ô đắm mình vào trong cảnh đêm rồi quay đầu nhìn anh, thản nhiên nói :" Ngôn Bách Nghiêu, mọi chuyện giữa chúng ta sớm đã trôi vào dĩ vãng rồi. Em đồng ý để anh gặp con vì nghĩ anh dù sao vẫn là cha nó. Em không có quyền cướp đoạt tình cảm cha con anh nhưng những lời anh vừa nói ra thì tuyệt đối không có khả năng hiện thực". Ngày anh đính hôn cô đã đem hy vọng vùi dưới đất sâu, tất cả đều thành tro bụi. Cho dù từng vì người ấy mà hy vọng, từng vì người ấy mà vui sướng thì sao chứ, chẳng phải vẫn có chung 1 kết cục sao?

Anh tiến lên từng bước, ôm lấy chiếc cổ thanh tú của cô, đầu đặt trên hõm vai cô, nhẹ nhàng hô hấp, một lát sau mới nói :" Em dám thề rằng em đã không còn chút tình cảm nào với anh không? Nói đy, lấy danh nghĩa của con mà nói rằng em không còn tình cảm với anh". Cô lấy tay mình gạt tay anh xuống, chỉ đáp gọn lỏn :" Buông ra---".

Biết cô đang muốn trốn tránh, anh cười nói :" Nếu em thật sự không còn tình cảm với anh thì việc gì phải sợ như thế?". Cô vẫn chỉ đáp lại anh một cách lạnh lùng :" Anh buông tay ra --".

Anh vẫn ương ngạnh không chịu buông, rúc vào cổ cô, nói thầm thì :" Anh xin lỗi. Anh hứa sẽ bù đắp thật tốt cho em và con". Lời nói của anh mang theo một hương vị rất đỗi quen thuộc đối với cô. Cả người cô chợt cảm thấy run rẩy, đem tất cả sức lực của mình đẩy mạnh anh ra, giận giữ nói :" Buông ra".

Thấy cô đã tức giận nên anh cũng thận trọng lùi về sau vài bước. Cô lập tức nói :" Con và tôi không cần anh phải bù đắp gì cả. Trước kia không có anh chúng tôi vẫn sống tốt, về sau cũng thế. Huông chi anh lấy gì mà bù đắp đây? Tiền sao? Tôi không cần tiền của anh". Tuy rằng gia đình cô không giàu có như gia đình anh, nhưng cuộc sống chi trả bình thường thì tuyệt đối không thành vấn đề.

Anh chỉ im lặng còn cô thì hướng tay về hướng cửa, nói :" Mời anh về đy". Anh vẫn không có chuyển động, chỉ đứng im nhìn cô chăm chú, vẻ mặt cô lúc này toát lên một sự lãnh đạm cùng kiên quyết hiếm thấy. Thật lâu sau anh mới đy ra.

Cô biết là anh sẽ không dễ dàng bỏ đy như vậy. Cách đây ba bốn hôm lúc cô vừa mới bước ra từ thang máy thì thấy cửa căn phòng đối diện mở, rồi lại phát hiện anh đang tựa vào nó, giống như là đang chờ cô vậy. Vừa trông thấy cô anh liền mỉm cười rồi hỏi :" Em đã về đấy ah?".

Nhìn thấy anh thì cô thoáng giật mình, nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại được bình tĩnh. Dựa vào năng lực của anh thì thiếu gì cách để có được căn phòng đối diện, quả là chuyện nhẹ tựa lông hồng. Cô bước nhanh về phía cửa nhà mình, mở cửa, xoay người, rồi đóng sập nó lại một cách lưu loát, không có liếc mắt đến anh nửa giây.

Vừa vào phòng cô liền gọi điện cho Lục Kiều để nói về chuyện này. Lục Kiều ở đầu bên kia đáp :" Anh ta đã bắt đầu bày binh bố trận rồi đấy, còn cậu thì lại chính là mục tiêu hàng đầu của anh ta, hành động phải cẩn thận nhé", chỉ mỗi một câu như thế không hơn không kém.

Lâu Lục Kiều đưa ra đề nghị của mình :" Thời gian trước tớ từng có nói qua về anh chàng tiến sĩ kia, cậu còn nhớ chứ, chi bằng nhân cơ hội này đy gặp mặt người ta đy. Anh ta là người rất gia giáo đấy nhé. Chẳng phải trong tạp chí tình yêu thường nói, để quên đy một cuộc tình thì không có cách nào khác là bắt đầu một cuộc tình mới sao? Thế nào, muốn đy chứ?". Cô chỉ cười khổ đáp :" Chỉ biết nói mình, còn cậu thì sao?".

