"Nói đi, rút cuộc là đã xảy chuyện gì?" Bỗng nhiên Cơ Trường Không thả lỏng người, thuận tay mang Liễu Tinh Hằng đến bên cạnh đống lửa. Hắn cần phải biết rõ tất cả.

"Ngươi hãy nói trước. Ngươi có phải là Yêu nô hay ko?" Liễu Tinh Hằng cực kỳ chăm chú theo dõi Cơ Trường Không, không chút buông lỏng.

"Nếu như ta nói không phải, ngươi sẽ tin sao?" Cơ Trường Không cười khổ nói.

Hắn cũng đã đoán ra sơ sơ chuyện gì xảy ra, chỉ là ko hoàn toàn mà thôi. Nhưng trong lòng hắn vẫn có một cục tức rất khó chịu.

Liễu Tinh Hằng ko nói gì, chỉ chăm chăm theo dõi hắn, ánh mắt thanh tịnh và nghiêm khắc. Dù tu vi của Cơ Trường Không vượt xa y nhưng cũng có chút không tự nhiên. Bởi vì bây giờ hắn cảm giác ánh mắt của Liễu Tinh Hằng toát ra một ý chí nào đó rất giống Hoàng Thiên Kiêu.

"Ta tin tưởng!"

Thật lâu sau, Liễu Tinh Hằng mở miệng nói. Ánh mắt phức tạp, như trút được gánh nặng, vừa hổ thẹn vừa lo lắng, chỉ ko có hoài nghi.

"Nói cho ta nghe một chút đi. Vì sao lại nhận ra ta? Vì sao ta lại trở thành Yêu nô?" Cơ Trường Không cười khổ nói.

"Ngươi không biết?" Liễu Tinh Hằng kinh ngạc hỏi.

"Đương nhiên không biết. Nếu ko thì làm sao có thể đem ngươi đến cửa. Đoạn thời gian vừa qua, ta một mực tu luyện ở phía đông bắc Vô Tận Sơn Mạch, ko có tiếp xúc với người ngoài." Cơ Trường Không giải thích.

"Thì ra là thế." Liễu Tinh Hằng bừng tỉnh đại ngộ, giống như đã thông suốt rất nhiều thứ.

"Nếu đã như vậy thì chỉ sợ ngươi ko đi Huyết yêu thành được nữa rồi. Một đại nhân vật của Chiến Hồn điện đang ở trong thành, chính là để đuổi bắt ngươi. Hơn nữa, Chiến Hồn điện và Phiêu Miểu Thánh địa đã vẽ hình ngươi, cùng nhau truy nã. Họ nói ngươi dẫn dắt Yêu tộc cướp đi bảo tàng vốn là của Nhân tộc. Còn nói ngươi cấu kết với Yêu tộc, lừa gạt nhiều tán tu tiến vào trong kia rồi huyết tế toàn bộ..."

Đôi mắt Cơ Trường Không dần dần đỏ bừng, khí tức quanh thân lay động, sát ý ngút trời.

Thông qua những lời kể của Liễu Tinh Hằng, hắn đã hiểu rõ ngọn nguồn. Nhưng càng biết nhiều, càng hiểu nhiều thì tức giận cũng càng nhiều.

Sau khi Chiến Hồn điện và Phiêu Miểu Thánh địa rời khỏi Hành cung Tôn tổ thì bọn họ đã truy nã hắn ở phương đông của Vô Tận Sơn Mạch, với tội danh là cấu kết Yêu tộc để giết hại Nhân tộc. Mà những tán tu chứng kiến chuyện này đều ko thể đi ra.

Ở cái thế giới này, cấu kết Yêu tộc để giết hại đồng tộc sẽ bị mọi người phỉ nhổ, ko có ngoại lệ.

Nhân-yêu bất lưỡng lập cũng không chỉ nói suôn mà thôi. Yêu tộc nếu rơi vào tay Nhân tộc chỉ có 2 con đường, một là trở thành Yêu sủng, hai là trở thành tài liệu. Còn Nhân tộc trong mắt Yêu tộc chỉ là thức ăn mà thôi.

Bất kể là ai, chỉ cần liên quan đến Yêu tộc thì sẽ thân bại danh liệt. Cho dù lúc trước hắn có danh vọng cao như thế nào, tu vị mạnh ra sao thì cũng đều ko có ngoại lệ.

Chứng cứ vô cùng xác thực, ngay cả chi tiết đều không sai chút nào. Chỉ là chúng đã biến chuyện bức bách Cơ Trường Không thành chuyện Cơ Trường Không cấu kết Yêu tộc, bức hại tán tu.

