Vũ Điền Hốt Giác là đại tông sư trong giới võ thuật ở Nhật Bản, địa vị tương đương với Tôn Lộc Đường trong giới võ thuật Trung Quốc. Nhưng là nếu như hắn cùng với Tôn Lộc Đường lão tiên sinh đứng cùng một chỗ, sẽ gây cho mọi người một loại cảm giác quái dị hoặc là hài hước. Hai người bọn họ nếu như đứng chung một chỗ, thật giống như là một gã tiểu hài tử đứng cùng một chỗ với một người lớn vậy.
Vũ Điền Hốt Giác vô luận là chiều cao hay là cân nặng, cũng đều chỉ tương đương với một gã tiểu hài tử, cân nặng bốn mươi chín kilogram, thân hình lại chỉ cao có một mét bốn mươi lăm, thật xứng đáng với các danh lão lùn nhỏ. Chỉ có điều là lão lùn nhỏ này mặc dù làm cho người khác nhìn thấy buồn cười, nhưng lại không có bao nhiêu người dám khinh thị hắn, người Nhật Bản lại càng không dám. Ngay cả những võ sĩ Nhật Bản cuồng vọng nhất, khi nhìn thấy Vũ Điền Hốt Giác đều phải tôn tôn kính kính, thở cũng không dám thở mạnh một chút, trình độ kính trọng cũng giống như là nhìn thấy Thiên Hoàng vậy. Về phần những khán giả Trung Quốc cùng khán giả các nước phương Tây không nhận biết hắn, sau khi được chứng kiến Vũ Điền Hốt Giác trong hai vòng đấu trước không cần tốn nhiều sức lực đã đem hai đối thủ mà hình thể cơ hồ đều lớn hơn gấp đôi hắn dễ dàng hàng phục, tức thì không còn người nào dám lên tiếng cười nhạo hoặc là khinh thị hắn nữa.
Mà Tôn Đại Chu, đối thủ của Vũ Điền Hốt Giác ở trận đấu này, thân là con trai của Tôn Lộc Đường, lại càng không dám khinh thị. Ánh mắt nhìn người của Tôn Đại Chu mặc dù không thể so sánh được với phụ thân của hắn, nhưng là so với tổng thể những người bình thường thì vẫn mạnh hơn nhiều lắm. Hơn nữa năm đó hắn từng du học qua Nhật Bản, đối với đại danh của Vũ Điền Hốt Giác sớm đã nghe như sấm dậy bên tai, mặc dù hắn vẫn cho rằng Vũ Điền Hốt Giác không có đủ tư cách để cùng phụ thân Tôn Lộc Đường của hắn tề danh ngang hàng, nhưng cũng biết rõ đạo lý "thịnh danh chi hạ vô hư sĩ" (dưới danh tiếng nổi bật thì không phải là người rỗng tuếch). Vũ Điền Hốt Giác có thể lấy được địa vị hiển hách như vậy ở trong giới võ thuật tại Nhật Bản, bản thân hắn nhất định có chỗ không thể coi thường. Cho nên sau khi phát hiện ra rằng Vũ Điền Hốt Giác có khả năng sẽ đối trận cùng với bản thân mình, Tôn Đại Chu lập tức cẩn thận quan khán cả hai trận tỷ thí lúc trước của Vũ Điền Hốt Giác.
Không xem thì không biết, vừa xem tức thì giật mình, Vũ Điền Hốt Giác sử ra cái loại thủ pháp chơi đùa như ma thuật, hết sức thần kỳ đem đối thủ to lớn hơn gấp đôi hắn quăng đi quật lại, làm cho Tôn Đại Chu vừa bội phục lại vừa khiếp sợ. Lấy kiến thức của hắn, cũng không thể xem được rõ ràng sự ảo diệu trong cái loại vũ kỹ lấy nhỏ thắng lớn dùng xảo thắng lực kia của Vũ Điền Hốt Giác, càng chưa tìm ra được phương pháp hóa giải. Chỉ có điều là Tôn Đại Chu cũng không hề úy kỵ, ngược lại còn cảm thấy khơi dậy đấu chí, hắn muốn chứng minh cho thế nhân phải biết, Vũ Điền Hốt Giác tuyệt không có tư cách tề danh cùng phụ thân Tôn Lộc Đường của hắn. Chỉ cần là con trai Tôn Đại Chu của Tôn Lộc Đường cũng có thể đánh bại được Vũ Điền Hốt Giác!
