“phụt...” nhóm người Tạ Sương vừa lúc đi đến đó, thấy Tạ Tinh mua cây côn sắt
300 lượng vàng, còn chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy mấy câu nói của Tạ Tinh
liền bật cười
Tạ Dư tuy không biết tại sao Tạ Tinh lại dùng nhiều tiền như vậy để mua một
cây côn sắt bình thường, nhưng đối với sự thay đổi của Tạ Tinh trong lòng cảm
thấy rất an ủi, sau khi đi tham quân về cậu đã thay đổi rất nhiều, có thể là
do hoàn cảnh khắc nghiệt khiến cậu thay đổi
“Ngươi...” người tinh giả thấy mọi người xung quanh cười mình, côn sắt cũng
không lấy được, liền phẫn nộ
Dùng khí thế của tinh giả trấn áp mọi người rồi nói: “cây côn sắt này lão tử
đây mua chắc rồi, sao? Một con kiến mà dám cùng ta tranh đồ”
“Tinh giả...” khi khí thế của tinh giả bạo phát, những người tu tinh giả xung
quanh cảm nhận được, đã có người kêu lên
“A, Tạ Tinh, đệ nhanh chóng đưa đồ cho người đó đi, chúng ta về thôi” Tạ Tuyên
đã là tụ nguyên 4 tầng tu tinh giả, đương nhiên cảm thấy áp lực, liền lo lắng
nói. Nhất thời quên đi lúc nãy Tạ Sương nói là Tạ Tinh có thể đỡ được một đòn
của Tinh sư
Một tinh giả đột nhiên xuất hiện ở Lâm Bình thành, đã có rất nhiều người trở
về nhà thông báo
Tạ Tinh bước lên mấy bước như không có chuyện gì xảy ra: “thì sao?”
“Á...” người Tinh giả thấy khí thế của mình không có tác dụng, trong lòng lo
lắng, liền tung ra một đòn, dùng toàn lực tấn công, hy vọng có thể một kích
tất sát
Một tinh giả muốn ở thành phố của người thường giết người, đơn giản như bóp
chết một con kiến. Không cần phải chịu trách nhiệm. Chỉ là một tinh giả có
thân phận cao quý, rất ít khi đi đối phó với người thường
Tạ Tinh cười nhẹ, không dùng tinh đao, mà dùng nắm đấm, tụ kết tinh lực, một
đòn đánh ra
Hai cú đấm va chạm nhau tạo ra cơn gió rất mạnh
có tiếng xương gãy, tiếp theo là cánh tay gãy
“ngươi...” người tinh giả lui về mấy bước, ôm lấy cánh tay, nhìn vào Tạ Tinh
không nói lên lời
Ở một thành thị của người thường, lại bị người khác đánh thành ra như vậy, hơn
nữa người này không có tinh lực, nhưng chỉ một cú đấm này, một tinh sĩ bình
thường tuyệt đối khó đánh ra được, không lẽ người này là tinh tướng. Không
đúng, nếu là tinh tướng, cánh tay của mình đã nát ra luôn rồi
“Ngươi là tinh sĩ cao thủ...” người này nhìn Tạ Tinh nghi hoặc, hai chân đã
run lên, tuyệt đối là chuyện lớn
Tạ Tinh cười, người này muốn giết cậu chỉ vì một cây côn sắt, đây tuyệt đối
không phải là người tốt
Đột nhiên bước lên một bước, đưa tay lên nắm lấy cổ của hắn, liền nói: “lập
tức cút ra khỏi thành, kiếm một chỗ yên tĩnh mà chết, đừng để ta nhìn thấy”
Tiện tay ném hắn xuống đất, đồng thời dùng Tinh lực hủy hoại nội tạng của hắn.
Tạ Tinh không muốn giết người ở trên đường phố lớn
Người tinh giả ngồi xuống đất, đột nhiên bật dậy chạy thẳng ra ngoài thành tìm
một chỗ trị thương. Nhưng khoảng một tháng sau, có người phát hiện xác của hắn
ở ngoài thành, tại một nơi vắng người
“Tiểu Tinh, đệ không sao chứ” Tạ Dư tuy nghe nói Tạ Tinh là tinh sĩ cao thủ,
nhưng vẫn lo lắng cho cậu, thấy cậu không sao mới yên tâm
Những người xung quanh ngạc nhiên, tuy là thành thị của người thường, nhưng
vẫn có người tu tinh, chỉ vì không có tinh nguyên để tu luyện, không thể trở
thành tinh giả, thậm chí cả đời này đều ở tụ nguyên. Trước mắt có một tinh giả
bị đánh và chạy trốn, người này là ai?