Lâu Lục Kiều rơi vào trầm lặng một chút rồi đáp lại :" Tớ còn đang định hỏi cậu, tại sao ngày đó anh ta lại xuất hiện ở sân chơi?". Ngày sinh nhật của Thủy Mạt anh ta có hẹn gặp cô ở sân chơi, nói là muốn chơi đùa cùng với bé con.

Uông Thủy Mạt kinh ngạc nói :" Ngày đó cậu đã nhìn thấy anh ta sao?", nghe qua thì là câu hỏi nhưng mang nhiều hàm ý khẳng định trong đó. Cô cũng chỉ vì nghĩ muốn giúp Lục Kiều và Tần Mộ Thiên có cơ hội gặp mặt thôi mà. Đầu bên kia chỉ nghe thấy một tiếng "Hừ" nhỏ của Lục Kiều vọng lại. Nếu không phải ngày đó cô đến nhà Thủy Mạt thì làm sao lại thấy được cảnh cô bạn bước xuống từ trong xe của anh ta? Cô quyết định ngồi lại trong xe, gọi điện cho Thủy Mạt báo rằng mình có việc bận không đến được.

Uông Thủy Mạt thở dài nói :" Mấy năm gần đây anh ta rất quan tâm chiều chuộng bé con, cậu còn chẳng hiểu anh ta làm thế là vì sao ư? Đừng nói vì mình với anh ta học chung giáo sư đấy nhé!". Tần Mộ Thiên thường sẽ ngẫu nhiên vào các dịp sinh nhật của bé con hoặc của cô mà xuất hiện, làm cho mọi chuyện giống như một cuộc gặp gỡ tình cờ vậy.

Lục Kiều lạnh lùng nói :" Anh ta và tớ đã sớm không còn quan hệ với nhau rồi". Thời trẻ gặp nhau rồi yêu nhau, vì anh ta mà cô cãi nhau với gia đình, vì anh ta mà bỏ trốn --- kết quả thì sao? Lục Kiều lắc mạnh đầu, không muốn nghĩ tiếp.

Uông Thủy Mạt thở dài, cô không biết trước kia giữa Lục Kiều cùng với Tần Mộ Thiên đã xảy ra chuyện gì mà ly hôn, chỉ biết về sau Tần Mộ Thiên một mình về nước. Sau đó hai người không còn quan hệ gì nữa. Lục Kiều vẫn luôn giữ im lặng, cô cũng không muốn trở thành kẻ quá tò mò, chỉ biết tính cách hai người không hợp. Tuy nói vậy nhưng cô tuyệt đối tin rằng đằng sau còn cả một câu chuyện dài.

Cô nói :" Lục Kiều, có lẽ cậu cũng nên bắt đầu lại đy thôi". Nghe vậy Lục Kiều chỉ cười đáp :" Cậu vẫn nên cẩn thận con sói bên cạnh mình đy. Còn mình áh, vẫn chỉ muốn tự chăm sóc cho bản thân thôi".

Lục Kiều muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, dáng người đẹp, khí chất sang trọng, tự nhiên sẽ có vô số kẻ theo đuổi. Nhưng từ khi bỏ Tần Mộ Thiên đến nay cô ấy vẫn chưa từng thật lòng quan tâm tới tình yêu. Chưa kịp bắt đầu, chưa có phát triển gì đã vội bỏ cuộc.

Sáng sớm hôm sau vừa rời giường cô liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô lười biếng không muốn ra mở, không cần đoán cũng biết đó là ai.

Quả nhiên trên tay anh đang cầm một cái khay, một tay nhiệt tình gõ cửa. Cô ra mở, lãnh đạm nói :" Ngôn tiên sinh, mới sớm như vậy mà đã đến tìm tôi. Xin hỏi có việc gì không?".

Anh giữ tư thế ung dung, khóe miệng như cười, đối với giọng điệu lạnh lùng của cô dường như không để bụng, bưng cái khay lên trước mặt cô, nói :" Bữa sáng của em". Cô chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt vẫn không thay đổi :" Cảm ơn nhưng tôi không cần". Thời gian quả có thiên vị đàn ông, sau nhiều năm như vậy nhưng anh trông vẫn chẳng khác xưa mấy.

