Ô...ô...n...g!

Đám tinh lực quan trọng nhất đã hội tụ đến, cơ thể Cơ Trường Không ông ông vang vọng, chấn động ko ngớt.

Quần áo bị nghiền nát thành từng mảnh rồi hoá thành tro bụi, lộ ra thân thể cường tráng hữu lực, cạnh góc rõ ràng, mỗi một khối cơ bắp đều vũ dũng* có thừa, không có chút thịt dư thừa nào. Thoạt nhìn thì khối cơ thể này có thể nói là hoàn mỹ đấy!

*Vũ dũng: Vô cùng dũng mãnh.-KìNgộCác

Hơn nữa, dạng cường tráng này ko phải là dạng to con cường tráng như bình thường, ko giống như kiểu đại hán to đen, cơ bắp bao khắp người, cao lớn thô kệch, mà đây là một cơ thể cân xứng mạnh mẽ, tỉ lệ cân đối, ko có nhiều cơ bắp khoa trương lắm nhưng lực lượng bộc phát lại cực kỳ khủng bố.

Thuận tay lấy ra một cái áo bào mới màu xanh mặc vào. Tâm Cơ Trường Không trở về trạng thái bình tĩnh, khí thế trên người biến mất, hoá thành một thư sinh tao nhã gầy yếu.

"Chính là hắn, chính là hắn. . ." Cũng vào lúc này, chủ nhân tiếng nói lúc trước cuối cùng đã đến. Người cầm đầu là một người trong ba người bỏ chạy lúc trước, một tu giả Khai Mạch cửu trọng.

"Tiểu tử, ngươi lại ko có bỏ chạy, thật sự rất can đảm." Người cầm đầu cười lạnh, vẻ tham lam loé lên trên mặt rồi biến mất ngay lập tức.

"Các ngươi bỏ chạy chính là vì để tìm hai phế vật bọn họ?" Cơ Trường Không mỉm cười, đưa tay chỉ một người đúng sau mười người bọn họ, đại hán to đen. Hiện tại, sắc mặt y nghiêm chỉnh mà dữ tợn đang nghiến răng nghiến lợi theo dõi hắn.

Cơ Trường Không phế đi một tay của y. Tuy nhờ Linh dược nên đã khá hơn nhưng cừu hận lại ko cách nào quên đi được.

"Hắc, ngươi nghĩ rằng ba người chúng ta sợ ngươi, chẳng qua là vì hai vị đại nhân đây đã từng nói muốn đích thân giết ngươi nên bọn ta mới ko động tay. Hiện tại, ta thấy dù ngươi có muốn trốn, mười mấy người chúng ta ở đây, ngươi có chắp cánh cũng khó thoát." Tu giả kia đắc ý nói.

"Làm không tệ, linh thạch bảo vật không thiếu phần các ngươi, chỉ cần ngoan ngoãn vì Thiếu gia dốc sức, hết thảy cũng không thành vấn đề, muốn cái gì có cái đó." Hắc đại hán cười lạnh nói.

"Đa tạ Tam gia." Mười tu giả nghe y nói như thế thì lập tức vui mừng, ầm ĩ cảm tạ.

"Nhớ kỹ, lão tử Lâm Tam, còn người này là Lâm Tứ, được thiếu gia ban thưởng cho họ Lâm. Hôm nay ngươi chết trong tay huynh đệ chúng ta cũng là vinh hạnh của ngươi." Lâm Tam - người bị đánh gãy cánh tay, âm u cười, sát ý trong mắt ko hề che dấu.

Dáng người của y cường tráng như một con gấu lớn, nhưng ở trước mắt Lâm Tôn Thiên lại như một con chó con, còn ở trước mắt người khác thì giống như một con sói hung ác, hoàn toàn vứt đi cái tôn nghiêm của tu giả mà vẫn tự đắc ý. Người như vậy thật là đáng buồn, đáng tiếc.

Cơ Trường Không dở khóc dở cười, làm nô lệ cho người ta, còn là loại nô lệ tuỳ thời có thể bị bỏ đi, đã thế dòng họ bản thân bị thay đổi mà ko cảm thấy hổ thẹn, loại người này thật là...

Ô...ô...n...g ~! Hắc đại hán động thủ đầu tiên. Cơ Trường Không lãnh đạm làm cho y có dự cảm ko tốt. Nhất là vừa nghĩ tới một Cơ Trường Không lãnh khốc lúc trước làm y liền hãi hùng khiếp vía, cho nên y muốn tốc chiến tốc thắng.

