"Đại ca, có nhiệm vụ sao?" Lãnh Băng mặc bộ đồ màu trắng sạch sẽ có chút trang nhãn.

Tinh tế nhìn khuôn mặt sắc sảo của cô, chiếc mũi nhỏ cao, đôi môi đỏ hồng đầy quyến rũ, rất thích hợp để hôn. Mắt không nhỏ, nhưng cố ý híp lại, để toát ra sự lạnh lùng, hung ác trong cô.

Phần sát khí này khiến cho mồ hôi chảy ròng ròng trên trán cô cùng với mái tóc đen nhánh mềm mại như tơ tằm toả ra vẻ đẹp rất không đúng lúc.

Người đẹp thì là người đẹp, nhưng cũng không có ai dám có bất kì mơ tưởng gì với cô.

Mộ Dung Kiệt lười biếng ngồi thừ người trên ghế sofa.

Mắt liếc nhìn Lãnh Băng đứng trước mặt.

Người phụ nữ này là sát thủ đắc lực nhất của anh, chỉ khi có nhiệm vụ quan trọng mới xuất đầu lộ diện.

Lười nhát hừ một tiếng.

Rồi ngẩng đầu lên nhìn phía trước bàn làm việc.

"Sau này, nhiệm vụ của cô chỉ có một! Hãy bảo vệ sự an toàn cho người phụ nữ của tôi!"

Khóe miệng Lãnh Băng co giật "Bảo vệ phụ nữ của ngài?" Nghiêm túc gọi cô đến đây để bảo vệ cho phụ nữ của anh.

"Có ý kiến!" Lông mày Mộ Dung Kiệt nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng.

"Không có, ảnh chụp!" Sau đó trở lại nét mặt như cũ vẫn không chút thiện cảm nào.

Mộ Dung Kiệt híp nửa mắt"Rất tốt, sau này cô ấy có xảy ra chuyện gì, tôi hỏi tội cô đầu tiên!"

"Vâng!"

Nhìn sắc mặt Mộ Dung Kiệt có chút tái nhợt.

Không nhịn được lo lắng, nhưng không lộ ra ngoài chỉ nhàn nhạt hỏi"Ngài bị thương?"

"Không nghiêm trọng lắm, sau này, chủ nhân của cô chính là Ngải Tuyết, cô ấy muốn cô làm cái gì, cô cũng phải làm theo!"

Thân thể Lãnh Băng cứng đờ, tiếp đó khom người xuống.

"Vâng!"

***********

Bên trong phòng bệnh, Mộ Dung Kiệt nằm bên cạnh Ngải Tuyết.

Anh đặt giường bệnh của mình cạnh giường của cô.

Nhất định đòi phải dưỡng bệnh với Ngải Tuyết.

Tử Hiên ngồi ở trên ghế sa lon nhìn Mộ Dung Kiệt lúc này chả khác gì đứa con nít.

Trong lòng vui mừng không thôi.

"Đi ra ngoài!" Mộ Dung Kiệt ôm Ngải Tuyết, cũng không quay đầu lại nhìn Tử Hiên.

"Anh Kiệt, anh xem, hai người đều là bệnh nhân, một người còn hôn mê chưa tỉnh, em làm sao yên tâm để hai người trong phòng!" Anh có ngốc mới đi ra ngoài, khi có dịp nhìn Mộ Dung Kiệt dịu dàng ôn nhu như vậy.

"Đi ra ngoài, hình như lâu rồi em chưa được thưởng thức mùi vị bị ném xuống ao cá sấu thì phải?" Mộ Dung Kiệt cáu kỉnh nói.

Tử Hiên khẽ rùng mình, ao cá sấu. . . . . .

Anh tuyệt đối không bao giờ quên, đây chính là cơn ác mộng của cuộc đời anh.

Có một lần, anh lười biếng không chịu đi huấn luyện, khóc nhè như một đứa con nít trước mặt Mộ Dung Kiệt.

Mộ Dung Kiệt không nói lời nào.

Trực tiếp treo hai chân anh lên, không chút do dự ném anh vào ao cá sấu.

Thời điểm đám cá sấu sắp vồ đến con mồi vừa được thả xuống như anh.

Anh liền hôn mê bất tỉnh.

Một tháng sau cũng không thoát khỏi ám ảnh, từ đó anh không dám lười biếng nữa.

Cũng từ đó đã tạo ra một Quý Tử Hiên như bây giờ.

Trừ Mộ Dung Kiệt ra không ai dám trêu chọc Tử Hiên anh đây?

Tử Hiên bất đắc dĩ đứng lên.

Mặt buồn bã đi ra ngoài