Cảm giác buồn ngủ mà không ngủ được này vô cùng mệt mỏi có biết không, những ngày này như địa ngục trần gian với Hứa Trác, tầng áp lực này đè nặng lên vai mấy đứa hướng đến tương lai làm Hứa Trác cũng áp lực lây.

Quý Thừa học hành nghiêm túc, cả tháng trời Hứa Trác sợ hắn thi đại học còn hơn cả cậu.

Hứa Trác tùy tiện mở điện thoại ra nhìn một chút, 83 ngày đếm ngược, ánh mắt nhìn lên mấy đứa trong lớp cái miệng như mấy bà lên đồng, lia lịa lia lịa hết hồn chơi.

Mấy tờ đề cương bị cậu làm vừa bẩn vừa sắp rách đến nơi mà chữ thì vẫn còn mơ hồ lắm, cậu học dốt nhưng chọn ban tự nhiên, đương nhiên Quý Thừa chắc chắn chọn ban tự nhiên, không phải vì Hứa Trác đu theo Quý Thừa nên mới chọn mà là cậu đơn giản chỉ là lười học thuộc lòng như cổ máy, ban xã hội thì phải cần bánh mỳ ghi nhớ của Doraemon.

Thấy giáo vì nghĩ cho lớp và nghĩ cho Hứa Trác là một đứa cá biệt chính hiệu cho nên cũng hết lời quan tâm, mà cái quan tâm này làm Hứa Trác vô cùng khó chịu, thầy chủ nhiệm gặp riêng cậu nói, điệu bộ cau có gương mặt như già thêm chục tuổi.

"Em phải cố gắng lên Triển Dịch, chỉ cần em qua kì thi này thì không gặp lại ông thầy cằn nhằn này nữa đâu, chẳng lẽ em muốn gặp lại thầy à?"

"Em mà rớt thì nghỉ học, yên tâm không có gặp lại thầy nữa!"

Hứa Trác không có ý định treo tức thầy ta mà cậu nói là sự thật, thầy dường như tức lắm, ngữ khí gắt gao hơn lúc nãy.

"Em học làm sao thì học đừng có làm phiền Quý Thừa thi đại học, cả trường đều muốn thành tính chói lóa của em ấy đem lại vinh quang đó!"

Đến đây Hứa Trác choáng luôn, bộ học sinh cá biệt là con ghẻ thật hả, thầy không không nói thì Hứa Trác cũng không có điên mà đi làm phiền hắn, điều hiển nhiên như vậy, nhưng thầy nói Hứa Trác đừng đi làm phiền Quý Thừa, cậu không vui chút nào.

"Dạ! Em sẽ không làm phiền cậu ấy!"

Thầy chủ nhiệm nghĩ mình nói hơi quá đáng đành nói lại: "Ý thầy không phải là như vậy...!"

Hứa Trác ngắt lời thầy: "Thầy đang làm phiền em thi đại học đó, bộ em là học sinh cá biệt thì thầy xâm phạm thời gian của em à còn Quý Thừa thì không?"

Này thì quá thiên vị rồi đi, bất quá thiên vị với Quý Thừa thì cậu không có ý kiến, chỉ thấy tâm tình bực bội gặp thầy ta lại bực bội hơn.

"Em xin phép!"

Hứa Trác ra khỏi khuôn viên trường, giờ này chắc chắn có mấy đứa bu chật kín thư viện luyến tiếc chưa muốn về, mắt thấy Quý Thừa còn có cả Trí Tiết Lâm, đứng đợi cậu đằng trước, tâm tình mới đỡ hơn chút, này là đang làm phiền hắn rồi.

Trí Tiết Lâm nhăn mặt nói: "Mày làm gì lâu quá vậy?"

"Tao đi đái!"

"Mẹ nó đi đái mười phút à, chẳng lẽ mày hư thận!"

Trí Tiết Lâm không có ý vị liếc nhìn Quý Thừa, Hứa Trác không chửi thì không phải cậu: "Hư thận mả nội mày!"

Quý Thừa đã leo lên xe đạp, lục trong cặp đưa cho Hứa Trác một cái ô, Hứa Trác thắc mắc nhìn hắn.

"Trời nóng dần lên rồi, trời hanh hanh không gió khó chịu, để tôi chở, cậu ngồi đằng sau đi!"

Hứa Trác biết nói gì đây, cầm dù trên tay mở ra, ngồi lên đằng sau che cho hắn và cả cậu.

Trí Tiết Lâm đứng một bên dùng âm lượng lớn nhất hét lên: "Mẹ nó! Ăn một bữa cơm thôi mà cũng phải để tao thấy cảnh này!"

Hứa Trác nói vọng tới đằng sau: "Mày với Mộng Hy vẫn không thấy tiến triển gì à?"

Nhắc tới làm Trí Tiết Lâm ứa gan, thích cậu mà đến khi cậu làm tới thì vùng vằn, con gái thật khó hiểu.