Chỉ tiếc, bị kịch đã định trước cho y!

Thân thể Thiên Môn Đại viên mãn, chiến lực kinh người, có thể so với nhân vật thiên tài cao cấp nhất.

Có lẽ hắn lúc này vẫn ko bằng Ma Vũ Loạn hay hai vị sư huynh của mình nhưng cũng là một đỉnh cấp. Hơn mười tu giả trước mắt thì chỉ có hai người hắn đại hán là tu sĩ Thiên Môn nhất trọng thiên, ngoài ra, những người còn lại đều còn lâu mới đặt chân đến.

Pháp lực Thiên Môn nhất trọng kết hợp cùng với thân thể cường tráng, nắm đấm to lớn mang theo âm thanh ô ô mà đến trước mắt hắn. Cho dù là tu giả Thiên Môn nhị trọng đối mặt một kích này cũng phải nhíu mày.

"Một phế vật Khai Mạch bát trọng nho nhỏ mà cũng dám đối kháng Lâm đại nhân, thật là nực cười. Ta thấy tiểu tử ngươi có thể ngăn cản một chiêu cũng ko tệ rồi..."

"Nói ko sai, để Lâm đại nhân ra tay quả thực là 'giết gà dùng đao mổ trâu', ta ra tay là đủ rồi. . ."

"Có lẽ Lâm đại nhân muốn hảo hảo làm nhục hắn một phen thôi. Chúng ta xem kịch là được rồi..."

. . .

Hơn mười tu giả bàn tán, mặt mũi thanh thản, căn bản ko đặt Cơ Trường Không ở trong mắt.

Chiến tích Cơ Trường Không lúc trước bọn họ đương nhiên đã nghe qua, đơn giản là giết tên phế vật Khai Mạch cửu trọng còn chống được một kích Lâm Tôn Thiên nhưng theo bọn họ thấy thì đó chẳng qua là công lao của Liễu Chiến mà thôi.

Thiên Môn với Khai Mạch, đây là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, vượt cảnh chiến thiên tài, nhưng tuyệt đối không phải là Cơ Trường Không!

Đây chính là khoảng cách của nhãn giới, những người này cũng chỉ là tán tu hoặc là đệ tử của tiểu thế lực mạo hiểm giả, nếu ko thì bọn họ cũng ko trở thành tôi tớ nịnh bợ dưới trướng Lâm Tôn Thiên. Đệ tử chân chính của đại thế lực tuyệt đối kinh thường, ko có khả năng làm những chuyện như vậy.

Trong mắt Lâm Tam hiện lên nét hưng phấn rồi biến mất, đối với việc có thể tự tay giết Cơ Trường Không rất là cao hứng. Lâm Tôn Thiên đã từng nói với y, nếu giết được Cơ Trường Không thì sẽ có được một vạn linh thạch. Nhưng vì y muốn báo thì nên mới cố ý cầu xin được chính mình ra tay.

Xoát!

Cơ Trường Không hơi hơi lui về phía sau một bước để tránh một quyền này, quyền phong gào thét nhưng ngay cả góc áo của hắn cũng ko bị nhấc lên.

"Đúng vậy, còn có một chút bổn sự." Y mỉm cười, vô cùng lạnh nhạt.

Tiếng trêu chọc im bặt, sắc mặt mười người đang chờ chế giễu lập tức lúng túng. Rất hiển nhiên, Cơ Trường Không tránh được một quyền vừa rồi làm cho bọn họ thật mất mặt.

"Ách, đây có lẽ vì Tam gia nhất định đang muốn hảo hảo trêu đùa tiểu tử này một phen. Ta thấy nếu đã chơi đủ thì chính là tử kỳ của tiểu tử này... Đúng đúng đúng, không sai. . . Nói hay lắm. . ."

Nhưng một màn kế tiếp đã triệt để chặt đứt vọng tưởng của bọn chúng.

Lâm Tam nổi giận gầm lên một tiếng rồi bước ra một bước, lực lượng kinh khủng chấn động làm cho cả đại địa rung rẩy. Cánh tay thô to như bắp đùi người thường và nắm đấm như cối xay đánh xuống, hư không phát ra tiếng rít ko ngừng. Đó là lực lượng cùng pháp lực hội tụ mà thành sát cơ đáng sợ.

Cơ Trường Không không chút sứt mẻ. Dù là quyền phong kịch liệt lướt nhanh qua góc áo thì hắn cũng không động dung chút nào.

Nâng tay, nắm tay và, đánh ra!

