"Cút ngay, đừng chạm vào tôi, anh là đồ lưu manh!"Ngải Tuyết khóc không ra nước mắt a.
Lúc này, cửa được mở ra lần nữa, lần này người tới chính là viện trưởng.
Đôi mắt Mộ Dung Kiệt híp lại có chút khó chịu với người đi tới, cả người tản ra hơi thở lạnh như băng.
Viện trưởng thấy rõ người đàn ông trên gường này…, trong lòng hoảng sợ, cảm giác sắp có đại họa xảy ra.
Ông nghe hộ sĩ nói có một người đàn ông đang làm chuyện đó với bệnh nhân, vô cùng tức giận liền tới đây ngăn cản,
Nào ngờ lại là Mộ thiếu gia của tập đoàn Mộ Dung, thầm nghĩ bước lên cũng không được mà lùi cũng không xong, rơi vào trạng thái lúng túng
"Còn không mau cút đi! !"Mộ Dung Kiệt giận dữ lớn tiếng, viện trưởng sợ tới mức thiếu chút nữa tè ra quần, vội vàng chạy đi nhưng vẫn không quên đóng cửa lại.
Mộ Dung Kiệt thu lại hơi thở lạnh lùng, nhìn người phụ nữ đang núp trong ngực mình cả khuôn mặt Ngải Tuyết ửng hồng.
Nhếch miệng lên, tâm tình tốt trở lại, ôm eo thon của cô càng thêm ra sức vận động.
Ngải Tuyết sợ cánh cửa lại mở ra như lần trước liền ý thức chui vào chăn, nếu chuyện mất mặt như vậy mà truyền đi thật là không có chỗ để chui.
Vốn tưởng rằng có người đi vào, Mộ Dung Kiệt sẽ dừng động tác lại.
Nào ngờ, anh chẳng những không ngừng, còn càng thêm ra sức đâm vào sâu trong cơ thể cô, thiếu chút nữa thét lên vì đau, mất mặt chết đi được.
Người đàn ông này, thật hết lời để nói cùng anh ta.
Mộ Dung Kiệt hung hăng chiếm đoạt Ngải Tuyết, cả đêm cứ như vậy mà trôi qua.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Mộ Dung Kiệt đem bữa ăn sáng đầy dinh dưỡng đặt bên giường bệnh cho cô.
Vỗ bả vai của Ngải Tuyết đã qua một đêm nhưng gò má cô vẫn còn ửng đỏ.
"Con heo lười, dậy ăn điểm tâm!"
Ai ngờ Ngải Tuyết không nghe còn lật người, đưa lưng về phía anh tiếp tục ngủ.
Mộ Dung Kiệt liền thò tay vào bên trong áo của cô, dùng sức vuốt ve nơi to tròn bầu bĩnh như quả đào.
Khiến Ngải Tuyết phải mở mắt, lập tức ngồi bật dậy.
Hai mắt cảnh giác nhìn Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt có chút hăng hái nhìn chằm chằm cô, trong mắt càng ngày càng nóng bỏng.
"Con heo lười, sáng sớm định quyến rũ tôi như vậy sao? ? ?"
"Ách. . . . . .Á! !" Tại sao cô không có mặc y phục, khó trách mắt của cái tên sắc lang chết tiệt này cứ như sói như hổ nhìn cô.
Cô cũng không quên người đàn ông này thừa dịp lúc cô không phòng bị liền đoạt lấy cô cả đêm, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.
Vội vàng kéo chăn lên che lại thân thể của mình lại bị Mộ Dung Kiệt một tay tháo ra.
Không đợi Ngải Tuyết lên tiếng, ôm Ngải Tuyết vào phòng tắm.
"Khốn kiếp, anh thả tôi xuống, tự tôi có thể đi!"Ngải Tuyết cắn môi.
Mộ Dung Kiệt đặt cô vào bồn tắm đã để sẵn nước.