Vũ Điền Hốt Giác không chỉ là võ thuật đại sư trong giới võ thuật ngươi, lại càng là một người hết sức chú trọng lễ tiết tác phong, cho dù là đối diện với một đối thủ mà tuổi tác có lẽ có thể làm con của mình, hắn cũng tỏ ra tôn tôn kính kính khom lưng đến chín mươi độ làm ra một cái đại lễ, vẻ mặt nghiêm túc giống như là Tôn Đại Chu không phải là đối thủ của hắn, mà là Phật tổ đang được hắn triều bái vậy.
Tôn Đại Chu hiển nhiên đã hiểu rõ tính cách của vị võ thuật đại sư Nhật Bản này, cho nên cũng không hề cảm thấy xấu hổ, hai tay ôm quyền trả lại một lễ theo phong cách Trung Quốc, không kiêu không nịnh nói: "Vũ Điên tiên sinh không cần khách khí đối với ta như vậy. Chúng ta là đối thủ, chỉ cần ngay khi trận đấu bắt đầu, ta lập tức sẽ không khách khí đối với ngươi, nhất định sẽ dùng hết toàn lực đem ngươi đánh ngã!"
Vũ Điền Hốt Giác hiển nhiên cũng tinh thông tiếng Trung, nghe vậy chẳng những không có tức giận, ngược lại thật cao hứng nói: "Như vậy thì thật là tốt hả, ta còn đang sợ ngươi sẽ khách khí đối với ta đó! Tôn Đại Chu quân, như vậy xin mời ngươi chỉ giáo thật nhiều đi hả!"
Tôn Đại Chu mặc một thân trường sam màu xanh, thân cao chừng hơn một mét bảy, hình thể đều đều, bạch tịnh nho nhã. Dù là ai nhìn thấy hắn, đều cũng tưởng rằng hắn là một gã ngốc tử chỉ biết ngồi đọc sách, rất khó đem hắn cùng một người cao thủ võ thuật liên hệ lại thành một. Có thể nói như thế này, Tôn Đại Chu cùng đối thủ lùn nhỏ Vũ Điền Hốt Giác của hắn, chính là hai tuyển thủ không giống người luyện võ nhất trong số các tuyển thủ tham gia Vạn quốc võ thuật đại hội lần này, thế nhưng hai người này rõ ràng lại có thể đánh vào đến cùng nhau, muốn dùng võ kỹ để mà phân cao thấp.
Vũ Điền Hốt Giác hai chân hơi chia ra, thân thể hơi khom xuống một chút đứng yên ở đó, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn Tôn Đại Chu, thoạt nhìn hắn giống như một người hạ nhân đang chờ đợi chủ nhân lên tiếng, thể hiện chủ ý sẽ không ra tay trước. Tôn Đại Chu hiển nhiên là đã nhìn ra được ý tứ của Vũ Điền Hốt Giác. Hắn cũng không có rỗi việc để cứ tiếp diễn theo Vũ Điền Hốt Giác như thế, vì vậy liền vươn tay phải ra, cước bộ chậm rãi chậm rãi hướng Vũ Điền Hốt Giác sáp tới gần.
Có lẽ là do thân phận của hai người này cùng quái dị làm cho người ta cảm thấy có một loại áp lực vô hình, Đại loa luôn luôn thích lắm mồm nhưng lúc này không có lấy một thanh âm, mà đại bộ phận đám khán giả cũng bế trụ hô hấp, lẳng lặng cùng chờ đợi Tôn Đại Chu tiếp cận Vũ Điền Hốt Giác, chiến đấu vừa chạm sẽ bạo phát.
Một bước, hai bước, ba bước, Tôn Đại Chu rốt cục đã áp tới trước mặt Vũ Điền Hốt Giác, vươn cánh tay phải đáp đến trên bả vai gầy gò ốm yếu của Vũ Điền Hốt Giác.
