Tâm tình của anh không tự chủ mà tốt lên rất nhiều. Giống như người con gái trước mặt mới chính là cô, mỗi khi đy ngang qua hàng bánh ngọt đều phải chảy nước miếng mà dừng lại, mỗi ngày có thể ăn hết 7-8 cái ngon lành, mà lạ là ăn mãi như thế mà chẳng thấy béo hơn gì cả. Thế nhưng cô lại luôn miệng kêu mình béo, cứ được 2-3 ngày là kêu ầm lên muốn giảm béo. Anh quay đầu sang nhìn cô, cô bây giờ không còn như xưa nữa, tấm thân gầy mảnh mai, cánh tay cầm vào chỉ cảm giác muốn gãy bất kỳ lúc nào, thật sự anh không thích cảm giác cô thế này chút nào cả.

Anh lấy tay xúc thêm một bát nữa, đưa cho cô. Cảnh này thật giống với thời kỳ hai người sống chung trong căn phòng trọ nhỏ bé ở California, đối diện nhau ăn cơm, mọi thứ thật ấm áp. Nhưng điểm khác biệt là, khi ấy trên bàn ăn thường chỉ có hamburger hoặc sandwich mà thôi, còn bây giờ trước mặt toàn là những món tự làm nóng hôi hổi. Hiện tại và quá khứ cứ đan xen lấy nhau, dù muốn quay lại để tiếp tục được ngồi cùng bàn chia nhau chiếc sandwich cũng không thể nữa rồi..

Đem bát canh nóng hổi đưa lên miệng, chậm rãi húp một tí, sau đó cô đem đặt bát xuống, tay vân vê quanh thành bát, cẩn thận hỏi anh :" Vì sao anh lại muốn tới Thượng Hải công tác?". Anh đang ăn rau, nghe thấy cô hỏi như vậy thì cũng có vài phần bất ngờ, chỉ cười cười, như vừa muốn che giấu vừa muốn giải thích :" Không vì sao cả. Thượng Hải chính là khu vực đầu tư trung tâm của tập đoàn, sớm đã có sự sắp đặt rồi". Trước kia anh chỉ luôn làm việc tại Bắc Kinh, đến Thượng Hải cũng chỉ là công tác mà thôi, lần này là do anh chủ động yêu cầu được thay đổi công tác.

Cô suy nghĩ bâng quơ rồi thản nhiên hỏi lại anh :" Phải thế không?". Anh vẫn duy trì nụ cười như trước, không đáp. Ăn được một lúc, anh thay đổi đề tài :" Tuần sau sẽ đy đón đứa nhỏ chứ?".

Thật ra anh đã phái người đy điều tra vô cùng chi tiết, biết con anh đang được gửi ở một nhà trẻ tư nhân. Nghe thấy anh hỏi vậy trong lòng cô bỗng dưng trào nên một nỗi chua xót khó hình dung, tựa hồ kèm theo chút tức giận, trả lời ngắn gọn :" Đúng thế". Anh vẫn nhìn cô, đáy mắt chứa đựng chút van nài :" Tuần sau anh đy với em được chứ?".

Cô muốn cự tuyệt ngay lúc đó nhưng chẳng hiểu sao lời nói khỏi miệng lại theo ý anh :" Được, lúc đó nói sau". Cô chính là không có cách nào cự tuyệt nổi anh, cũng không có lý do gì để anh không được gặp con cả; dù sao năm đó cũng phải nhờ đến anh mà cô mới có thể sinh con, còn anh thì là cha đứa bé. Nếu theo phân tích của Lục Kiều thì nếu anh muốn giành quyền nuôi con với cô thì khả năng thua cuộc của cô lên đến 90%. Giờ cô mà cự tuyệt lời đề nghị của anh thì chỉ khiến sau này phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Cô trầm ngâm hồi lâu rồi chậm rãi nói :" Có một việc này anh phải đáp ứng với em". Vẫn đắm chìm trong lời đồng ý của cô, anh vẫn lo lắng rằng cô sẽ không muốn anh gặp con, liền cười hỏi :" Chuyện gì?". Chỉ cần được mỗi ngày nhìn thấy cô cùng con, đừng bảo một việc chứ một trăm việc anh cũng muốn đáp ứng.