Tay anh vẫn giữ nguyên tư thế đưa ra trước mặt cô, không hề di chuyển. Cô lui về sau, xoay mình, đóng cửa lại.

Ngày hôm sau lặp lại cảnh của ngày hôm trước.

Rồi ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, vẫn thế.

Đến ngày thứ tám, cô lẳng lặng nhìn anh, đưa tay ra nhận cái khay, xoay người về phòng. Môi anh nở một nụ cười, cùng tiến vào phòng với cô, lúc này thấy cô đem cháo rót vào bát của mình, xoay người giơ khay ra trước mặt anh, nói :" Cảm ơn bữa sáng của anh". Anh ngây người ra một chút, con mắt dõi theo bóng dáng cô bước vào phòng ngủ.

Ngày hôm đó cô có việc phải ra công trường thi công, vòng vo xem xét một hồi đã đến quá chiều, ấn điện thoại gọi điện báo với Mandy rằng cô sẽ không quay trở lại công ty nữa. Đem xe vào gara, ấn thang máy, khi cửa thang máy vừa mở thì cô thấy ở trong là một bác gái tầm 50 tuổi tay xách đủ các thử đang loay hoay tìm cách ấn. Bác gái vừa nhìn thấy cô thì nở một nụ cười hiền hòa. Cô khách khí nói :" Bác ah, để cháu giúp". Nói xong liền đưa cô cầm hộ vài túi hoa quả. Thang máy chậm rãi đy lên, cô lơ đãng nhìn bảng hiệu thang máy thấy chỉ có tầng 15 báo sáng, quay đầu sang hỏi :" Bác ở tầng nào thế ạ?".

Bác gái thân mật trả lời :" Bác ở tầng 15". Cô giật mình, không nói gì cả. Thấy cô hỏi thế bác ta liền nói :" Cháu cũng ở tầng 15 sao?". Cô gật nhẹ đầu tỏ sự đồng ý, bác gái tiếp tục nói :" Thiếu gia nhà chúng tôi cũng là ở tầng 15".

Nghe đến đây là cô hiểu, nguyên lai người này là giúp việc của anh. Nhưng cách dùng từ khá lạ, thời đại này rồi mà bác ấy vẫn dùng từ " thiếu gia". Bác gái gặp được người nên nói thao thao bất tuyệt :" Nói đến thiếu gia nhà chúng tôi cũng thật lạ, có nhà đàng hoàng mà lại muốn chuyển đến đây ở. Nhưng ngay cả trang trí lại phòng cũng chẳng buồn làm --".

Thang máy kêu đinh một tiếng. Cô giơ tay mời bác gái bước ra trước rồi đưa túi hoa quả trả lại, nói :" Chào bác". Bà Vương đối với cô ấn tượng rất tốt, liên tục cười nói : " Chào cháu".

Chờ Ngôn Bách Nghiêu trở về, bà Vương hớn hở kể chuyện :" Thiếu gia, ta đã hiểu vì sao cậu lại chuyển đến đây rồi". Ngôn Bách Nghiêu hỏi lại :" Vì sao thế?".

Bà Vương lấy tay ấn lên trán anh rồi nói :" Ta vừa đy lên thì gặp được một vị tiểu thư, vừa nhìn là biết người gia giáo lễ phép, đã thế còn thực xinh nữa chứ. Nói cho ta biết có phải cậu vì muốn theo đuổi cô ấy mà chuyển đến đây không?". Ngôn Bách Nghiêu chỉ cười cười đáp lại, tay mở tủ lạnh lấy ra 1 chai nước.

Bà Vương là người đã nhìn anh lớn lên từ khi còn nhỏ, lại nói :" Cho dù không phải thì ta cũng biết cậu chuyển đến đây chắc hẳn là có nguyên nhân". Một tay rửa rau, miệng vẫn nói tiếp :" Chiều nào ta cũng đến đây nấu cháo tổ yến, đừng nói với ta rằng là để cho cậu ăn đấy chứ?". Nhớ đến cháo tổ yến thì anh không cười nổi nữa.

Trách không được vì sao thời gian trước phu nhân gọi điện nói với bà rằng thiếu gia muốn giải trừ hôn ước với Sầm tiểu thư, còn hỏi bà có phải đã phát sinh chuyện gì hay không? Có vẻ lần này thiếu gia là thật tâm, so với hồi còn qua lại với Sầm tiểu thư thì thật gấp mấy lần. Bà cũng từng gặp qua Sầm Lạc Ly vài lần, cảm giác là không thích cũng không ghét, chỉ cảm thấy cô ta là một người cao ngạo. Nhưng những kẻ có tiền như thế mấy người lại không cao ngạo? Để ý kỹ thì thiếu gia đối xử với cô ta dường như rất thản nhiên, không có lấy chút thành ý thân thiện nào cả. Còn bây giờ ngày nào cũng bảo bà đy nấu cháo tổ yến, quả là bất đồng.