Vũ Điền Hốt Giác không có phản ứng, vẫn đang bảo trì tư thế không hề nhúc nhích lúc ban đầu.
Tôn Đại Chu thấy thế, hàm răng nghiến chặt lại một phát, thân thể mãnh liệt rung lên phát lực, tay phải đẩy kích ra ngoài. Nếu như mà Vũ Điền Hốt Giác vẫn cứ bảo trì bất động, tuyệt đối sẽ bị một kích này của Tôn Đại Chu đẩy cho ngã nhào xuống sàn.
Thế nhưng Vũ Điền Hốt Giác ngay trong một nháy mắt này lại phản ứng rồi, bờ vai của hắn nương theo Tôn Đại Chu phát lực mà co rụt lại về phía sau, làm cho lực đẩy kích của Tôn Đại Chu thất bại trong chớp mắt, đòng thời hai tay của hắn nhanh như ma thuật đã bắt được cổ tay phải của Tôn Đại Chu, dưới một đòn vừa dắt vừa chuyển, thân thể của Tôn Đại Chu không tự chủ được mà mất đà lộn mình xoay một vòng, ngã sấp mặt xuống phía dưới.
Tôn Đại Chu phản ứng cực nhanh, đột nhiên lâm vào hiểm cảnh như thế nhưng vẫn lâm nguy bất loạn, ngay trước khi khuôn mặt đập xuống sàn đài tay trái đã vỗ một phát xuống dưới, mượn lực bắn ngược lên, đồng thời chân còn đang giơ lên trong không trung lại chuyển một cái, nhằm thẳng mặt Vũ Điền Hốt Giác quét tới.
Vũ Điền Hốt Giác đúng vào lúc này lại đi lên một bước, xuyên đúng vào góc chết của thân thể Tôn Đại Chu, hiển nhiên dễ dàng tránh khỏi một ngọn cước kia. Sau đó tay phải Vũ Điền Hốt Giác đáp tới trên cần cổ Tôn Đại Chu, thuận lực nhấn một cái, thân thể Tôn Đại Chu lại một lần nữa quay một vòng, lại thêm một lần nữa mặt úp xuống ngã nhào đập xuống sàn lôi đài.
Tôn Đại Chu kinh hãi, lần này càng đột ngột hơn lần trước, lại dùng tay vỗ đất mượn lực nghịch chuyển xu thế đã không còn kịp nữa rồi, trong lúc nguy cấp hắn đành phải lấy tay che mặt, ngạnh chịu va chạm cùng sàn lôi đài
Mặc dù chỉ là đập xuống tấm ván gỗ, nhưng là dưới tác dụng song trọng của cả cân nặng thân thể cùng với lực lượng của Vũ Điền Hốt Giác, cho dù đã lấy tay che được mặt nhưng cũng bị rơi không nhẹ. Khi Tôn Đại Chu đứng lên vẫn có chút cảm giác trời xoay đất chuyển.
Vũ Điền Hốt Giác không có thừa thế truy kích, mà vẫn đứng yên tại chỗ, "ha ha" cười nói: "Tôn Đại Chu quân, cảm giác như thế nào, tư vị hẳn là không dễ chịu hả?"
Tôn Đại Chu mặc dù trong lòng tức giận, nhưng lại không mất đi sự tỉnh táo, không hề nói một lời chỉ nhìn chằm chằm vào Vũ Điền Hốt Giác, lần này hắn quyết định không ra tay trước nữa. Vũ Điền Hốt Giác có lẽ cũng nhìn ra được rằng Tôn Đại Chu sẽ không ra tay trước nữa, tức thì chủ động hướng Tôn Đại Chu bức tiến, vươn tay phải nhằm ngực Tôn Đại Chu chộp tới.
Trong nháy mắt khi bàn tay khô gầy khẳng khiu bắt được ngực áo Tôn Đại Chu, Tôn Đại Chu lật tay một trảo lập tức đã chế trụ được ngay cái cổ tay này của Vũ Điền Hốt Giác.
