khiến Ôn Liễu xấu hổ quay mặt đi, lần này cô khóc hết nước mắt từ nhỏ đến lớn rồi.

Chỉ là cô không khống chế được, ai biết được năm nay cô đã tủ thân thế nào, bao nhiêu người khuyên cô để cô đừng đợi nữa, nói cô ngốc, ngay cả mơ hay thật cũng không phân biệt được.

Tuy nhiên, cô đã quyết định chờ đợi. Nhưng với tâm tư nặng nề của một cô gái, đặc biệt là khi cô thấy có đôi có cặp, cô cảm thấy rất buồn.

Một tin nhắn từ đối phương cô cũng không nhận được, thậm chí còn nghi ngờ trên đời này thật sự có một người như vậy không?

Chẳng lẽ thật sự là giấc mơ của cô?

Bây giờ được rồi, anh thật sự quay về rồi, không cô phụ kỳ vọng của cô.

"Tủi thân?"

Cố Nghĩa hỏi, giọng nói trầm thấp, khóe miệng cong, cả người trông rất thoải mái, lười biếng, hương vị khó tả.

Ôn Liễu lắc đầu, không phải tủi thân, chỉ là nhớ anh.

Cố Nghĩa nắm lấy tay cô đặt lên mặt anh, giọng nói đầy mê hoặc và mập mờ, "Sờ thử đi, xem có thật không?"

Ôn Liễu cắn môi, bàn tay nhỏ bé đặt trên mặt anh, làn da của đàn ông không mỏng manh như phụ nữ, trên cằm có một lớp râu, khi cô chạm vào, lòng bàn tay cô cảm thấy ấm ấm, tê tê, sự rung động trong tim cô lại trở nên mạnh mẽ hơn.

Bàn tay nhỏ bé của cô dính chặt vào mặt anh, trong khi đó, bàn tay to của Cố Nghĩa đi từ khóe mắt ra sau gáy.

Sau đó, anh nắm gáy của cô, hướng đầu cô về phía trước, trong đôi đồng tử của cô giãn nở, khuôn mặt anh trở nên rõ ràng hơn, sau đó môi chạm vào nhau.

Bịch, bịch, bịch...

Trái tim của hai người bị rung động, nhiệt độ của toàn bộ phòng bệnh cũng bị tăng lên.

Nụ hôn của người đàn ông vừa ngang ngược vừa dịu dàng, bắt đầu nhẹ nhàng vuốt v e, hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn, môi anh bắt đầu dùng lực, sau đó khi cô mở miệng ra thì lưỡi anh xâm nhập vào.

Một người né tránh, một người đuổi theo, cho đến khi không còn cách nào để trốn, rồi họ quấn lấy nhau, môi và răng quyện vào nhau, trên đời này không có cảm giác nào tuyệt vời hơn như vậy.

Hai lưỡi, một mềm và một cứng, tương hỗ nhau, cùng nhau luân chuyển.

Sau đó, người đàn ông được nếm vị ngọt dần dần không còn thỏa mãn d*c vọng này nữa, tay còn lại bắt đầu thò tay vào quần áo, làn da mỏng manh của cô gái, hai người...

Không biết đã bao lâu, hai má cô gái đỏ như tôm luộc, cắn môi đẩy người đàn ông ra, ánh mắt nóng bừng.

"Không muốn?"

Cố Nghĩa áp vào tai cô, ngón tay vẫn trên da cô.

Ôn Liễu lắc đầu, giọng khàn nói: "Nhanh quá"

Sau đó cô lại liếc nhìn chân anh, hơi nhịn cười, đã vậy rồi còn làm được gì sao?

Cố Nghĩa nhỏ tiếng nói: "Anh đã suy nghĩ về nó trong 14 tháng rồi."

Giọng nói này...

Hơi thở đọng lại bên tai cô một lúc lâu, một cảm giác như muốn đòi mạng.

Ôn Liễu rút tay lại, không, gắt gỏng nói: "Không biết xấu hổ, mặc kệ anh."

Cố Nghĩa buông cô ra, mỉm cười: "Cô gái ngốc nghếch."

Ôn Liễu biết anh đang trêu chọc cô, mặt đỏ bừng, không nhìn anh nữa.

Cố Nghĩa nắm lấy tay cô, khôi phục lại khuôn mặt nghiêm túc, đứng đắn nói: "Anh sẽ bù đắp cho em."

Ánh mắt Ôn Liễu nóng lên, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có kết quả.

Cố Nghĩa hắng giọng, duỗi thẳng mặt, bắt cô nhìn thẳng vào mình, nhìn vào mắt cô nói: "Khi nào chân anh lành lại, chúng ta kết hôn đi."

