Bị Lâm Nghiên Hy xua đuổi, Kiều Lục Nghị vô tội hỏi: “Anh...!làm sao chứ?”

“Làm sao, anh nói anh làm sao? Anh nói nếu em đau sẽ dừng lại, hôm qua em nói bao nhiêu lần đau anh có dừng lại không? Bác sĩ còn tưởng em bị nhiều người xâm hại nữa.”

Giọng nói Lâm Nghiên Hy nhẹ nhàng lại lộ rõ sự ấm ức, đôi môi Kiều Lục Nghị mấp máy muốn biện minh nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của cô đầu óc liền trống rỗng, vừa sợ lại vừa thương.

Mặc dù cô không nhìn thấy anh vẫn nhiệt tình bày ra dáng vẻ ăn năn, hạ giọng nhận lỗi: “Tháng sau anh nhất định kiềm chế lại.”

Lâm Nghiên Hy: “...”

Chín giờ Kiều Lục Nghị đến sòng bạc làm việc, Tuệ Mẫn tiếp tục đến để trông chừng Lâm Nghiên Hy trong lúc anh không có bên cạnh.

Cô nàng mới ngoài hai mươi tuổi nên lúc nào cũng đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, còn Lâm Nghiên Hy tuy cũng chỉ hai mươi ba tuổi nhưng bản tính sống hướng nội, sau khi không nhìn thấy càng sống khép kín hơn.

Sau khi Kiều Lục Nghị đi làm, Lâm Nghiên Hy đề nghị Tuệ Mẫn đưa cô ra vườn sau nhà hít thở không khí.

Đã cuối hè ánh nắng cũng không còn gắt, vì trước đó Kiều Lục Nghị lo cô ở trong nhà suốt sẽ ngột ngạt nên cho người tái tạo lại khu vườn trống phía sau biệt thự, trồng cây lớn nhỏ, hoa quả đều có để cô có động lực tìm niềm vui.

Đi dưới hàng cây rợp bóng, không khí vô cùng mát mẻ, đường lối ở trong ngoài biệt thự Lâm Nghiên Hy đều đã thuộc.

Cô thậm chí còn nhớ được vị trí của từng loại cây khác nhau trong vườn.

Đang yên đang lành, Tuệ Mẫn dường như nhìn thấy gì đó, vội lay tay Lâm Nghiên Hy mừng rỡ: “Thiếu phu nhân, rau dền đỏ chị trồng lên cây rồi!”

“Thật sao?” Lâm Nghiên Hy bất giác tươi cười đi theo lối Tuệ Mẫn dẫn.

Đến nơi, Lâm Nghiên Hy ngồi chổm xuống sờ vào đám rau dưới tay mình, bứt một cọng kiểm tra: “Thu hoạch được rồi, em vào nhà lấy rổ ra giúp chị.”

Tuệ Mẫn nhanh chóng chạy ào vào biệt thự từ cửa sau thẳng lối vào bếp, cầm lấy một chiếc rổ bằng inox quay trở lại phụ Lâm Nghiên Hy hái rau.

Mấy lần trước rau Lâm Nghiên Hy trồng vừa nảy mầm đã bị héo rũ rượi, lần này lại thành công cũng có lý do, nhưng lý do Tuệ Mẫn không thể nói ra được.

Âm thầm quan sát nét vui mừng trên mặt Lâm Nghiên Hy, Tuệ Mẫn lén mỉm cười.

Cô nàng vẫn luôn tự hỏi, nếu Lâm Nghiên Hy biết đám cây cô trồng có thể lên tươi tốt là nhờ Kiều Lục Nghị nhúng tay vào, vậy cô sẽ có phản ứng như thế nào?

Qua một lúc, Tuệ Mẫn cố tình chậc lưỡi trêu chọc: “Ông chủ mà biết được ăn rau chị trồng chắc vui đến khóc mất.”

Lâm Nghiên Hy bật cười không đáp, chỉ chuyên tâm hái rau.

Tin đồn hẹn hò với Kiều Lục Nghị xuất hiện trên báo chưa được hai tiếng đồng hồ đã biến mất không còn dấu vết, Annie đương nhiên không cam tâm mọi thứ bị dập tắt quá dễ dàng.

Mượn cớ muốn xin lỗi Kiều Lục Nghị về tin đồn, còn nhờ cả mẹ ruột nói giúp một tiếng, Annie cũng nhận được lời đồng ý của Kiều nhị phu nhân.

Dành cả buổi chiều làm những món ăn châu Âu thượng hạng, Annie còn ăn mặc trang điểm kỹ càng để cùng Kiều nhị phu nhân đến sòng bạc gặp Kiều Lục Nghị.

Mong chờ càng nhiều, thứ Annie nhận lại chỉ là sự phũ phàng, bởi cửa phòng làm việc của Kiều Lục Nghị, nửa bước cô ta cũng không được đặt chân vào, đã vậy vệ sĩ của anh cũng chẳng ai dao động khi thấy người đẹp ngoài đời.

Đáng nói nhất, Hàn Mạt và A Lãng từng gặp trực tiếp qua Annie vài lần cũng tỏ ra như người xa lạ chưa từng quen.

Kiều nhị phu nhân phải năn nỉ Kiều Lục Nghị gãy lưỡi anh mới chịu ra ngoài, đến bên chỗ bàn ghế chờ bên cạnh phòng làm việc tiếp.

Được cơ hội tiếp cận Kiều Lục Nghị, Annie không bỏ lỡ một giây vội bày đồ ăn cô ta tự nấu ra bàn, ánh mắt trông đợi nhìn anh không dám chớp.

Kiều nhị phu nhân kẹt giữa khó tránh khó xử, không khuyên được Kiều Lục Nghị cũng không ngăn được Annie.

Năm phút trôi qua trong tĩnh lặng, Kiều Lục Nghị cũng không hề động đũa, Hàn Mạt bị A Lãng thúc vào eo đành phải lên tiếng nói thay: “Cô Annie, ông chủ chúng tôi không thể tùy tiện ăn đồ ăn không rõ nguồn gốc.”

Annie sững sờ, dáng vẻ bối rối cười ngượng dùng sự nhiệt tình chứng minh: “Tôi không có gan hại anh ấy, nếu không tôi ăn trước để đảm bảo tôi không có động cơ xấu.”

Nói rồi Annie cầm đũa ăn mỗi phần một miếng làm tin.

Đợi cô ta ăn xong, Hàn Mạt mới chậm rãi tiếp lời: “Cô ăn trước, tức là ông chủ của tôi phải ăn thừa của cô sao?”

Nét mặt Annie lập tức cứng đờ, Kiều nhị phu nhân đau đầu xoa thái dương, sự mất mặt này bà cũng không cách nào đòi lại công bằng cho cô ta.

A Lãng nhận được điện thoại báo, nghe xong cậu bước đến chỗ Kiều Lục Nghị đang thản nhiên ngồi tựa lưng vào ghế vắt chéo chân cao lãnh.

Cậu không chút kiêng dè, lên tiếng báo cáo: “Ông chủ, thiếu phu nhân đến.”

Hai mắt Annie vô thức mở to kinh ngạc, không ngờ được chạm mặt Lâm Nghiên Hy trong tình cảnh này, biết đâu lại là cơ hội để cô ta lật ngược tình thế.

Kiều Lục Nghị bỗng ngồi thẳng người dậy, lãnh đạm cất tiếng ra lệnh: “Vứt hết rác, kẻo ảnh hưởng đến Nhị thiếu phu nhân.”.