Tôn Đại Chu thật không ngờ tới lại có thể chế trụ được cổ tay của Vũ Điền Hốt Giác dễ dàng đến như vậy, trong lòng vui vẻ còn đang nghĩ muốn phản kích, lại thấy trên mặt Vũ Điền Hốt Giác lộ ra vẻ tươi cười cổ quái, không khỏi cảm thấy bất an. Quả nhiên, tay phải Vũ Điền Hốt Giác mặc dù đã bị trảo cứng, nhưng thân thể hắn lại dường như vẫn không có việc gì tiếp tục hướng Tôn Đại Chu húc tới, thoáng cái đã lách tiến được vào trong nội vi của Tôn Đại Chu, đồng thời chuyển thân xoay người lại, cổ tay đang bị trảo trụ lôi theo cẳng tay Tôn Đại Chu duỗi về phía trước. Sau đó, Vũ Điền Hốt Giác nghiên thân lách vào dưới háng Tôn Đại Chu, dùng vai khiêng một cái, một đòn quăng ném hoàn mỹ, trong nháy mắt điện quang thạch hỏa lại một lần nữa đem Tôn Đại Chu quật cho ngã sấp mặt xuống trên sàn lôi đài.
Dưới lôi đài các khán giả nhìn được đến trợn mắt há hốc mồm, Chu Quốc Phú không nhịn được cau mày nói: "Nhật Bản tiểu lão đầu này thật là lợi hại! Tá lực chi thuật của Tôn Đại Chu huynh không sánh kịp hả!"
Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Đại đông lưu hợp khí nhu thuật chú ý chính là 'lấy nhu khắc cương', 'mượn kình khiến lực', ngoài nguyên lý tương tự với 'Tứ lạng bạt thiên cân' trong Thái Cực Quyền của Trung Quốc, chỉ sợ rằng tiểu lão đầu Nhật Bản này so với Tôn Đại Chu huynh thì càng hiểu rõ Tá lực thuật hơn đó!"
"Như vậy chẳng phải là bại cục của Tôn Đại Chu huynh đã định rồi hay sao?" Chu Quốc Phú hỏi.
"Điều đó thì cũng chưa chắc. Thân là con trai của Tôn Lộc Đường, năng lực của hắn chỉ sợ là không chỉ có như thế này mà thôi. Có lẽ bây giờ là lúc hắn nên sử xuất ra bản lĩnh dưới đáy hòm rồi đó, ta đang rất chờ mong đây!" Vương Chí Đạo lẩm bẩm nói.
Tôn Đại Chu trên lôi đài sau khi đứng được lên, quả nhiên như sở liệu của Vương Chí Đạo, thần sắc nghiêm túc nhìn Vũ Điền Hốt Giác nói: "Vũ Điền tiên sinh thật là hảo công phu, xem ra ta không thể không sử xuất toàn lực để đến đối phó với ngươi rồi, nếu như có chỗ nào đắc tội thì xin lượng thứ nhé!"
"Hả, ngươi vẫn còn chưa đem hết toàn lực ra hay sao?" Vũ Điền Hốt Giác vẻ mặt ngạc nhiên, "ha ha" cười to nói: "Như vậy lại xin mời ngươi chỉ giáo lần nữa, mời ngươi ra tay đi hả!"
Tôn Đại Chu thần sắc ngưng trọng, hai tay vẽ lên một vòng tròn, hình thành một thủ thế khởi công Thái Cực hướng Vũ Điền Hốt Giác chậm rãi áp sát tới gần. Khi đến cách Vũ Điền Hốt Giác chỉ còn khoảng một bước thì đột nhiên biến chiêu thành "Tiễn bộ bàn lan chủy" nhằm Vũ Điền Hốt Giác đánh tới.
"Rốt cục cũng muốn sử dụng Tôn thức Thái Cực Quyền rồi sao?" Vương Chí Đạo đứng dưới lôi đài thấy thế gật đầu nói: "Ta vẫn muốn kiến thức một chút uy lực của Tôn thức Thái Cực của Tôn Lộc Đường lão gia tử đó. Thật là tốt quá, Tôn Đại Chu này rốt cục cũng đồng ý vận dụng rồi!"