"Kết hôn?"

Ôn Liễu ngạc nhiên mở to miệng, "Chúng ta chỉ mới gặp nhau năm lần thôi?"

"Nhưng chúng ta đã hẹn hò được hơn một năm rồi."

"Anh nói một năm mà không thấy ngượng miệng sao?"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Em không muốn chưa trải qua thời gian yêu đương mà phải kết hôn."

"Vậy được, em cảm thấy thế nào mới là yêu đương?"

"Ưm..."

Ôn Liễu vùi đầu suy nghĩ thật kỹ: "Ít nhất chúng ta phải cùng nhau xem phim, cùng nhau đi dạo phố, cùng đi du lịch, chúng ta phải..."

Cố Nghĩa mỉm cười: "Được rồi, chúng ta có cả đời để làm mấy chuyện này mà."

Ôn Liễu đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đó là chuyện cuối cùng, cô đã suýt quên chuyện xảy ra năm ngoái, "Anh còn chưa cho em một lời giải thích, em còn phải cân nhắc xem có nên ở bên anh hay không?"

Cố Nghĩa: "..."

Có sự im lặng trong vài giây, "Anh cảm thấy quan hệ giữa chúng ta lại quay trở lại như trước, vừa mới nói về việc kết hôn, bây giờ lại trở về trạng thái chưa xác định mối quan hệ."

Ôn Liễu căng thẳng, trông có vẻ tức giận, "Điều đó tùy thuộc vào lời giải thích mà anh đưa ra cho em có hợp lý hay không."

"Được rồi, anh sẽ giải thích cho em biết."

Cố Nghĩa giải thích đại khái những chuyện trước đó, nhưng anh không nói quá chi tiết, dù sao cũng có một số chuyện liên quan đến bí mật công việc.

Anh là một cảnh sát chìm, vì chất cấm, anh đã làm được 2 năm.

14 tháng trước, ở thành phố Ly cũng là để truy tìm những người liên quan đến vụ án, khi làm người giao hàng cũng vậy, sau này, ở thành phố XX, để cảnh sát bắt cũng chỉ để lập ra một cái bẫy.

Dù sao, mọi thứ đều đã có thu hoạch, những người kia đã bị tóm gọn, anh cũng bị thương trong nhiệm vụ cuối cùng, nhiệm vụ đã hoàn thành, anh mới quyết định đến gặp cô.

Ôn Liễu nghe lời giải thích của anh, suy nghĩ một lúc, Cố Nghĩa kéo cô vào lòng, chạm vào trán cô nói: "Được rồi, sau này anh sẽ nghỉ ngơi một thời gian dài, có thể công việc..."

Đợt hành động cuối cùng của anh có chút vấn đề, không biết còn làm cảnh sát được không, dừng một chút, "Chỉ sợ sau này em phải nuôi anh."

Ôn Liễu quay đầu nhìn anh: "Thật sao?"

Cố Nghĩa gật đầu: "Ừm, em thấy nếu anh làm người giao đồ ăn được không?"

Ôn Liễu tưởng tượng anh mặc đồng phục, gật đầu, sau đó nói thêm: "Chỉ có thể giao cho một mình em."

"Được. "

Cố Nghĩa thản nhiên trả lời.

Ôn Liễu mỉm cười, quay đầu vòng tay qua cổ anh, "Vậy việc của em là nuôi anh."

"Vậy anh phải đợi vợ lo cơm ăn áo mặc cho mình sao?"

"Ai là vợ anh?"

"Còn dám nói không phải, đã đóng dấu rồi đó."

Lần đầu tiên của hai người họ là sau khi chân Cố Nghĩa lành lại, trước đó Ôn Liễu hỏi anh có đau không, Cố Nghĩa nói không đau, không đau chút nào.

Nhưng sau này, mỗi lần nhớ lại việc đó, Ôn Liễu hận không thể giết Cố Nghĩa.

Cô đau mà còn không thể kêu lên, quả thật không công bằng.

Không còn cách nào, ngày hôm đó Nam Cung Trầm đã ngủ ở nhà anh, Cố Nghĩa không biết lần đầu tiên lại có mặt anh họ cô.

Tất nhiên, được ngãn cách bởi hai bức tường.

Ôn Liễu rất tò mò, túm lấy cổ áo Cố Nghĩa hỏi: "Cố Nghĩa, sao anh quen với anh họ em?"

Vẻ mặt Cố Nghĩa khựng lại, hai mắt nheo lại, như nhớ ra điều gì đó, anh im lặng vài giây, nói đầy ẩn ý: "Chuyện lớn khác."

Ôn Liễu: "..."

Sau đó, hai người họ lại sống một cuộc sống không biết xấu hổ.

Hết