Cô đang ở trong thư phòng đọc tài liệu, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa. Có chút miễn cưỡng đy ra mở cửa liền thấy anh đang đứng trước nhà mình, quanh co một chút rồi nói :" Cho anh, cho anh -- mượn chai tương". Cô thản nhiên nhìn quét qua về phía anh rồi xoay người đy vào phòng bếp. Vài giây trôi qua, cô đứng trước mặt anh rồi đưa cho anh chai tương, nói :" Ngôn tiên sinh, anh có cần thêm muối, dấm hay gia vị,..thì nói luôn đy. Tôi còn rất nhiều việc".

Lúc này trên mặt anh thoáng ửng hồng, thấy cô chuẩn bị đóng cửa thì anh vội nói :" Được rồi. Anh thừa nhận rằng chai tương này chỉ là cái cớ. Thật ra anh muốn mời em qua nhà ăn cơm". Cô quay đầu đáp :" Cảm ơn nhưng tôi không còn là trẻ con nữa, tự biết chăm sóc mình".

Anh vẫn giữ cửa, không cho cô đóng lại, nói :" Em định mãi mãi trốn tránh anh sao?". Cô cười khổ sở đáp lại :" Tôi tránh anh lúc nào?". Mỗi ngày anh ta bấm chuông chẳng phải cô đều ra mở cửa hay sao? thế nào mà lại biến thành trốn tránh?

" Vậy vì sao em không muốn sang nhà anh?". Cô vẫn giữ nụ cười nhạt trên môi nhưng nét mặt bỗng nghiêm lại :" Anh có quyền mời thì tôi cũng có quyền từ chối, đúng không?". Sắc mặt anh bỗng trầm hẳn xuống.

Bà Vương từ trong nhà bước ra, nhìn thấy cô liền cười nói :" Chào cô". Cô nghiêng đầu, cũng cười đáp lại. Bà Vương liền nói :" Thì ra cô là hàng xóm của thiếu gia nhà chúng tôi. Tôi vừa vặn nấu xong bữa tối, cô qua ăn cho vui". Cô biết thừa bà ấy nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, quyết ra tay hỗ trợ cho thiếu gia nhà mình.

Cô vẫn cười nhưng lắc đầu cự tuyệt :" Không cần đâu ạ, cháu sẽ ăn ở nhà". Bà Vương vừa bước tới trước mặt cô, cười nói thân thiết :" Lại đây nào, cùng nhau ăn mới vui chứ. Vừa rồi tôi còn không biết làm thế nào để cảm ơn cô, nhân tiện đây ---", cô cứ thế bị bà ấy kéo vào trong nhà anh, không kịp thấy cảnh bà Vương quay đầu lại nháy mắt với anh.

Căn phòng được bố trí rất ngăn nắp, đúng với phong cách của anh. Anh hướng cô nói : " Thời gian hơi gấp nên vẫn chưa thay đổi được đồ vật trong nhà", lời nói mang nhiều phần ôn nhụ nhẹ nhàng, cô thật sự có chút kinh ngạc. Trước đây anh ít dùng cách này nói chuyện với cô.

Bà Vương đem đồ ăn bày ra bàn, quay sang hai người nói :" Thiếu gia, ở nhà vẫn còn có chút việc, ta về trước đây. Hai người cứ từ từ mà dùng bữa, cháo tổ yến ta đã hầm lại rồi, nhớ ăn hết đấy nhé".

Bà vừa đy cô cũng muốn đy theo. Anh giữ chặt tay cô, đem cô đặt xuống ghế nói :" Không ăn hết anh sẽ không cho em về". Cô ở một mình chắc chắn sẽ lại nấu mỳ cho mà xem.

Cô ngồi đó thực yên lặng. Anh cũng kéo ghế ngồi xuống, múc cháo đưa ra trước mặt cô, ôn nhu nói :" Em ăn đy". Xem ra thời gian đã làm cho mọi vật đổi thay, ngay cả anh cũng vậy. Anh trước kia sẽ chẳng bao giờ chăm sóc cô như thế này cả.