Đã thấy trên lôi đài Vũ Điền Hốt Giác hai tay cũng vẽ vòng vừa đẩy vừa gạt một cái. "Rầm" một tiếng, đại bộ phận khán giả còn chưa kịp nhìn rõ là đã xảy ra sự tình gì, đã thấy quyền đầu của Tôn Đại Chu chẳng những không có đánh trúng Vũ Điền Hốt Giác, mà thân thể hắn lại đột nhiên bay ngược văng ra ngoài, nặng nề ngã nhào xuống trên sàn lôi đài.
Chu Quốc Phú ngẩn ngơ, theo bản năng hỏi: "Đây là xảy ra cái chuyện gì, tiểu lão đầu Nhật Bản kia làm như thế nào mà đem Tôn Đại Chu huynh đánh bay đi được? Vương huynh đệ, ngươi có nhìn rõ ràng được hay không?"
"Là Hợp Khí Viên!" Vương Chí Đạo thần sắc ngưng trọng nói: "Cái này có thể gọi là mức nâng cao của Tá lực chi thuật. Tá lực chi thuật của Tôn Đại Chu chỉ là đem lực đánh tới làm chệch đi phương hướng, đem thẳng biến cong. Thế nhưng Hợp Khí Viên của tiểu lão đầu Nhật Bản kia lại là đem lực đạo đánh tới của đối phương phản kích trở về, thật giống như là Tôn Đại Chu tự mình đánh chính bản thân mình. Lực đạo của bản thân hắn lại còn gia tăng thêm lực đạo của tiểu lão đầu Nhật Bản, lực phản kích có tác dụng gấp đôi đánh đến trên người, nên Tôn Đại Chu liền bị đánh bay đi như thế!"
"Hợp Khí Viên? Chưa từng nghe qua, là cái công phu gì?" Chu Quốc Phú vẻ mặt buồn bực hỏi lại.
"Là kỹ pháp cao minh nhất trong Hợp khí nhu thuật, đồng thời cũng là tập hợp tất cả các căn bản của Hợp khí kỹ thuật. Tất cả các kỹ thuật trong Hợp khí nhu thuật đều là thông qua cơ sở Hợp Khí Viên mà sử dụng ra, dùng lực của đối phương để đến chế phục đối phương. Chỉ có điều là khi công lực đạt tới cảnh giới cao thâm nhất, mới có thể làm được đến mức đem lực đạo của đối phương phản kích trở về, lấy gậy ông mà đập lưng ông!" Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Vẻ mặt của Chu Quốc Phú lại càng buồn bực, hắn kỳ quái nhìn lại Vương Chí Đạo rồi hỏi: "Vương huynh đệ, tại sao ngươi lại có thể hiểu biết được nhiều như thế?"
"Bởi vì ta chính là võ học thiên tài!" Vương Chí Đạo nghiêm trang nói.
"Thế này tức là hóa kình đó, lấy tròn mà hóa lực, không nghĩ tới trong giới võ thuật Nhật Bản cũng có người luyện thành được tới loại công phu này!" Trên bàn trọng tài Tôn Lộc Đường lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thở dài nói: "Xem ra Đại Chu lần này rất khó vượt qua được cửa ải này hả!"
Cam Mạc Nhiên đang ngồi bên cạnh lão lại nói: "Nghe nói Vũ Điền Hốt Giác này chính là đệ nhất nhân trong giới võ thuật của Nhật Bản, có người đã đưa hắn tỷ dụ thành 'Nhật Bản Tôn Lộc Đường'. Tôn huynh, xem ra tiểu Nhật Bản rất để mắt tới ông hả!"
Một tiếng hừ lạnh, chính là Sơn Khẩu Dụ Nhân bất mãn nói: "Chúng ta cũng có những người gọi Tôn Lộc Đường lão tiên sinh là 'Trung Quốc Vũ Điền Hốt Giác' đó! Chỉ có điều là bây giờ xem ra, Tôn lão tiên sinh chỉ sợ rất khó nổi danh được như Vũ Điền Hốt Giác lão sư của Nhật Bản chúng ta hả. Lệnh tử Tôn Đại Chu cũng không có khả năng thay Tôn lão tiên sinh tranh mặt mũi hả! Theo ta nhìn thấy, Tôn Đại Chu căn bản là không có tư cách cùng với Vũ Điền Hốt Giác lão sư lên đài so tài. Tôn lão tiên sinh, nếu như ngươi đồng ý, chờ sau khi Vạn quốc võ thuật đại hội chấm dứt, để ta an bài cho Tôn lão tiên sinh cùng Vũ Điền Hốt Giác lão sư đấu một trận, để cho thế nhân biết được, đệ nhất nhân trong giới võ thuật Trung Quốc Tôn lão tiên sinh, cùng đệ nhất nhân trong giới võ thuật Nhật Bản chúng ta Vũ Điền Hốt Giác sư phụ, ai mạnh ai yếu? Như thế nào?"
