Bát Nhẫn Đông Hộ võ sĩ đao rất dài, thân đao so với võ sĩ đao thông thường còn dày hơn, lưỡi đao lại sáng bóng vô cùng giống như tuyết trắng, trên đó lại còn ẩn ước hoa văn mờ ảo như vết gợn nước, hiển nhiên là hàng tinh phẩm trong tinh phẩm. Vương Chí Đạo lưỡi lê ba cạnh mặc dù không xem như tinh phẩm, nhưng cũng là từ thép cứng cực tốt chế tạo ra, xuyên thấu qua xương đầu lâu là chỗ cứng rắn nhất trên cơ thể con người cũng không phải là vấn đề, nhưng thật không ngờ lại dễ dàng để cho Bát Nhẫn Đông Hộ võ sĩ đao chém đứt như vậy.

Chứng kiến thanh lưỡi lê ba cạnh mất bao nhiêu công sức lao tâm khổ tứ mới chế tạo ra được, thời gian sử dụng còn chưa được bao lâu, đã bị chém đứt thành hai đoạn, Vương Chí Đạo vừa giật mình lại vừa tức giận. Nhưng là hắn lại không có đem đoạn lưỡi lê ba cạnh gãy vứt đi, mà vẫn nắm chặt một nửa thanh lưỡi lê gãy đó, tiến lên một bước nhanh như chớp ngồi thụp xuống, lướt qua Bát Nhẫn Đông Hộ võ sĩ đao, đã tiến được vào trong vòng tay của Bát Nhẫn Đông Hộ, dùng đoạn lưỡi lê ba cạnh gãy chỉ còn lại khoảng mười centimet, hướng bộ vị trái tim Bát Nhẫn Đông Hộ đâm tới.

Bát Nhẫn Đông Hộ quả nhiên là một cao thủ, bị Vương Chí Đạo thiếp thân công kích, không hề có một chút bối rối nào, võ sĩ đao xoay một cái, đã chuyển hẳn sang tay phải, biến thành cầm đao ngược tay, xoay ngang thanh đao, hướng cổ họng Vương Chí Đạo cứa một phát, đồng thời tay trái thu về bên hông, lại xuất ra thanh đoản đao, hướng đến đoạn lưỡi lê ba cạnh gãy Vương Chí Đạo đang đâm tới mà gạt phăng đi.

Bát Nhẫn Đông Hộ võ sĩ đao đã chắn ngang ngay trước mặt, bên dưới lại còn có thanh đoản đao ngăn cản, Vương Chí Đạo nửa thanh lưỡi lê ba cạnh nếu như tiếp tục đâm về phía trước, chỉ sợ chưa đâm đến nơi cổ họng đã bị cắt đứt trước rồi. Thầm mắng một câu, Vương Chí Đạo tiến chuyển thành lùi, thân lùi về sau nhưng lại đồng thời khởi cước nhằm hạ bộ Bát Nhẫn Đông Hộ đá lên.

Bát Nhẫn Đông Hộ quả nhiên không phải là hạng cao thủ thông thường, phản ứng cực nhanh, tay phải lại xoay một cái, võ sĩ đao đang từ cầm ngược tay lại chuyển thành cầm thuận tay, đồng thời thuận thế chém xuống dưới hướng vào ngọn cước của Vương Chí Đạo đang đá đến.

Trong nháy mắt Vương Chí Đạo thu chân lùi lại, Bát Nhẫn Đông Hộ lại tiến lên trước một bước, võ sĩ đao đang từ trên chém xuống lại chuyển thành vuốt ngược từ dưới lên, vạch từ hạ bộ Vương Chí Đạo hướng lên trên. Chiêu thức vừa độc vừa hiểm, nếu như Vương Chí Đạo trúng phải một đao này, chẳng những bộ phận giống đực kia bị phế bỏ, chỉ sợ còn phải chịu mổ bụng phanh ngực.