Cô hơi nhíu mày, chần chừ một lúc rồi nói :" Anh -- có thể tạm thời đừng nói với con ---anh là bố nó được chứ?". Vừa nói xong cô liền nhìn biểu hiện của anh, hàng lông mày đã nhếch cao, theo kinh nghiệm trong quá khứ của mình thì cô có thể khẳng định được đây chính là khúc nhạc dạo cho cơn tức giận của anh bùng phát sau này. Nhưng rồi chỉ thấy anh hít sâu vào một hơi, hỏi cô :" Vì sao?". Từng chữ được nhả ra dường như lại chẳng có chút gì áp lực cả.

Cô chỉ đáp lại đơn giản :" Đứa bé sẽ cảm thấy rất khó tiếp nhận một người là cha mình, nó còn quá nhỏ để hiểu". Anh vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì, vẫn chăm chú nhìn cô. Cô lựa lời rồi nói tiếp :" Xin anh hãy đứng ở vị trí của con mà suy nghĩ một chút, đã nhiều năm như vậy không hề biết đến sự tồn tại của nhau, nay bỗng dưng xuất hiện một người là cha nó, việc này sẽ rất khó xử, với cả nó mới chỉ 4 tuổi thôi".

Anh đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, nói với cô :" Anh biết, nhưng anh không muốn lại phải tiếp tục chờ đợi. Từ lúc biết chuyện đến giờ anh đã nhẫn nại biết bao. Nếu cứ tiếp tục thì em định bao giờ mới nói ra sự thật cho con biết? Chi bằng sớm nói ra mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn". Khi biết mình đã có một đứa con, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Trước kia cô mang thai, mặc dù đứa bé không có duyên với hai người, nhưng anh vẫn tin chắc chắn rằng rồi một ngày anh sẽ lại được làm cha.

Hiện tại nếu không phải vì suy nghĩ cho cô, lo lắng vì cô thì anh đã sớm đến nhà trẻ gặp con để được nhìn thấy máu mủ của mình. Nhưng anh chính là không làm, chỉ đơn giản đem ảnh đứa bé đặt vào ví, mỗi ngày đều đem theo bên mình mà thôi.

Cô biết một khi anh đã đưa ra quyết định thì tâm ý không thể chuyển dời được nữa, thế nên sẽ không nói thêm gì nữa, cho đến lúc xuống xe cũng sẽ chẳng nói gì với anh cả. Chẳng lẽ anh không thể đứng ở lập trường của cô mà suy nghĩ vì cô một chút sao? Như thế nào mà anh lại muốn cô giờ phút này nói cho con biết là nó có một người cha? Tận đến bây giờ cô chưa từng có ý nghĩ là sẽ gặp lại anh, lại không nghĩ là gặp rồi lại phát sinh ra lắm chuyện thế này, biết thế trước kia đừng nói gì cả.

Mới vào nhà thì liền nghe thấy tiếng chuông, lại là anh. Cô tức giận đy ra phía cửa hỏi :" Anh lại có chuyện gì?".

Anh nhìn cô, không đy vào trong mà đặt một túi giấy trước mặt. Cô theo bản năng cúi xuống cầm lấy nó, anh vẫn cứ theo dõi cô chăm chú, nói :" Anh về đây". Chậm rãi xoay người chỉ để cô thấy bóng lưng của anh. Đời này cô chán ghét nhất là việc nhìn anh xoay lưng lại với mình, cũng chán ghét nhìn thấy bóng lưng của anh, nhanh nhẹn đóng sập cửa lại.

Vì sao anh lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải anh đã có Sầm tiểu thư rồi sao, còn ở đây mà trêu chọc cô làm gì nữa? Cô nắm chặt tay lại, bỗng nghe thấy âm thanh sột soạt của giấy thì mới chú ý lúc này trong tay còn ôm túi giấy vừa nãy.

Bên ngoài túi giấy có in logo của hãng, nhìn thế nào cũng thấy logo này rất quen mắt. Cô mở túi xách ra, lấy ra từ bên trong một chiếc váy lụa trắng, chính là chiếc váy mà cô dừng chân nhìn ở cửa hàng quần áo đó. Đáy lòng bỗng cảm giác một cơn đau đớn, thì ra là anh đã nhìn thấy và còn nhớ rất rõ. Nhưng là vì sao chứ?