Tôn Lộc Đường nghe vậy mỉm cười, nói: "Hay, Sơn Khẩu tiên sinh đã có ý này, Tôn Lộc Đường há có thể nào không nể mặt mũi, chỉ cần Vũ Điền Hốt Giác tiên sinh có thể đem tiểu nhi đánh bại, ta đây sẽ theo yêu cầu của ngươi cùng hắn đánh một trận!"
Cam Mạc Nhiên hừ lạnh nói: "Trận thi đấu này vẫn còn chưa có kết thúc đâu, Sơn Khẩu tiên sinh không phải là có chút nóng lòng rồi đó hả!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân nghe vậy "ha ha" cười nói: "Chẳng lẽ hai vị vẫn còn cho rằng Tôn Đại Chu sẽ sáng tạo ra kỳ tích, chuyển bại thành thắng hay sao?"
Tôn Lộc Đường cười nhạt nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, đừng có gấp. Để cho chúng ta trước hết cùng xem hết trận thi đấu này đã hả!"
Trận chiến đấu trên lôi đài vẫn đang tiếp tục. Tôn Đại Chu mặc dù đã trúng phải một đòn trọng kích, nhưng là căn cơ của hắn rất mạnh, cũng không có vì thế mà đã bị đánh gục, sau khi hắn đứng lên lại hít sâu một hơi, thần sắc bình tĩnh lại một lần nữa nhằm Vũ Điền Hốt Giác tiến đến. Sau khi tiến sát tới chỉ còn cách Vũ Điền Hốt Giác chừng một bước, Tôn Đại Chu lại một lần nữa sử ra "Tiến bộ bàn lan chủy" nhằm Vũ Điền Hốt Giác đánh thẳng tới.
Đồng dạng vẫn là một chiêu thức đó, nhưng là khí thế lại không thể nào so sánh được với nhau. Phảng phất như trong một nháy mắt vô cùng ngắn ngủi này, thực lực của Tôn Đại Chu dường như đột nhiên tăng vọt lên đến một cảnh giới mới. Vũ Điền Hốt Giác ánh mắt có chút kinh dị, chỉ có điều là hắn cũng không hề úy kỵ, hai tay vừa chuyển, lại một lần nữa sử xuất ra "Hợp Khí Viên" nghênh đón.
Bàn tay vỗ lên trên quyền đầu của Tôn Đại Chu, nhưng lại giống như là đang chụp lên một thân cây đại thụ trường gốc sâu rễ, quyền đầu của Tôn Đại Chu vẫn cứ không bị chệch đi lấy mảy may, lực đạo càng không có bị phản kích trở về, mà là đã thực sự đánh trúng được vào lồng ngực nhỏ bé lép kẹp của Vũ Điền Hốt Giác!
Tiếng xương cốt gãy vỡ thanh thúy vang lên, hai tròng mắt của Vũ Điền Hốt Giác lộ ra thần sắc không thể tin nổi, miệng hắn phun máu tươi thân hình té rầm xuống. Cho đến chết hắn cũng không thể nào nghĩ thông được, tại sao Hợp Khí Viên lúc trước vẫn còn có tác dung, nhưng tại sao vào lúc này lại không còn tác dụng gì nữa?
Chu Quốc Phú đứng dưới lôi đài đã thay Vũ Điền Hốt Giác nêu ra nghi vấn này: "Tại sao tiểu lão đầu Nhật Bản kia đến lúc này lại không thể đem được quyền đầu của Tôn Đại Chu huynh phản kích trở về?"
