Tối chủ nhật, Lâm Nghiên Hy giúp Kiều Lục Nghị sắp xếp đồ chuẩn bị đi công tác, trước đây mọi thứ đều do một tay anh làm, hiện tại đã giao lại cho cô.

Tuy mắt không nhìn thấy nhưng kỹ năng gấp quần áo của cô vẫn không thua lúc còn sáng mắt.

Bởi sớm quen với khuôn phép, nề nếp trong khu huấn luyện nên những việc cơ bản này căn bản đã quen thuộc.

Kiều Lục Nghị vừa tắm ra đã nhìn thấy hành lý được xếp đầy, còn theo thứ tự rõ ràng dễ thấy.

Anh đưa mắt sang Lâm Nghiên Hy ngồi xếp bằng trên giường, trong tay đang cầm nắm kiểm tra đồ dùng y tế đặt vào túi nhỏ.

Do tính chất lối sống độc lập, Lâm Nghiên Hy đã quen tự trang bị cho bản thân những gì thiết yếu nhất.

Riêng Kiều Lục Nghị cần gì đã được Hàn Mạt chuẩn bị sẵn, những lần trước đều không cần chuẩn bị những thứ này.

Kiều Lục Nghị ngồi xuống bên cạnh Lâm Nghiên Hy, xem thử đồ trong hành lý được chuẩn bị, trong lòng lại bất giác dâng lên sự cảm thán.

Kẻ nào dám nói vợ anh vô dụng, tự may miệng lại là vừa!

Túi y tế cũng xong, Lâm Nghiên Hy đặt vào góc cuối cùng bên phải hành lý, sau đó lại lấy hai đôi giày da đã được gói gọn trong túi rút đặt luôn vào trong, cuối cùng mới đóng lại cài khóa.

Hành lý được sắp xếp xong, Kiều Lục Nghị xách lên đặt xuống cạnh tủ quần áo gần đó, lúc trở lại giường còn hôn chốc lên má Lâm Nghiên Hy thay cho một lời khen ngợi.

Ở bên cạnh Kiều Lục Nghị không phải ngày một ngày hai, nhưng Lâm Nghiên Hy vẫn luôn có cảm giác mình đang ở cùng Kiều Lục Nghị giả.

Người ta nói, Kiều Lục Nghị rất lạnh lùng, khó gần, chỉ một cái liếc mắt cũng tỏa ra sát khí, vậy rốt cuộc người đàn ông ngọt ngào bên cạnh cô là ai?

Người ta cũng nói, Kiều Lục Nghị tàn độc, ra tay giết người cũng chẳng màng đến hậu quả, vậy người đàn ông vô hại hiện đang bên cạnh cô lúc này là ai?

Nhất là sau đêm đó, Kiều Lục Nghị càng dính người, thái độ cũng thêm phần ôn hòa, điềm tĩnh.

Bởi vì giọng anh vốn trầm, lên xuống không chủ đích đều khiến người nghe tưởng chừng anh đang nổi giận.

Thực chất anh đối với cô luôn nhẹ nhàng, chân thành, một chút cũng không giống người ác.

Dù không muốn nhưng Lâm Nghiên Hy vẫn rất ngờ vực, nhỡ một ngày nào đó cô sáng mắt, nhận ra người đàn ông bên cạnh bấy lâu là Kiều Lục Nghị giả mạo, vậy chẳng phải cô đã ôm ảo tưởng rồi sao?

Có điều, vết sẹo đó không thể làm giả được, suy cho cùng vẫn nên tin anh là Kiều Lục Nghị hàng thật.

Kiều Lục Nghị quan sát nét mặt trầm ngâm của Lâm Nghiên Hy, chợt nhếch môi cười hỏi: “Em đang nghĩ gì?”

“Không có gì.” Lâm Nghiên Hy lắc đầu: “Chỉ là em đang nghĩ anh là hàng xịn hay hàng nhái.”

“Hửm?” Kiều Lục Nghị lên tông giọng trong cổ họng, vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm vào Lâm Nghiên Hy.

“Thì là...!mọi người đều nói anh rất đáng sợ, rất khó gần nhưng hình như đâu phải như vậy, anh rõ ràng rất dịu dàng mà.”

Lắng nghe Lâm Nghiên Hy phân tích, trong lòng Kiều Lục Nghị cũng bắt đầu gợn sóng, anh không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, anh chỉ quan tâm ấn tượng của mình trong lòng cô.

Không nghe thấy tiếng trả lời, Lâm Nghiên Hy chỉ cảm nhận được Kiều Lục Nghị như đang vô thức mân mê những đốt ngón tay của cô.

Lo lỡ lời khiến anh buồn, cô liền đổi lại cách nói: “Chín người mười ý, em chỉ tin vào Kiều Lục Nghị đang ở cùng em bây giờ.”

Kiều Lục Nghị bất giác nở nụ cười mãn nguyện, vùi mặt vào cổ Lâm Nghiên Hy, vu vơ trách móc: "Đừng có gạ gẫm anh."

Lâm Nghiên Hy cười khẽ, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, cẩn trọng dặn dò: "Nếu có thể tránh thì đừng động vào rượu, nhớ ngủ sớm trước mười một giờ, phải ăn uống đúng giờ, không được bỏ bữa."

"Em theo quản anh đi, anh không tự giác được."

Nghe được những lời này từ miệng Kiều Lục Nghị, Lâm Nghiên Hy có thể khẳng định người đàn ông này là "fake".

Cô còn nhớ rất rõ, thời gian mới bắt đầu chung sống, Kiều Lục Nghị vô cùng kỷ cương, nề nếp, đồ nào lấy ở đâu phải đặt đúng vị trí, giờ giấc sinh hoạt cũng có khuôn khổ rõ ràng.

Nhưng không rõ vì lý do gì anh ngày càng “sa đọa”, thường xuyên giở thói dựa dẫm vào cô, làm bất cứ việc gì cũng phải cần cô nhắc nhở mới chịu làm.

Có thể vì anh muốn gây sự chú ý, cũng có thể vì không muốn cô tự nghĩ mình vô dụng.

Lâm Nghiên Hy hiểu được, bộ dạng ỷ lại vào cô của Kiều Lục Nghị chỉ là giả.

Thấy Lâm Nghiên Hy im lặng không đáp, Kiều Lục Nghị lại dán chặt mắt vào mặt cô, tiếp tục buông lời hù dọa không có khả năng xảy ra: “Em không theo quản anh, nhỡ anh ra đường làm bậy thì sao?”

Lâm Nghiên Hy không kìm được bật cười thành tiếng, không chút hoài nghi bác bỏ: “Anh làm gì bậy? Nếu là liên quan đến cô gái khác em sẽ không tin đâu, hoa hồng dâng đến tận tay anh còn xua đuổi, đừng có lừa em.”

“Nhị thiếu phu nhân nói gì cũng đúng.” Kiều Lục Nghị lại bắt đầu hùa theo trêu chọc, quanh đi quẩn lại chỉ có một mục đích chính: “Hy vọng sau khi anh công tác về, có thể “châm” nhị thiếu phu nhân trở lại.”

Lâm Nghiên Hy: “...”.