Quý Thừa đạp xe chậm chạp, Trí Tiết Lâm đi bộ theo tạt vào chợ mua đồ, thằng Trí còn bất mãn cái gì mua một đùm gì đen đen, đến khi về nhà cậu mới biết thằng chả mua cật heo, mấy cái lận, Quý Thừa gở ra cũng dở khóc dở cười.

Hứa Trác nói vọng ra: "Mày không lẽ tưởng tao hư thận thật chứ!"

Trí Tiết Lâm đang xem tivi nói đại vào: "Ừ!"

Mua rồi chẳng lẽ vứt, Quý Thừa đem xào tỏi không ngờ thơm lắm, dọn ra bàn mà không dám gắp đem vào cho Trạch Tư Nghĩa, ông nhìn lại đoán mò cái gì đó thì mệt.

Trí Tiết Lâm nói mua cho cậu mà gắp lấy gắp để, Hứa Trác thắc mắc tại sao mấy ngày nay cứ ít thấy hình bóng của Lý Lâm, mọi khi cứ như âm hồn bất tán mà.

"Này Trí mày có biết Lý Lâm bị làm sao không?"

Trí Tiết Lâm ăn một bụng cơm vừa nói: "Tao chỉ nghe nó kể loáng thoáng thôi ba mẹ nó hình như muốn ly hôn, nó cũng chẳng dễ dàng gì!"

Hứa Trác kinh ngạc: "Không biết cha mẹ nó nghĩ gì mà lại ly hôn trong tình cảnh sắp thi tốt nghiệp này, không sợ ảnh hưởng tới con cái sao?"

Trí Tiết Lâm lái sang vấn đề khác: "Không ai biết được chữ ngờ, mày định học đại học nào vậy Quý Thừa!"

Quý Thừa dừng đũa nhìn qua Hứa Trác: "Đại học kinh tế ngành kinh doanh thương mại!"

Hứa Trác cũng đoán được, không có gì bất ngờ, Trí Tiết Lâm chỉ vào cậu: "Còn mày!"

Hứa Trác lập y lại lời Quý Thừa nói, chuyện Hứa Trác có muốn thi đại học hay không Quý Thừa biết rồi, chỉ là cậu bây giờ lại xác định làm người yêu hắn, cậu thì sao cũng được, nếu không đậu thì thôi, chẳng có gì to tát.

"Đại học kinh tế ngành quản trị khách sạn!"

Quý Thừa bỗng dưng cứng đờ nhìn chằm chằm vào Hứa Trác, hắn hình như không ngờ là cậu lại trả lời như vậy, nhưng có một điều chắc chắn rằng Hứa Trác không nói láo, cậu ta nói như thế thì như thế, Quý Thừa ăn cơm không nỗi nữa, vì miệng cứ không khép lại được, Hứa Trác làm hắn bất ngờ quá.

Trí Tiết Lâm hét lên cơm văng tùm lum: "Ôi đệt! Tình yêu của chúng mày lớn đến như vậy rồi hả, còn học chung trường nữa!"

"Mày nhỏ tiếng thôi Hứa Dật nghe được đó!"

"Mà học Kinh tế gồng lắm đó, Quý Thừa thì được chứ mày thì...!" Trí Tiết Lâm không nói nữa, Hứa Trác hiểu.

"Phó mặc cho trời!"

Hứa Trác nói tiếp: "Còn mày?"

"Tao á! Chắc là Luật kinh tế!"

"Không phải mày đam mê máy móc sao, sao chuyển qua Luật kinh tế rồi?"

Trí Tiết Lâm im không nói, Hứa không đoán được, Quý Thừa liền nói: "Mộng Hy cũng học Luật kinh tế đó!"

Trí Tiết Lâm mặt nóng lên, Hứa Trác mới biết được cười đê tiện, mẹ nó, không có chứng kiến gì cả hệt như cậu vậy, người yêu đặt đâu mình đặt đó.

Ăn xong Trí Tiết Lâm chạy về phòng trọ, còn Quý Thừa ở lại dọn đồ đạc sau đó mang sách vở ra tận dụng thời gian học bài, Hứa Trác không muốn mình vô dụng trong mắt người yêu cho nên cũng mang sách vở ra học cùng hắn.

Quý Thừa nhìn thấy cười: "Chà chà!"

Hứa Trác cười rộ lên, mở tập đề cương toán ra làm rất nghiêm túc: "Chà chà!"

"Cậu có câu nào không hiểu thì hỏi tôi!"

"Cậu cứ làm phần mình đi, tôi làm phần tôi!"

Quý Thừa nghiêm túc làm bài, bộ dạng như lãng quên thế giới, chăm chú đến nỗi Hứa Trác mệt quá phải lên giường nằm hắn cũng không biết, Hứa Trác thở dài, học nhiều như vậy không mệt chết mới lạ.