Vương Chí Đạo không còn cách nào khác, không thể không một lần nữa lùi về sau. Lùi mãi như thế, ưu thế hoàn toàn mất hết, Bát Nhẫn Đông Hộ đã chuyển thành hai tay cùng nắm võ sĩ đao, công kích điên cuồng như cuồng phong bạo vũ hướng hắn chém đến, mà thanh đoản đao không biết từ lúc nào đã xuyên trở lại về bên hông.

Chiêu thức vô cùng đơn giản, cũng chỉ có là hai thức chém xuống cùng vuốt lên, nhưng là mỗi một thức lại bao hàm các phương vị ngang dọc lệch chéo bất đồng, tổ hợp lại mà trở thành biến hóa như áo trời không vết rách, tựa hồ như mỗi khoảng không gian đều công kích đến. Hơn nữa Bát Nhẫn Đông Hộ tốc độ vung đao cực nhanh, tiếng đao phong xé không khí kinh người như muốn xé rách màng nhĩ. Vương Chí Đạo trong lúc nhất thời, chỉ có lựa chọn tránh đi mũi nhọn tấn công, không ngừng lùi về phía sau.

May là Vương Chí Đạo rất hiểu rõ đấu pháp của kiếm đạo Nhật Bản, mặc dù bị ép đến phải không ngừng lui về phía sau, rơi vào thế hạ phong, nhưng là Bát Nhẫn Đông Hộ cũng không thể làm tổn thương đến một sợi lông của hắn.

Bất quá Bát Nhẫn Đông Hộ cũng không phải thuần túy là một kiếm sĩ, mà là một Ninja. Đao pháp của hắn mặc dù thoạt nhìn cùng kiếm đạo không sai biệt lắm, nhưng dù sao cũng không phải là kiếm đạo, mà là một loại đao pháp sát nhân so với kiếm đạo còn quỷ dị biến hóa, âm độc ác hiểm hơn nhiều. Thấy đánh mãi không được, Bát Nhẫn Đông Hộ đột nhiên biến chiêu, thân thể đang đứng thẳng lại đột nhiên hướng trên mặt đất lăn nhào một vòng, lăn đến dưới chân Vương Chí Đạo, võ sĩ đao xoay ngang nhằm vào hai chân Vương Chí Đạo chém lia tới.

Lui lại đã không còn kịp, Vương Chí Đạo theo bản năng nhảy dựng lên. Thật không ngờ, Bát Nhẫn Đông Hộ dậm chân một phát, rõ ràng cũng nhảy dựng lên, hơn nữa so với Vương Chí Đạo còn nhảy được cao hơn. Võ sĩ đao lại vung lên càng cao hơn nữa, lăng không nhằm mặt Vương Chí Đạo chém tới.

Thật sự không ngờ tới Bát Nhẫn Đông Hộ động tác lại nhanh đến như vậy, Vương Chí Đạo thân mình còn chưa rơi xuống đất không thể cách nào biến hóa được nữa, trong tâm kinh hãi, đường cùng tất biến, nửa đoạn lưỡi lê ba cạnh vẫn còn nắm trong tay liền dùng như ám khí hướng về phía trước ném đi, bắn thẳng đến cổ họng Bát Nhẫn Đông Hộ.

Bát Nhẫn Đông Hộ gặp phải biến hóa này, vẫn lâm nguy không loạn, võ sĩ đao đang nhằm chém đến Vương Chí Đạo liền thu hồi lại ngăn cản ám khí.

