"Ngải Tuyết, có mệt không, nếu mệt chúng ta trở về trước!" Mộ Dung Kiệt quan tâm hỏi.

"Cũng được!" Vẻ mặt Ngải Tuyết nhàn nhạt như cũ,

"Đói bụng chưa? Có muốn đi ăn chút gì trước khi đi về không?" .

"…" .

Đúng lúc Ngải Tuyết tay chân luống cuống khi Mộ Dung Kiệt quan tâm quá mức như vậy thì điện thoại vang lên.

"Alo, Thủy Nhan!" Khóe miệng khẽ nâng lên, từ lúc rời đi đến giờ vẫn chưa liên lạc cho nhau.

"Cái gì? Cậu trở về nước sao? Thật không? Ở phi trường rồi hả? Ừ, cậu chờ một chút, tớ đến rước cậu!"

Ngải Tuyết vui mừng cúp điện thoại, hưng phấn vừa chạy ra ngoài.

"Ngãi Tuyết, chạy từ từ!" Mộ Dung Kiệt ở phía sau kêu lên vì sợ cô té.

Chạy tới bế cô lên như một công chúa.

"Em muốn giống như lần trước sao? Ừ?" Căm tức hừ lạnh nhìn cô.

"Anh buông tôi ra, bạn tôi vừa trở về nước, tôi muốn đi đón cô ấy!" Ngải Tuyết giãy giụa ở trong lòng anh.

"Anh Kiệt, anh làm gì khẩn trương giống như phụ nữ có thai vậy dù gì người cần khần trương vẫn nên là chị dâu mà!"Quý Tử Hiên dạo bước đi tới, buồn cười nâng khóe môi lên, nhìn vẻ mặt khẩn trương của Mộ Dung Kiệt.

Xem ra, người phụ nữ này đối với anh ấy mà nói là rất quan trọng nha.

Ánh mắt Mộ Dung Kiệt rét lạnh nhìn anh một cái"Em không biết thôi, cô ấy đã có thai ba tháng rồi!"

Tử Hiên sửng sốt, tiếp theo là gương mặt mừng rỡ.

"Thật hả? Kia, chúc mừng anh!" !

Anh thật không nghĩ tới Mộ Dung Kiệt lại có vợ và bảo bảo trước cả anh.

"Mộ Dung Kiệt! ! !" Ngải Tuyết nổi giận, cô không có thời gian a.

"Nha đầu ngốc, em an phận một chút, tôi liền đưa em đi!" Tâm tình Mộ Dung Kiệt hơi khó chịu, người phụ nữ này lại xem bạn bè quan trọng hơn cả anh.

Ngải Tuyết và Mộ Dung Kiệt ngồi ở trong xe, ai cũng không nói lời nào.

Một đường lái thẳng đến phi trường, Ngải Tuyết vừa xuống xe liền nhìn thấy Thủy Nhan tay xách vali tay chào cô.

"Thủy Nhan, sao lại đột nhiên trở về nước vậy?" Giọng điệu Ngải Tuyết tràn đầy vui vẻ.

"Ừ, muốn trở về một chút, vì nhớ cậu, với lại muốn gặp lại những bạn học cũ!"Đã nhiều năm rồi cô không trở về đây.

"Đi thôi, lên xe trước rồi hãy nói!"Lôi kéo cô chui vào trong xe.

Thủy Nhan nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Kiệt lạnh như băng, khẽ run rẩy.

Lặng lẽ kéo vạt áo Ngải Tuyết một cái, ý bảo cô vừa nói chuyện.

"Sao thế?" Ngải Tuyết nghi ngờ hỏi.

"Tiểu Tuyết, ngày mai chúng ta gặp nhau ở nhà tớ nha, tớ nhìn thấy người đàn ông của cậu liền muồn run cầm cập!" Thủy Nhan lúng túng chỉ Mộ Dung Kiệt đang ngồi ở trong xe.

Ngải Tuyết đưa mắt nhìn anh, quay đầu lại nói với Thủy Nhan"Không có sao, anh ta vốn là như vậy, cậu đừng để trong lòng!"