Đến khi Hứa Trác tỉnh dậy đã là bốn giờ chiều, vội vàng mở mắt đến nỗi đầu choáng một cái say sẩm mặt mày, thân ảnh của Quý Thừa đã không thấy đâu, cậu đứng lên, về rồi à, tự dưng có thấy hụt hẫng làm sao á.

Hứa Trác thấy đèn bàn đã tắt, bên trên quyển sách của cậu còn có mẩu giấy nhỏ, bút tích do Quý Thừa để lại.

《 Mẹ tôi bảo về gấp, thấy cậu ngủ say quá nên không gọi cậu dậy, thấy tôi về cũng đừng hụt hẫng nha, yêu cậu! 》

Hứa Trác nắm tờ giấy đến khi về nhà rồi vẫn cười, Quý Thừa cứ ấm áp như vậy, Hứa Trác phải làm sao? Bọn họ tương lai chắc chắn phải tách ra, như vậy làm sao cậu nỡ.

Hứa Trác mua vài nguyên liệu, lục đục trong bếp, vừa xem điện thoại vừa không rảnh tay làm, cái món núm dừa nhân mứt quả này nhìn cũng đơn giản thôi, không khó lắm, Hứa Trác chiên cả buổi được một rổ, mùi của dừa thơm lắm, Hứa Trác sẵn tay bóc một cái bỏ vào miệng, ngọt ngọt ăn đảm bảo không ngáy.

Hứa Trác bỏ lại cho ba mẹ Triển Dịch một ít, còn lại gói đem theo bên người, ra khỏi nhà tạt qua quán bán sữa nóng buổi chiều, mua hai bịch, vẫn còn nóng bỏng tay.

Cậu thấy cổng nhà Quý Thừa đóng kín như bưng, mở điện thoại ra điện một cú, Quý Thừa vừa mới nghe cậu đang ở dưới liền chạy với vận tốc nhanh nhất có thể, mẹ nó! Hứa Trác nhìn Quý Thừa như học quá mà gầy đi vậy, có cần phải liều mạng thế không?

"Cậu hình như gầy đi rồi!"

Quý Thừa sờ mặt mình mở cổng ra cho cậu: "Cậu có nói quá không đó!"

Hứa Trác đi vào nhà mang theo hương thơm của dừa vào luôn, chào mẹ Quý Thừa rồi lao vào phòng.

"Tôi có làm thức ăn bồi bổ cho cậu!"

Trên bàn của Quý Thừa thậm chí là trên giường sách vở ngổn ngang, Hứa Trác thở dài, thu dọn sách vở trên giường: "Tôi có làm phiền cậu không?"

"Cậu không làm phiền tôi, cậu là động lực của tôi!"

Hứa Trác lao tới hôn hắn một cái, rồi mở bọc bánh ra: "Bánh núm dừa tôi làm cả buổi đó!"

Quý Thừa mắt thấy mấy cái bánh màu vàng chiên giòn này đem lên ngửi thử rồi bỏ vào miệng luôn, cảm giác giòn tan trong miệng với nhân mức quả ngon lắm: "Thơm lắm! Ngon lắm"

Hứa Trác đưa sữa đậu nành cho hắn: "Hay là cậu học đi tôi về!"

Quý Thừa nắm tay cậu lại: "Cậu đừng về, tôi học cả ngày rồi, người chứ không phải cỗ máy!"

Hứa Trác thấy thương quá ở lại chơi đến tối, ở lại chơi đến tối thì lại tìm trò để chơi, mà trò này chơi cũng lành mạnh lắm, tôi sóc cho bạn, bạn sóc cho tôi.

Hứa Trác hơi thở khó khăn nói: "Cậu học cả ngày vẫn còn sức lực như vậy luôn à!"

Quý Thừa nắm "của" Hứa Trác mẹ nó chơi vô cùng nhiệt tình, chăn giường có hơi hỗn loạn: "La nhỏ thôi, phòng không cách âm!"

"Mẹ nó! Cậu mới la đó!"

Quý Thừa khó khăn hít thở khó khăn cười, tiếng kêu khó thoát ra cổ họng.

Hứa Trác ra khỏi phòng tắm nhìn đồng hồ: "Không còn sớm nữa, tôi về đây!"

Quý Thừa tò te theo sau: "Để tôi tiễn cậu!"

Quý Thừa đứng trước giàn hoa giấy, ánh mắt Quý Thừa sáng như sao nhỉ, mỗi lần nhìn đều cứ không kìm được, mà không cần phải kìm làm gì: "Tôi hôn cậu nhé!"

Hứa Trác hỏi một câu dư thừa lắm, không cần nhận câu trả lời kéo Quý Thừa lại đặt môi lên, cuồng nhiệt một tí mới buông.

"Về cẩn thận!"

"Ừ!"

Tiếng cửa kính đóng vội vàng rầm một tiếng vang dội, sắc mặt bà đỏ gắt như lửa, trong ngực một trận khó thở kinh hoàng, vừa khó thở vừa không tin vào mắt mình.

______________