"Choang" một tiếng, tia lửa bắn ra bốn phía, nửa thanh lưỡi lê ba cạnh bị gạt bay ra. Nhưng là Vương Chí Đạo trong lúc này đã rơi được xuống đất, chân sau dậm một phát, chân trước bắn tới, đã một lần nữa xông vào được trong vòng tay Bát Nhẫn Đông Hộ. Hai tay hắn chộp một phát liền bắt được cổ tay Bát Nhẫn Đông Hộ đang cầm đao, đồng thời dưới chân song cước liên hoàn đá ra, mục tiêu công kích chính là bên trong cẳng chân Bát Nhẫn Đông Hộ, ngay dưới đầu gối. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Bát Nhẫn Đông Hộ công phu dưới chân cũng không hề kém, lấy cước phá cước, đã chặn lại được song cước liên hoàn đang đá tới của Vương Chí Đạo. Sau đó hắn hai tay phát lực, muốn tránh thoát khỏi được hai tay Vương Chí Đạo đang bắt chặt lấy hai cổ tay hắn. Bát Nhẫn Đông Hộ khí lực là rất lớn không thể nghi ngờ, nhưng là cầm nã thủ pháp của Vương Chí Đạo lại không giống như người bình thường, hắn khi dùng tay bắt người đã có thói quen vận lực lượng tụ đến trên các đầu ngón tay, thủ pháp bắt như vậy có thể làm cho đối thủ cảm thấy chỗ bị bắt đau đớn vô cùng, không thể phát huy được lực đạo, thông thường đều rất khó chạy thoát. Nên Bát Nhẫn Đông Hộ vừa cố gắng giật ra, chẳng những không có giật ra được, ngược lại còn bị móng tay Vương Chí Đạo bấm thật sâu vào trong thịt hắn, mũi nhọn ở ngón tay cái thậm chí bấm hẳn vào trong huyệt mạch môn của hắn, dường như muốn đem kinh mạch ở đó nhanh chóng cắt đứt. Bát Nhẫn Đông Hộ dưới cơn đau đớn kịch liệt, dưới chân không tập trung được nữa, bị Vương Chí Đạo chân phải đá ra một cước Quát Địa Phong nặng nề đánh trúng vào trên ống chân. Sau đó Vương Chí Đạo gót chân mãnh liệt dậm xuống một phát, vừa vặn đạp lên trên ngón chân bàn chân trái Bát Nhẫn Đông Hộ, lực đạo cực mạnh đánh xuống lập tức đem mấy đầu ngón chân của Bát Nhẫn Đông Hộ đạp dập nát.

Bát Nhẫn Đông Hộ đau đến mức sắc mặt kịch biến, hét to một tiếng, bỗng nhiên cong đầu gối một phát nhằm vào xương sườn Vương Chí Đạo thúc lên, hơn nữa lại đánh đúng vào vị trí cây xương sườn lúc trước đã bị Lý Thư Văn dùng thấu cốt quyền đánh gãy.

Lần này đến lượt Vương Chí Đạo đau đến sắc mặt tái xám, bất quá hắn lại liều mạng chịu đựng không chịu buông ra hai tay của Bát Nhẫn Đông Hộ đang bắt được. Đột nhiên hắn xoay mạnh thân mình một phát, đem hai tay Bát Nhẫn Đông Hộ kẹp xuống dưới nách mình, cả người nhào xuống, đem Bát Nhẫn Đông Hộ đè ép xuống theo, đồng thời hai chân cùng tung ngược lên cao qua đầu, hai đùi đan chéo nhau quấn một phát, đã giống như cái kéo siết lên cổ Bát Nhẫn Đông Hộ.

Trận chiến binh khí biến thành chiến đấu cận thân, trong nháy mắt lại biến thành triền đấu trên mặt đất.

Vương Chí Đạo dùng chiêu thức hai chân siết lên cổ Bát Nhẫn Đông Hộ, đúng là chiêu thức rất thịnh hành ở hậu thế khi thi đấu võ đài dùng để đánh khi nằm trên mặt đất, chính là chiêu thức hai chân cắt kéo khóa cổ. Một chiêu này trong võ thuật truyền thống Trung Quốc cũng hay gặp, tục xưng gọi là "Thác thối", chỉ có điều thông thường chỉ dùng để khóa lấy khớp đầu gối địch nhân, dùng lực đạo vặn ngược chiều mà đem địch nhân đánh ngã xuống trên mặt đất. Nhưng một chiêu này khi truyền xuống tới đời sau, lại dần dần bị chuyển thành khóa cổ, thậm chí được các ngôi sao phim hành động ở đời sau ứng dụng rất nhiều lên màn ảnh, trở thành chiêu "Tiễn đao thối" rất nổi tiếng.

