Ngay tức khắc, gương mặt Mộ Dung Kiệt đen sì, có chút không dám tin nhìn cô"Em đánh anh?”

Đáng chết, mới vừa gặp mặt đã đánh anh!

Ngải Tuyết nhìn Mộ Dung Kiệt lạnh lùng trở lại, làm cô rợn cả sống lưng, người đàn ông này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách!

Cao ngạo nhíu mày"Tôi đánh anh đấy, tại anh lưu manh với tôi!Đừng tưởng rằng tôi không cận thận đụng trúng anh, anh liền có thể ôm tôi, đánh anh thì sao?Ai bảo anh háo sắc?”

"Anh háo sắc, chẳng lẽ bây giờ em mới biết?" Săc mặt Mộ Dung Kiệt âm trầm từng bước tiến tới gần cô, áp Ngải Tuyết vào tường, hai tay bao vây cô!

"Anh muốn làm gì?” Ngải Tuyết căng thẳng, sau này không nên ra ngoài một mình!

Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Làm gì? Em nghĩ anh muốn làm gì?Theo anh về nhà!” Một tay vác cô lên vai đi ra ngoài!

Thật tốt quá, vừa tới La Mã đã tìm được cô!

Ngải Tuyết sợ tới mức say sẩm mặt mày, bàn tay nhỏ bé nắm tóc Mộ Dung Kiệt"Anh thả tôi xuống, anh muốn làm gì?”

Mộ Dung Kiệt tức giận vỗ vào mông Ngải Tuyết"Nha đầu ngốc, yên phận một chút, về nhà anh sẽ xử lý em!”

Khóe miệng Ngải Tuyết co giật thật lâu"Tôi không phải là người của anh?Tại sao phải về nhà anh?Chả ra làm sao cả, thả tôi xuống!”

Mặt Mộ Dung Kiệt từ màu trắng sang màu xanh nhưng vẫn lạnh như băng"Đáng chết, cái gì không phải là người của anh? Anh là ai, em đừng nói em không biết?Người phụ nữ chết tiệt, em muốn bị đánh sao?”

Ngải Tuyết bị dọa sợ lùi vài bước mới ổn định cơ thể, ưỡn ngực nói"Tôi vốn không biết anh, tại sao phải về nhà với anh?Anh là ai?”

Mộ Dung Kiệt cau mày, hết sức hung hăng nhìn cô"Em biết mình vừa nói cái gì không? Em dám lặp lại lần nữa xem!”

Đáng chết, anh tìm cô năm năm qua, đếm mỗi một phút mỗi một giây, thật vất vả mới gặp lại nhau, cư nhiên hỏi anh là ai?

"Nói thì nói, anh cho rằng tôi không dám chắc!Nhìn bộ dạng của anh, không nghĩ tới lại là kẻ biến thái, kẻ háo sắc!”

Mặt Mộ Dung Kiệt đen càng thêm đen, nghiến răng ‘ken két…’

Cứ tưởng rằng, nha đầu này vừa nhìn thấy mình nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, nhào tới trong ngực của mình hô to, không nghĩ tới, cô lạnh nhạt, thờ ơ với mình như vậy!

"Nhìn tôi làm gì? Biết mắt của anh to rồi, không cần phải trừng lớn nhắc nhở tôi! ?"Ngải Tuyết thở phì phò.

Mộ Dung Kiệt càng hùng hổ trừng mắt với cô, thực tức chết anh, nha đầu này, từ lúc nào lại trở nên độc mồm nhanh miệng như vậy?

Những lời cô nói làm anh hận không thể bóp chết cô ngay tại chỗ này.