Cô lẳng lặng đặt nó xuống, lui vào một góc trên sô-pha. Chuông điện thoại lanh lảnh vang mang cô trở lại hiện tại. Tên anh nhấp nháy trên màn hình di động của cô. Làm sao mà anh biết được số mới của cô? Nghĩ lại ngày đó anh ở trong phòng khách của cô cả đêm, thiếu gì cách để biết được.

Ngón tay cô có chút do dự nhưng vẫn ấn trả lời, thanh âm của anh truyền lại vào tai thực dễ chịu :" Đã ngủ chưa?". Cô cố gắng lạnh lùng trả lời :" Chưa". Anh chỉ bật cười, âm điệu thật ôn hòa, giống như gió tháng Tư, nhẹ nhàng nhưng lại đy sâu vào lòng người :" Đy ngủ sớm đy". Phút chốc lòng cô bỗng cảm thấy thật chua xót, những giọt nước chất chứa trong mắt cũng chực chảy xuống, cô nhẹ nhàng trả lời :"Uh".

Lúc này anh ở đầu bên kia nói :" Đáp ứng anh một việc được không?". Giọng điệu của anh chứa đầy sự cưng chiều, giống như chưa từng có sự đổi thay nào cả, như chưa từng có việc gì xảy ra. Rốt cuộc là cô vẫn không thể thu được những giọt nước mắt đã rơi xuống ấy, đáp lại anh :" Việc gì?".

" Không cần gặp gỡ Bách Thiên nữa, được không?", anh nói vẫn bằng chất giọng ôn nhu khi nãy. " Vì sao? Có phải vì chuyện vay tiền của cha tôi không?", cô hỏi ngược lại một cách lạnh lùng. Anh không đáp. Cô cảm thấy đau đớn cho chính mình, giận giữ nói :" Nếu như là vì chuyện của cha tôi thì làm sao tôi có thể nói không được chứ? Anh đã vừa lòng chưa?". Từng chữ được nói ra, cô đè nỗi tức giận xuống mà ấn nút Kết thúc. Cơn giận vẫn chưa hết, cô quăng mạnh di động xuống ghế.

Thời gian trôi chậm chạp, anh lại gọi. Cô không muốn nghe. Anh vẫn không ngừng mà gọi lại, cô vẫn cứng đầu không nghe. Giằng co mất một lúc lâu vẫn là anh bám riết không chịu tha. Biết được cá tính của anh, nếu không nghe thì e rằng cả tối nay anh sẽ tra tấn cô mất.

Cô cầm chiếc điện thoại lên, ấn trả lời, vừa chỉ kịp nghe anh nói :" Bởi vì anh không thích", rồi sau đó chỉ nghe thấy tiếng Tút dài vọng lại. Cô vẫn ngơ ngác nhìn điện thoai, rơi vào một đống hỗn loạn.

Mới sáng sớm mà đã có kẻ muốn đến quấy nhiễu giấc mộng của cô, chuông cửa không ngừng vang lên, cô chỉ trở mình một cái rồi lại ngon lành ngủ tiếp. Đam mê duy nhất của nàng chính là nằm ngủ một cách lười biếng trên giường. Tối hôm qua chỉ vì một câu nói của anh mà khiến cô lăn lộn trên giường mãi không ngủ được, đến tận tờ mờ sáng mới chợp mắt được chút.

Người kia cũng thật đáng khen, vẫn kiên nhẫn mà bấm chuông. Tiếp theo đó một tràng âm thanh phát ra từ di động của cô. Cô mơ màng bắt máy, chỉ nghe âm thanh của anh truyền đến :" Mau mở cửa cho anh". Cô tức giận là thế nhưng vẫn lảo đảo đứng dậy ra mở cửa.

Anh cầm một vài cái túi trong tay vẫn còn nóng hôi hổi. Nhìn bộ dạng của cô, vừa bực mình vừa buồn cười :" Chỉ biết ngủ thôi". Cô vẫn lim dim, nghe thấy ah nói thế liền mở mắt lớn trừng anh, chẳng phải do anh hại sao? Sau đó lại trở về trạng thái lơ mơ, chân lộn xộn bước trở lại phòng. Khóe miệng anh bất chợt cong lên, cô vẫn như thế.