Vương Chí Đạo hồi đáp: "Bởi vì là một quyền đó của Tôn Đại Chu không phải là một quyền bình thường, đó là một loại quyền pháp mà không thể dùng những loại công phu như tứ lạng bạt thiên cân, tá lực đả lực, hoặc là lấy tròn mà chuyển để hóa giải được!"
"Là quyền pháp gì mà lợi hại đến như vậy?"
"Ngũ cung chi quyền! Hoặc là có thể gọi Bát lực chi quyền, gọi là gì thì cũng là nội gia quyền pháp. Thân có đủ ngũ cung chi lực, nội ngoại lục hợp, bát phương cân đối níu giữ lẫn nhau, thông thân đều là lực điểm, trước thì có lực sau níu giữ, trên có lực dưới níu giữ, trái có lực phải níu giữ, như vậy khi quyền được đánh ra giống như lão thụ bàn căn, vô luận là có gặp phải lực lượng theo phương hướng nào cũng không thể quấy nhiễu. Thân thể lúc ấy cũng không thể bị gạt ra, lực đạo không thay đổi hướng, uy lực không hề bị suy giảm. Tứ lạng bạt thiên cân, tá lực đả lực, hiển nhiên đều không sinh ra được lực tác dụng nào đối với nó, ngay cả đến 'Hợp Khí Viên' vốn có thể đem lực đạo phản kích trở về cũng không hề có tác dụng. Loại quyền pháp này chính là công phu chỉ Nội gia quyền mới có, Ngoại gia quyền cùng đấm bốc tây dương vô luận như thế nào cũng không thể đạt được cảnh giới này. Chỉ có khi nào luyện thành được loại quyền này, mới có thể được xem như cao thủ võ thuật Nội gia quyền chân chính!"
"Như vậy thì có phải là nếu luyện thành được loại quyền này, là có thể đánh khắp thiên hạ không địch thủ rồi?" Ô Tâm Lan đang đứng bên cạnh lại tò mò đặt câu hỏi.
Vương Chí Đạo cười nói: "Điều đó thì không có khả năng, loại quyền pháp này mặc dù uy lực vô cùng, nhưng không phải là không thể phá giải. Trên thực tế Vũ Điền Hốt Giác chỉ cần đừng ngạnh tiếp một quyền đó, thì thắng hay bại vẫn còn là chưa biết được, hắn chính là đã quá sơ suất!"
Trên bàn trọng tài Sơn Khẩu Dụ Nhân trợn mắt há hốc mồm. Lão như thế nào cũng không thể nghĩ ra nổi, mới vừa rồi cùng Tôn Lộc Đường ước định chuyện luận võ, nhưng chỉ trong nháy mắt người có liên quan Vũ Điền Hốt Giác đã bị đánh thua, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn bị thương nghiêm trọng, phỏng chừng một hai năm nữa cũng vẫn chưa có năng lực để luận võ cùng người khác.
Tiếng cười chói tai của Tôn Lộc Đường đã vang lên bên tai lão: "Sơn Khẩu tiên sinh, rất xin lỗi, xem ra trận luận võ giữa ta cùng với Vũ Điền tiên sinh không thể không hủy bỏ rồi!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân không nói gì.
Tôn Đại Chu vốn đang bị vây trong nghịch cảnh nhưng lại làm ra được kỳ tích chuyển bại thành thắng, làm cho đám khán giả kinh hỉ một trận thật lâu. Nhưng đến hai trận tỷ thí kế tiếp, lại tiếp tục làm cho khán giả cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hai trận tỷ thí đó, đều là chỉ trong một chiêu đã kết thúc chiến đấu, nhanh chóng đến mức làm cho khán giả còn chưa có phản ứng lại kịp.
Trận thi đấu thứ bảy ở vòng thi đấu thứ ba là Lý Cảnh Lâm tướng quân đánh với đồng bào của chính mình, là cao thủ Thông Bối Quyền nổi danh trong giới võ thuật, được người ta gọi là "Thiết La Hán" Trường Tường Trai.