Mà ba đại thế lực thề dù phải sống chết cũng phải chống lại. Nhất là có một vài đại nhân vật trong hai đại thế lực bất diệt đã tự mình làm chứng. Vì thế chuyện này lập tức dẫn tới một cơn sóng to gió lớn.

Nhưng mà từ khi trốn khỏi Hành cung Tôn tổ, Cơ Trường Không vẫn ko hề biết gì!

Những chuyện khác thì cũng ko nói đi, chuyện mình bị bức bách, rồi lại bị vu hãm cũng không to tát gì nhưng là hắn buồn cười nhất chính là những tán tu kia!

Không có một tán tu nào đi ra. Tất nhiên hắn ko có khả năng làm được chuyện này dễ dàng như vậy. Vậy chỉ có một khả năng...

Vừa nghĩ tới việc mình bị vu oan giá hoạ, những thứ được là thế lực lớn luôn ra vẻ quân tử đạo mạo lại thật sự lại làm ra một chuyện như vậy, thật làm cho hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Vì như vậy, bản thân hắn sẽ có biết bao nhiêu địch nhân đây?!

Mất đi người thân, người nhà những tán tu kia tất nhiên sẽ hận mình đến tận xương tuỷ. Mà những người muốn lấy được bảo vật trên người mình thì ko cần phải nói, những thế lực khổng lồ nhất định sẽ muốn có cho bằng được. Thật sự hắn ko thể tưởng tượng được tiếp theo sẽ như thế nào?

Dùng câu 'chó nhà có tang' cũng ko thể nào nói lên được tình trạng của hắn bây giờ. Có thể nói bước đi của hắn càng ngày càng khó khăn hơn. Tuỳ lúc đều có thể bị người ta phát hiện rồi vây giết.

Nếu như hắn thật sự là Yêu nô thì cũng ko sao nhưng quan trọng là căn bản hắn ko phải. Thậm chí chỉ là bị cuốn vào cuộc tranh đoạt lá cờ nhỏ rồi lại ko cách nào gánh nổi tội danh.

Thật lâu sau, tinh thần Cơ Trường Không mới ổn định lại. Cường giả mới có lý lẽ, giống như hắn bây giờ, nếu đem sự thật nói ra thì có người tin sao? Sẽ có người giúp hắn sao? Chỉ làm người khác chê cười mà thôi!

"Vì sao ngươi lại tin tưởng ta? Bọn họ nói rất bài bản, chứng cứ lại vô cùng xác thực, ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng ta?" Cơ Trường Không nhìn Liễu Tinh Hằng, sát ý dần hiện lên trong mắt.

"Không có lý do gì, đây là thiên phú của ta. Với lại, dù sao thì ngươi cũng đã cứu ta." Liễu Tinh Hằng mỉm cười, không cảm thấy khẩn trương chút nào. Dường như sát ý của Cơ Trường Không ko hề có ảnh hưởng gì đến hắn. Hoặc hắn căn bản ko lo lắng Cơ Trường Không động thủ.

"Thiên phú thật làm cho người ta hâm mộ." Cơ Trường Không hơi sững sờ rồi sau đó nở nụ cười. Bây giờ, thật giả không quan trọng, tin hay không cũng ko có quan trọng!

"Đúng rồi. Đại nhân vật trong thành là người nào, tu vi ra sao?" Sau một lúc suy nghĩ, Cơ Trường Không bỗng hỏi.

"Cháu trai của một vị Trưởng lão. Nghe nói là một người nổi bật thuộc thế hệ trẻ tuổi. Còn có một đệ tử trẻ tuổi... Ngươi, ngươi hỏi chuyện này, có phải muốn ra tay với bọn họ?" Liễu Tinh Hằng bỗng nhiên bừng tỉnh, vẻ mặt rung động nói.

"Có vấn đề gì sao? Nếu như bọn họ làm được một thì tất nhiên ta cũng sẽ làm được mười." Cơ Trường Không khinh thường nói. Sát ý léo lên trong mắt rồi biến mất, khắc cốt ghi tâm.

"Thế nhưng ngươi biết rõ thế lực của bọn họ, còn ngươi thì. . ."

"Chuyện này ko cần lo lắng. Coi như giết ko được bọn họ thì sau này cũng biết rõ được họ." Cơ Trường Không lạnh lùng cười cười, trong mắt chỉ có lãnh ý.

"Được rồi, thật là một người điên! Ta chỉ có thể giúp ngươi vào thành, những thứ khác thì đều dựa vào ngươi." Liễu Tinh Hằng nói lầm bầm.

"Vậy là đã tốt rồi." Cơ Trường Không cười cười lơ đễnh.

Mục đích hắn vào thành ko thay đổi, chỉ là bây giờ lại thêm một cái nữa thôi, thành công hay ko cũng ko quan trọng.