Cô lúc này nhìn thật đáng yêu. Rảo chân vào phòng, anh buông mấy cái túi trong tay xuống. Anh nhẹ nhàng đy vào phòng ngủ của cô, thái độ thật thản nhiên, dùng mắt đánh giá căn phòng. Cô vẫn buồn ngủ, tay vòng qua ôm lấy cái gối, bộ dạng thực khổ sở.

Kỳ thật cô cũng không được xếp vào hàng ngũ mỹ nhân nhưng cũng thực thanh tú. Dáng người không bằng Sầm Lạc Ly, khuôn mặt cũng không quyến rũ như Sầm Lạc Ly, xét tướng mạo thì Sầm Lạc Ly thắng chắc; thế nhưng cho dù là vậy thì nhiều năm trôi qua, trong lòng anh chỉ gìn giữ một bóng hình duy nhất của cô mà thôi.

Giờ phút này dường như ngủ đã đủ, cô hơi nhíu mắt lại, ánh sáng đã sớm tràn ngập khắp trong phòng. Đầu óc tuy còn chút mơ hồ nhưng ý thức đã dần trở lại, cô gãi đầu bước xuống giường, đang bước đy thì dường như nhớ tới việc gì đó. Hình như Bách Nghiêu có đến nhà cô?? Chậm rãi bước ra phòng khách, chỉ thấy anh đang ngồi rất ung dung, trên tay là quyển sách của cô --- anh đã vào phòng ngủ của cô???

Ngôn Bách Nghiêu nghe được tiếng bước chân của cô, quay đầu lại nói hiền hòa :" Đã tỉnh rồi đấy ah?". Tay buông cuốn sách xuống, anh đứng lên rồi nói tiếp :" Anh đã gọi đồ ăn ở ngoài, lát sẽ đến. Nếu đói bụng quá ra ăn chút điểm tâm".

Rốt cuộc thì anh muốn gì? Cô giờ phút này thật sự không hiểu nổi người đang đứng trước mặt mình. Anh cho rằng đang bù đắp cho cô ư? Hay là muốn bố thí?

"Ngôn Bách Nghiêu, anh rốt cuộc là muốn gì?", cô nói trắng ra. Anh vẫn luôn là tự nhiên như thế, nhưng cô không cần. Cô quyết định muốn quên tất cả mọi chuyện đã xảy ra.

Anh vẫn ôn hòa nói :" Anh không muốn thế nào cả". Anh chỉ là muốn chăm sóc cho cô thôi, khi biết năm đó cô vì sinh con mà mất máu nhiều quá, suýt mất cả mạng, anh quả thực đau lòng muốn chết. Thời điểm quan trọng như vậy, khó khăn như vậy nhưng thế nào mà anh lại không ở bên cô? Lúc đó anh còn đang ở đâu chứ? Có lẽ vì thế mà thân thể cô bây giờ thực gầy yếu. Cô đã thừa nhận hết mọi chuyện, giờ anh chỉ muốn làm cho béo lên một chút, thân thể khỏe một chút.

" Em mặc kệ anh muốn gì. Nhưng đừng xuất hiện trước mặt em nữa, được không? Nếu có nhiều thời gian như thế thì nên tiêu xài với Sầm tiểu thư ý. Còn nếu muốn nhìn con thì hàng tháng anh có thể đếm thăm 2 lần định kỳ", cô lạnh lùng nói với anh.

Anh chỉ là không nói gì, đy vào phòng bếp, đem tổ yến từ trong bình cách nhiệt ra chan vào bát, đặt trên bàn rồi thản nhiên nói :" Trước tiên em hãy ăn một chút đy đã". Canh này là do anh đặc biệt nhờ người làm.

Cô hít sâu một hơi nói :" Không muốn ăn. Cũng không cần ăn. Mời anh quay về và sau này đừng làm mấy cái chuyện này nữa!", cô không muốn phải nhìn thấy anh. Anh vẫn cứ là đứng yên không có nhúc nhích. Cô quay đầu, mắt không nhìn anh, lạnh lùng ban lệnh đuổi khách :" Anh đy đy. Em không muốn nhìn thấy anh nữa".