Loại chiêu thức này dùng lực lượng trên hai bắp đùi đan chéo nhau siết lên cổ địch nhân, chỉ cần có thể làm được thành công, thông thường đều là làm cho địch nhân mất đi sức chiến đấu, thậm chí hít thở không thông hoặc là bị vặn gãy xương cổ mà chết. Bởi vì lực đạo trên hai chân cường đạo hơn rất nhiều so với hai tay, lấy hai chân khóa lên cổ, so với dùng hai tay khóa cổ, thì càng khó giãy thoát hơn nhiều.

Bát Nhẫn Đông Hộ mặc dù là một Ninja cực kỳ lợi hại, nhưng là đối với loại đấu pháp triền đấu này của Vương Chí Đạo đời sau mới lưu hành, so với kỹ thuật bắt khóa trên mặt đất của Nhu đạo thì hữu hiệu hơn nhiều, hắn là lần đầu tiên lãnh giáo đến. Lập tức bị siết cho ngạt thở không thể hô hấp, võ sĩ đao đang nắm chặt trong hai tay cũng không tự chủ được mà rơi ra.

Chỉ có điều Bát Nhẫn Đông Hộ không có bởi vì như thế mà chịu xong đời, dưới tình huống bất lợi hai tay bị chế trụ, cổ bị siết, hắn thế nhưng vẫn còn có thể phản kích. Chỉ thấy chân phải của hắn nâng lên, lấy một góc độ khó tin đi ngược với cấu tạo sinh học cơ thể người, nâng lên qua đầu, mạnh mẽ nhằm mặt Vương Chí Đạo nện xuống.

Nhưng là, một chiêu phản kích này chính là đưa hắn tiến vào tử lộ. Vương Chí Đạo nhìn thấy một cước này đang hướng mặt mình nện xuống, theo bản năng eo lưng ra sức phát lực, thân thể vặn mình lăn một cái thật mạnh, cũng kéo theo hai bắp đùi cùng phát lực xoay đi. Kết quả chỉ nghe thấy "rắc" một tiếng, Bát Nhẫn Đông Hộ bị một lực vặn mình của Vương Chí Đạo đem xương cổ hắn lập tức vặn gãy.

Buông ra Bát Nhẫn Đông Hộ đã chết rồi, Vương Chí Đạo đứng lên, phát hiện trận chiến đã gần đến hồi kết cục. Hai gã Ninja đang còn sống lúc trước đó cũng không biết đã bị người nào giết chết rồi, thi thể nằm sõng soài trên mặt đất, bên phía Nhật Bản chỉ còn lại đúng một mình Thuyền Việt Hoành Sơn. Thực lực của hắn mặc dù rất mạnh mẽ, nhưng lại gặp phải Tôn Đại Chu là một đối thủ thực lực so với hắn cũng không sai khác bao nhiêu, lại còn thêm đang ở dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Đỗ Tâm Vũ là một đối thủ thực lực lại càng cường đại hơn, hắn không khỏi trong lòng bối rối, ra chiêu tán loạn, trái thừa phải thiếu, dần dần lộ ra cục diện sắp bại.

Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp trong lúc Vương Chí Đạo còn đang đánh nhau với Bát Nhẫn Đông Hộ đã đến cùng đám người Nông Kính Tôn, Trần Tử Chính đứng chung một chỗ, bởi vì đám người Nhật Bản tập kích đã chỉ còn lại có hai người, cho nên đám nữ phụ lão ấu này cũng không phải đi xuống kho lương thực ngầm để ẩn nấp nữa, tất cả đều vì Tôn Đại Chu cùng Vương Chí Đạo mà ra sức cổ vũ. Nhìn thấy Vương Chí Đạo đã giết chết được Bát Nhẫn Đông Hộ, Ô Tâm Lan cố ý lớn tiếng reo ầm lên: "Vương Chí Đạo, ngươi thật giỏi a, lại vừa giết chết thêm được một tên tiểu Nhật Bản nữa rồi!"

Lời này vừa ra, lại càng làm cho Thuyền Việt Hoành Sơn đang một mình ác chiến không khỏi trong lòng càng kinh hãi, kết quả lộ ra sơ hở, bị Tôn Đại Chu vòng tay một chưởng đánh cho suýt đổ xuống.