Mấy người Hạ Linh đã từng thấy Tạ Tinh ra tay nên vẫn bình tĩnh, nhưng mà Ninh
Tuyên thấy được tình cảnh này liền ngạc nhiên, lúc trước không phải nói Tạ
Tinh là phế vật của Tạ gia sao? Sao bây giờ không chỉ được hoàng thượng của
Triết Vân quốc xem trọng, còn có thể dễ dàng đánh lui một Tinh giả, theo như
Tạ Sương nói cậu còn là một luyện đan sư, một nhân vật như thế, lại bị em gái
mình đá ra khỏi cửa
Ninh Tuyên liền cảm thấy thất vọng, cô tuy mới gặp Tạ Tinh được một lần, nhưng
cô thấy cậu ưu tú hơn rất nhiều người cô từng gặp. Tuy không quá đẹp trai
nhưng cũng dễ nhìn, cách cư xử phóng khoáng chỉ cần là bạn của cậu thì cách ăn
nói của cậu cũng rất thân thiện và mang đến một cảm giác thoải mái, bây giờ
lại được tận mục sở thị bản lĩnh của cậu nữa
Nhìn thẳng vào Tạ Tinh, Ninh Tuyên suy nghĩ rất nhiều
Giữa ban ngày nhiều người như vậy Tạ Tinh không dám thu cây côn vào nhẫn không
gian, liền cầm trên tay, rồi nói: “được rồi, mọi người xem náo nhiệt xong rồi,
về ăn cơm đi, Dư tỷ chúng ta cũng về thôi”
Mọi người đều cười với cậu, trong ánh mắt có sự kính trọng, và tìm cách hỏi
xem người trẻ tuổi này là ai, chỉ chưa đến một ngày, Lâm Bình Tạ gia có một
tinh sĩ đã lan truyền đến những thành thị xung quanh. Tạ gia đột nhiên trở nên
thần bí hơn rất nhiều, mấy người Tạ Tinh và Tạ Dư khi về nhà đã thấy có rất
nhiều người đến hỏi thăm và chúc mừng
“Đệ thật là Tạ Khê?” Ninh Tuyên đột nhiên đi đến trước mặt Tạ Tinh, nói. Theo
cô biết thì Tạ Khê là một người gầy yếu, so với người trước mặt kém rất xa,
không lẽ một người trải qua nhiều chuyện sẽ có thay đổi nhiều như vậy?
Tạ Tinh cảm thấy lạnh sóng lưng, nhưng lập tức bình thường trở lại. Ninh Tuyên
chắc cũng không nghĩ gì khác, chỉ là nghi ngờ mà thôi, liền cười nói: “đương
nhiên rồi, chỉ là không có cách nào cho tỷ kiểm tra, nhưng trên người của đệ
còn có kí hiệu, cho tỷ kiểm tra một chút cũng không sao”
Mỹ nữ chủ động tiếp chuyện, Tạ Tinh đùa với cô một chút cũng không sao
“Tỷ có...” Ninh Tuyên mới nói hai chữ, đột nhiên dừng lại trên mặt đầy xấu hổ
“Tuyên tỷ, là ký hiệu gì?” Tạ Sương liền lên hỏi. Ngay cả Tạ Tinh cũng rất
hiếu kỳ không lẽ trên người mình có ký hiệu gì?
“Không có, chỉ là tỷ nói chơi thôi, Tạ Tinh, chuyện của lúc trước...” Ninh
Tuyên đang nói đến một nửa liền bị Tạ Tinh ngắt lời
“Được rồi, chúng ta về thôi, chuyện của lúc trước mọi người cũng không nên
nhắc đến, dù ai đúng ai sai thì cũng đã qua rồi” Tạ Tinh nói
“Thật là lúc đệ đi tham quân, gia gia của tỷ có mắng muội muội, chỉ là chuyện
đó không liên quan gì đến muội ấy, nếu như đệ không phiền, có thể đến nhà tỷ
ngồi một lát không? Gia gia của tỷ nhắc đến đệ rất nhiều” Tuy Tạ Tinh nói
không cần nhắc đến, nhưng Ninh Tuyên cũng nói
Tạ Tinh liền cười: “bây giờ đệ như một con khỉ vậy, không đi sẽ tốt hơn, để
lần sau nhé”
“Được thôi, lần sau là khi nào, tỷ sẽ đợi đệ” Ninh Tuyên xem lời của Tạ Tinh
nói là thật liền nói
Tạ Dư thấy vậy liền đi lên nói: “trước khi đệ ấy rời khỏi, ta sẽ dẫn y đến gặp
Ninh gia gia, tạm biệt, Tuyên nhi”
“Vị bằng hữu này, xin dừng bước” ngay lúc Tạ Tinh đang muốn đi, đột nhiên có
một tiếng nói vang lên