"Nhưng mà còn một vấn đề, ta dựa vào đâu mà tin tưởng ngươi." Cơ Trường Không hỏi ngược lại, giống như cười mà không phải cười quan sát Liễu Tinh Hằng, trở mặt như lật sách, coi như là đã kế thừa một phần thiên phú của Ám Dạ.

"Cái này..." Liễu Tinh Hằng ko biết nói gì, hoàn toàn ko đưa ra được biện pháp tốt nào. Dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, dù Cơ Trường Không nguyện ý tin tưởng y thì cũng ko thể nào vì một câu thiên phú mà hoàn toàn tín nhiệm.

"Như vậy đi, trước tiên ngươi cứ phong bế tu vi của ta, sau khi vào thành thì hãy luôn ở cạnh ta, tuỳ thời có thể giết ta. Như vậy thì ko cần phải lo lắng." Liễu Tinh Hằng suy nghĩ nửa ngày, sau đó nói.

"Như vậy thì ko cần, quá phiền toái." Cơ Trường Không lắc đầu không chút do dự.

"Vậy phải làm thế nào, giết ta?" Liễu Tinh Hằng ko biết phải làm sao. Nghĩ đây chính là biện pháp ổn thoả nhất.

"Như vậy cũng ko cần, muốn giết ngươi thì ta đã động thủ từ lâu rồi." Cơ Trường Không cười vẫy vẫy tay.

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Trong mắt Liễu Tinh Hằng hiện lên vẻ sợ hãi, giống như đã nghĩ đến điều gì ko tốt.

"Đơn giản, ngươi ăn hết thứ này là được." Cơ Trường Không lật tay, lấy ra một quả dược hoàn đen kịt. Từng trận khí tức quái dị phát ra từ trên quả dược hoàn này làm cho người ta cảm giác âm u lạnh lẽo.

"Đây là cái gì?" Sắc mặt Liễu Tinh Hằng có chút không dễ coi.

"Thứ tốt, nhưng mà cũng có thể biến thành độc dược, chỉ cần một ít chất môi giới* là được." Cơ Trường Không ra vẻ mơ hồ, huyền bí.

*Chất môi giới: cách gọi khác của chất xúc tác vậy.-KìNgộ1810

"Có thể không ăn được ko?" Mặt mũi Liễu Tinh Hằng tràn đầy sầu khổ, rất xoắn xuýt.

"Ngươi nói đi." Cơ Trường Không tự phi tự tếu.

"Được rồi." Thấy ko thể thương lượng được, Liễu Tinh Hằng chịu đựng tra tấn, nuốt dược hoàn, nhai cũng ko có nhai.

Đã có cơ sở nên sau này hai người trao đổi trở nên nhẹ nhàng hơn.

Không thể không nói, vị Tam công tử Liễu gia thật sự rất bất phàm. Tuy ra đời không sâu nhưng không hổ xuất thân gia tộc, kiến thức bất phàm, lại rất can đảm, quyết đoán. Chỉ tiếc là thiên phú của Liễu Tinh Hằng chênh lệch một chút nhưng so với Cơ Trường Không thì vẫn nhiều hơn, nhưng tu vi lại kém hắn.

Xuất thân ở một nơi như Viễn Cổ giới, dù với tu vi hiện tại, không thể đứng chót thế hệ trẻ tuổi, nhưng ít nhất cũng nằm khoảng giữa.

Vì sao tiểu thế giới không thể nào sản sinh ra người mạnh, cũng là vì tài nguyên!

Một tiểu thế giới thì tinh khí thưa thớt, khoáng mạch ít, Linh dược thiếu thốn. Vì vậy, tu giả tất nhiên sẽ ít đi, mà tu giả ít thì sẽ ít được giao lưu với nhau. Do đó, tu giả không thể nào mạnh được. Từ đó, công pháp được sáng tạo ra cũng kém đi.

Đây là một cái chết tuần hoàn, dù ngươi có được công pháp Thánh nhân của Viễn Cổ giới, nhưng nếu dùng nó để tu luyện ở trong tiểu thế giới thì cũng ko thể nào nhanh được, bởi vì thiếu tinh khí.

Nếu ko như vậy thì Cơ Trường Không cũng không nghĩ đến việc tu hành ở đây.

Cũng như vậy, Liễu Tinh Hằng lớn lên tại Viễn Cổ giới, lại là người của đại gia tộc, là Tam công tử dòng chính, nhưng tu vi lại không cao lắm. Nhưng mà người ta cũng không chú trọng đến phương diện này, cứ 'tình hữu khả nguyên'* đi!

*Tình hữu khả nguyên: về tình thì có thể lượng thứ.-KìNgộ1810