Bên trong phòng khách, Quý Tử Hiên hiện lên vẻ mặt cười xấu xa nhìn chằm chằm Mộ Dung Kiệt trên cầu thang.
"Anh Kiệt, cũng có lúc anh lại nhu tình, dịu dàng với phụ nữ vậy sao? Thật để em mở rộng tầm mắt."
"Cút!" Mộ Dung Kiệt ánh mắt cũng không nhìn anh một cái.
"A! Khó chịu quá, em còn tưởng rằng người như anh đời này sẽ không yêu một người phụ nữ nào" Quý Tử Hiên nói nửa đùa nửa thật.
"Đi chết đi!" Đôi mắt lạnh nhạt, dám cười nhạo anh.
"Em lại dẫn phụ nữ về? Lại là cô gái mới ?".
Quý Tử Hiên cao ngạo chợt nhíu mày"Dĩ nhiên, phụ nữ đối với em, có khi nào quá một tuần đâu?".
Mộ Dung Kiệt cực kỳ khinh thường hừ lạnh"Nhìn cũng biết rồi, phụ nữ chỉ là đồ chơi mà thôi!".
Vừa đúng lúc, Ngải Tuyết đi đến cửa nghe thấy những lời này, trong lòng chợt trầm xuống!
Tay cầm ly nước chợt rơi xuống "Bang… "
Hai người đồng thời quay đầu lại, giật mình nhìn Ngải Tuyết đột nhiên xuất hiện ở đó.
"Chị dâu, không phải chị đi nghỉ ngơi sao?" Quý Tử Hiên ngượng ngùng sờ chóp mũi, xong rồi, khẳng định là nghe được!
Đưa cho Mộ Dung Kiệt một ánh mắt đồng tình"Cái đó, tôi muốn đi ngủ, hai người, cũng đi ngủ sớm một chút Hàaa...!".
Lúc này không chuồn đi, thì đợi đến lúc nào a!
Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt, trong lòng không khỏi chua xót.
Anh nói, phụ nữ chỉ là đồ chơi!
Khó trách, anh lại không giải thích được vì sao đem cô trói buộc bên cạnh anh, khó trách, anh chạy đến Mĩ đem cô trở về.
Cô còn ngây thơ cho rằng vì anh có tình cảm với cô nên mới cưng chiều, đối xử tốt với cô.
Mình, thiếu chút nữa thì lún sâu vào tình cảm giả dối này, thiếu chút nữa liền rộng mở lòng chấp nhận tình cảm của anh.
Suy nghĩ một chút, cũng đúng thôi, Mộ Dung Kiệt, anh cao cao tại thượng, muốn loại người phụ nữ gì mà không có!
Làm sao có thể chọn người phụ nữ quá mức bình thường như cô đây?
Thì ra, phụ nữ đối với anh mà nói, chỉ là đồ chơi mà thôi!
Chính mình cũng thật là ngốc, còn đứa bé kia thì sao, đứa bé trong bụng của cô được anh coi là cái gì?
Anh muốn chơi đùa cô, nhưng cô đã mang thai con của anh vậy cô là loại phụ nữ gì đây!
Có lẽ, anh chỉ muốn đứa bé, khi cô sinh bảo bảo ra, bản thân cô cũng nên cuống xéo đi! !
Ha ha, thật biết châm chọc! !
Mộ Dung Kiệt nhíu chặt mày, nhìn sắc mặt Ngải Tuyết thay đổi không ngừng.
Anh biết, nhất định là cô đã hiểu lầm lời anh vừa nói.
Anh từ trước đến giờ vốn căm ghét phụ nữ nên ngay cả liếc nhìn cũng không muốn, thậm chí, Thượng Quan Tử Uyển đã từng dùng bao thủ đoạn để leo lên giường của anh.
Cũng bị anh vô tình ném ra ngoài cửa, duy chỉ cô, anh lại có dụng tâm muốn đem cô là của riêng mình, nhưng người phụ nữ ngu ngốc này không nhận ra, còn mang theo con của anh bỏ trốn, đàn bà tình hữu độc chung (*)!
(*) : Tình hữu độc chung : tình yêu duy nhất, hai người lâu ngày sinh tình
Anh thật không hiểu, vì sao lại cưng chiều cô, muốn bảo vệ cô, ngay cả lí do cũng không có! ! !
"Ngải Tuyết!" Vươn tay muốn ôm cô vào lòng, nhưng cô né ra.
"Mộ Dung Kiệt, tôi mệt rồi muốn đi nghỉ sớm!" Vẻ mặt nhàn nhạt, điềm đạm đến mức giống như không có tinh thần, đờ đẫn xoay người rời đi.
Cô mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, ngay cả tim cũng rất mệt! ! !