"Thuyền Việt Hoành Sơn, tất cả đồng bọn của ngươi đều chết sạch rồi, chỉ còn lại một người là ngươi mà thôi. Ta khuyên ngươi không nên cố chống cự nữa, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, chỉ cần ngươi nguyện ý làm chứng cho hành vi phạm tội của Sơn Khẩu Dụ Nhân, chúng ta sẽ tha cho tội chết. Nếu không như thế, ta sẽ giết chết ngươi. Còn không mau dừng tay lại cho ta!"

"Đoàng" một tiếng, chính là Vương Chí Đạo đã rút ra cây súng lục ổ quay vẫn còn lại bốn viên đạn, hướng lên trời nổ một phát súng.

Thuyền Việt Hoành Sơn trong lòng cuộn trào lên một cái, hắn không ngờ tới Vương Chí Đạo cây súng lục ổ quay thế mà vẫn còn có đạn, lại nghĩ đến tay nghề thần xạ "đạn ra không trượt" của Vương Chí Đạo, không khỏi trong tim buốt lạnh, bản năng ngừng động tác công kích lại.

"Chát" một tiếng, chính là Tôn Đại Chu một chưởng bổ mạnh lên bên cổ Thuyền Việt Hoành Sơn, đem hắn đánh ngất đi.

Hành động huyết tẩy Tinh Võ Môn theo mệnh lệnh của Sơn Khẩu Dụ Nhân, rốt cục theo Thuyền Việt Hoành Sơn ngã xuống đã hoàn toàn thất bại.

"Tống tổng trưởng, Nông đại thúc, Trần sư phụ, Vương sư đệ, các ngươi không có việc gì chứ?"

Chính là từ phía tiền viện Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông đã tiến vào, đi theo bọn họ còn có tổ sáu người của Đồng Minh hội, về phần sáu tên lính Anh quốc kia, có lẽ vẫn là theo Vương Chí Đạo ra lệnh, đang canh giữ trong phòng ở của bọn họ.

"Đã kết thúc, địch nhân toàn bộ bị tiêu diệt, hơn nữa chúng ta lại còn bắt giữ được một tên địch nhân, tên này chính là nhân vật trọng yếu của tiểu Nhật Bản, có hắn trong tay, ta muốn nhìn xem Sơn Khẩu Dụ Nhân lần này dùng cái gì để mà trốn tránh trách nhiệm?" Vương Chí Đạo chỉ vào Thuyền Việt Hoành Sơn đang hôn mê trên mặt đất, nói với đám người Hoắc Đình Giác cùng Lưu Chấn Đông.

"Đặc sắc, thật sự là đặc sắc!" Chính là Tống tổng trưởng đã vỗ tay, lại nghe hắn than thở nói: "Thông qua sự tình ngày hôm nay, ta chẳng những kiến thức được tay súng vô cùng kỳ diệu cùng trí tuệ và võ công hơn người của Vương Chí Đạo, lại còn thấy được sự dũng cảm cùng tâm huyết của tất cả các vị không sợ hy sinh chống cự địch nhân ở đây. Trung Quốc có thể có các nam nhi nhiệt huyết anh dũng như các vị đây, lo sợ gì Trung Quốc sẽ không cường đại! Ta hôm nay cuối cùng quả là không có đến đây vô ích!"

Những lời này làm cho đám người Vương Chí Đạo nghe xong có chút xấu hổ, Vương Chí Đạo khiêm tốn nói: "Tống tổng trưởng quá khen. Bất quá ta nghĩ, không sợ hy sinh chống lại kẻ xâm lược, đây là việc mà mỗi người Trung Quốc chân chính đều sẽ làm mà thôi!"

Tống tổng trưởng gật gật đầu, lại nói: "Các vị, ta có một điều thỉnh cầu, các vị có thể đem tên Nhật Bản này giao cho ta xử lý được hay không, để ta đến cùng với người Nhật Bản đàm phán?"