Ngải Tuyết lắc đầu, "Giống như từng nghe qua lời rất giống lời anh đã nói, hiện tại, cái gì cũng nhớ không nổi!”

Mộ Dung Kiệt mới vừa vui mừng đến đỉnh điểm thì bất chợt ão não trở lại!

"Em nhớ lại xem, em nhất định có thể mà, bảo bối, mau suy nghĩ một chút!” Mộ Dung Kiệt sốt ruột như ngồi trên đống lửa!

Ngải Tuyết khép chặt đôi mắt lại, dùng sức day hai bên đầu! Trong đầu, giống như bị ai đó lấy cái gì che lại đánh đến bể nát!

Không, đau đầu quá! Lúc này, cô cảm thấy đầu rất đau!

Cô đẩy Mộ Dung Kiệt ra, chạy vào căn phòng của mình, nằm xụi lơ trên giường!

Rất sợ hãi, nó cứ vô cớ ùa vào lòng!

Sau đó, Mộ Dung Kiệt và Tử Hiên chạy theo, bị Ngải Tuyết nhốt ở ngoài!

"Ngải Tuyết, mở cửa!”

"Tiểu Tuyết, em không sao chớ?”

Ngải Tuyết co rúc người như con tôm, cô không muốn, tuyệt đối không muốn!

Cô thật sự rất sợ, trong lòng cô vẫn chung thủy với anh Tử Hiên!

Thang Tiệp cũng nói như vậy, cô từ trên xích đu ngã xuống, chỉ mỗi anh Tử Hiên ở bên cạnh chăm sóc mình!

Thang Tiệp còn nói, anh Tử Hiên chính miệng thừa nhận, anh chính là bạn trai của mình!

Tại sao? Hiện tại tất cả đều không phải.

Tại sao? Đột nhiên có một người vô cùng xa lạ chạy tới nói là người yêu trước của cô.

Cuối cùng người nào là thật, người nào là giả? Mời các bạn đọc tại DocTruyen.Org để có chương mới nhanh nhất

Cuối cùng là ai đang gạt cô? ? ?

Cô hoảng sợ nhìn chằm chằm cánh cửa! Đôi tay ôm đầu gối của mình, trái tim lạnh lẽo đau nhức không thôi!

"Bảo bối, em mở cửa cho anh vào có được không?” Mộ Dung Kiệt nhẫn nại nói.

Bất kể như thế nào, đời này anh đã bị người phụ nữ này nuốt trọn cả rồi!

"Anh Kiệt, anh để cô ấy yên tĩnh một tí đi, em nghĩ, hiện tại có quá nhiều chuyện xảy ra làm cô ấy khó lòng tiếp thu tất cả!” Tử Hiên không dám nhìn ánh mắt của anh!

Mộ Dung Kiệt nhàn nhạt liếc Tử Hiên, không nói lời nào, một cước, đá văng cánh cửa

Anh làm sao có thể để người phụ nữ của anh phải lo sợ một mình! Mọi thứ anh đều muốn gánh vác thay cô.

Cho dù cô không nhớ anh, nhưng anh sẽ làm cho cô nhớ lại từng chút từng chút một!

Giữa bọn họ có nhiều chuyện tốt đẹp như vậy, anh không cho phép chỉ một mình anh nhớ tới, còn cô lại lãng quên tất cả! Anh nhất định không cho phép.

Ngải Tuyết nhìn thấy Mộ Dung Kiệt đi vào, hai mắt hoảng sợ ngước theo bước chân của anh, vô thức lui xuống!

Mắt thấy cô sắp rơi xuống giường, Mộ Dung Kiệt lanh tay lẹ mắt chạy tới, một tay kéo cô lại!

"Nha đầu ngốc, nhiều năm không gặp, em vẫn ngốc như vậy! Em không thể để anh yên tâm một chút sao?”