Động tác như nước chảy mây trôi, gần như chỉ trong tít tắc đã hoàn thành, tư thế giống như đúc ra từ khuôn mẫu, kết quả cũng giống như vậy. Lâm Tam bay ngược ra sau một lần nữa, cánh tay phải lại một lần nữa bị vặn thành bánh quai chèo.

"Ngươi, ngươi. . ." Mặt mũi Lâm Tam tràn đầy kinh hãi, giống như gặp chuyện gì khó có thể tin được.

Lúc trước y khinh địch nên sau đó bị trọng thương cũng xem như có tình có lý nhưng lúc này đây y đã xuất thủ toàn lực vậy mà kết quả lại vẫn như vậy. Bây giờ, trong lòng y bỗng có chút hối hận, giống như bản thân lần đầu làm sai!

Nhưng rất nhanh y đã đem loại tâm tư này gạt sang một bên, không nói đến việc bên cạnh mình còn nhiều người như vậy, chỉ việc mình là người của Lâm Tôn Thiên, y không tin Cơ Trường Không cả gan dám ra tay.

"Giết hắn cho ta!"

Lâm Tứ gào thét. Cứ nghĩ rằng Lâm Tam sẽ đơn giản nghiền ép Cơ Trường Không nhưng mà ai biết tình thế rõ ràng lại lập tức nghịch chuyển như thế này. Cho nên ngay cả thời gian phản ứng đều ko có.

"Lưu lại một người là được rồi. Ngược lại ta cũng hiếu kỳ khi Lâm Tôn Thiên biết rõ chuyện này sẽ như thế nào." Vẻ dữ tợn trên mặt Cơ Trường Không lóe lên rồi biến mất.

Oanh!

Hắn đánh ra một quyền, âm thanh khí bạo liên tục nổ vang.

Một người đứng đầu bị chia năm xẻ bảy ngay tại chỗ, mặc cho người nọ phản thế nào đều ko làm nên được chuyện gì.

Lòng cam đảm của hơn mười người còn lại muốn sứt mẻ. Ngoại trừ số ít người 'chết ko sợ' ra thì những người còn lại đều hai chân run rẩy, ko dám tiến về phía trước. Dù sao thì cảnh tượng đem một người sống nhẹ nhàng đánh thành đống thịt vụn cũng quá mức tàn nhẫn.

Bất luận kẻ nào thấy một màn như vậy đều khó có thể thờ ơ được. Cái này không liên quan đến dũng khí, chỉ là thiên tính mà thôi.

"Giết hắn đi, phần thưởng một vạn linh thạch, một môn pháp thuật." Lâm Tứ rống to đúng lúc.

Đúng dưới trọng thưởng tất có dũng phu. Hơn mười tu giả liếc nhau một cái rồi sau đó điên cuồng reo hò xung phong liều chết.

"Sát!"

Cơ Trường Không bỗng nhiên hét lớn một tiếng. Hắn nhảy một cái, người bay lên ba trượng, một chưởng đè xuống, Thần lực mênh mông đem bốn năm tu giả bao vào trong đó.

Phốc, phốc. . .

Bốn năm người đó nứt vỡ tại chỗ, mà Cơ Trường Không lập tức quay người tại trong hư không, đá một cái vào một tu giả khác. Tu giả kia hoảng sợ, pháp lực điên cuồng tuôn ra trước người, muốn ngăn tlại một kích này.

Nhưng mà, không thể, thậm chí ngay cả ngăn cản đều làm không được!

Cơ Trường Không bây giờ đã hóa thân thành sát thần. Mỗi một lần ra tay đều mang theo gió tanh mưa máu, giống như hổ vào bầy dê, không chỗ cố kỵ. Chỉ ngắn ngủn trong mười mấy hơi thở, hơn mười cường giả toàn bộ nứt vỡ, chân cụt tay đứt bay khắp nơi.

Thân thể Thiên Môn Đại viên mãn, hơn nữa đây là thập tam trọng thiên tấn cấp Đại viên mãn, chiến lực cực mạnh. Với chiến lực như thế, một khi bộc phát, nô bộ tán tu nào có thể ngăn cản!

Phốc!

Một tu giả Khai Mạch thập trọng thiên cuối cùng bị hắn nhẹ nhàng xuyên thủng lồng ngực. Toàn bộ thạch thất chỉ còn lại có hai người, một người sắc mặt trắng bệch là Lâm Tam, một người mặt mũi tràn đầy hoảng sợ là Lâm Tứ.

Giờ khắc này, tình thế hoàn toàn đảo ngược!