"Thiết La Hán" Trường Tường Trai năm nay năm mươi lăm tuổi, một thân Thông Bối Quyền công phu đã luyện được xuất thần nhập hóa, xuất đạo ba mươi năm ít có địch thủ, hai trận đấu lúc trước đều là trong khoản thời gian rất ngắn đã dễ dàng đánh bại đối thủ. Biểu hiện của hắn khiến người xem cũng phải trợn mắt, đại bộ phận khán giả thậm chí cũng coi hắn là một trong những tuyển thủ có khả năng tranh đoạt danh đầu, uy tín của hắn rất cao. Khi cùng với Lý Cảnh Lâm tướng quân đối trận, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng hai người bọn họ ít nhất cũng phải hình thành xu thế ngang sức cân tài, khó phân cao thấp. Không ngờ, trận đấu này vừa chỉ mới bắt đầu, Lý Cảnh Lâm đã dùng chỉ thay kiếm, một nhát kiếm chỉ điểm trúng ngay yết hầu của Trương Tường Trai. Đám khán giả vẫn còn chưa nhìn rõ được là đã xảy ra cái sự tình gì, Trương Tường Trai lập tức đã ngã nhào xuống.
Lý Cảnh Lâm tướng quân cũng không biết có phải là đã bị Trương Tác Lâm kích thích hay không, mà muốn tốc chiến tốc thắng, vừa ra tay đã xuất chiêu tàn nhẫn, nửa điểm cơ hội cũng không lưu lại cho Trương Tường Trai.
Trận đấu cuối cùng ở vòng đấu thứ ba là do Viên Độ Phi Giác người Nhật Bản đánh với Hoắc Điện Đường. Gã Viên Độ Phi Giác này là Ninja xuất thân, hơn nữa còn là một siêu cấp Ninja, theo lời Sơn Khẩu Dụ Nhân đã nói thì Viên Độ Phi Giác là Ninja lợi hại nhất ở Nhật Bản, danh khí cũng không có ở dưới Vũ Điền Hốt Giác, đồng dạng là một nhân vật tranh đoạt quán quân Vạn quốc võ thuật đại hội. Trong hai trận đấu ở vòng đấu trước, cũng đã chứng minh được Sơn Khẩu Dụ Nhân không phải là khoác lác thổi phồng, biểu hiện của Viên Độ Phi Giác quả thực là làm cho kẻ khác khiếp sợ. Thân pháp của hắn linh hoạt như vượn, nhanh như tia chớp, xuất thủ lại vừa nhanh vừa độc, vô luận là quyền sư Trung Quốc Lương Chiêu Nhiên trong trận đấu thứ nhất, hay là quyền thủ Tây dương Bỉ Bá Cách ở trận đấu thứ hai, cũng đều là một góc áo của hắn cũng không sờ vào được, bị đánh cho tối tăm mặt mũi, cuối cùng toàn thân bị thương, thảm bại xuống đài. Không hề ít khán giả sau khi nhìn thấy biểu diễn của Viên Độ Phi Giác, đã cho rằng hắn có khả năng là tuyển thủ có thân pháp nhanh nhất, ra tay nhanh nhất trong số những tuyển thủ tham dự Vạn quốc võ thuật đại hội lần này.
Đáng tiếc chính là trong trận đấu này Viên Độ Phi Giác lại gặp phải Hoắc Điện Đường. Ở trước mặt vị Bát Cực chi hùng này, một thân vũ kỹ quỷ dị của Viên Độ Phi Giác hoàn toàn bị biến thành màu mè hoa dạng. Vừa mới lộn nhào một cái bay ra phía sau lưng Hoắc Điện Đường, vẫn còn chưa kịp tập kích vào cái gáy của Hoắc Điện Đường, tức thì đã bị Hoắc Điện Đường lui một bước về sau một khuỷu tay đánh thẳng vào giữa ngực. Viên Độ Phi Giác xương ngực cơ hồ đều toàn bộ vỡ nát, phun máu ngã nhào xuống chết ngay tại trận.
Đến lúc này, đám vũ giả Nhật Bản tham gia thi đấu ngoại trừ một mình Liễu Sinh Đấu Hồn, còn lại toàn bộ đều ngã ngựa thất bại. Hào ngôn tráng khí như lời huênh hoang lúc đầu của Sơn Khẩu Dụ Nhân đến bây giờ chỉ còn là một câu chuyện đùa.