Vấn Nghiệp chơi một vố lần này rất gì và này nọ, Vấn Đông cũng phát chán khi tìm kiếm tung tích của thằng nhãi kia, nếu để anh tìm thấy được nó ở xó xỉnh nào, anh lập tức tống nó vào bệnh viện tâm thần, chắc chắn nó đang bị tâm thần phân liệt hay bệnh chống đối xã hội, đặc biệt là chống đối anh.

Triệu Từ Ngôn sau khi biết chuyện liền không tức giận chuyện anh đột nhiên lái xe bỏ về như vậy, còn bảo rủ anh đi uống rượu giải sầu, có phải là thất tình đâu, với lại tâm trạng của anh tương đối tốt, nhàn nhã, không phải làm việc, trái ngược với bộ mặt nhàn nhã của anh, vị thư kí kia không nhàn nhã chút nào, anh cứ đứng một phút sẽ có một cuộc điện thoại gọi tới, mấy vị lãnh đạo cấp cao, bởi vì chuyện công ty, ào ạt rút vốn đầu tư.

Vấn Đông vừa làm một tách cà phê vừa đọc tin tức thư kí gửi, cũng chẳng có gì để xem.

Vấn Đông trong phút chốc liền có một ý nghĩa điên rồ, anh có thể trong một năm trả tiền cho nhân viên, sau khi công ty mở lại, nhưng mở lại thì sao? Một công ty mà liên quan tới phát luật ai sẽ đầu tư nữa? Chẳng ai dại dột như vậy, có thể anh mệt rồi, bố mẹ anh chưa bao giờ quản anh làm cái gì, anh làm ăn được bọn họ vẫn bình thường, anh thua lỗ, bán nhà bán đất, có khi bọn họ chỉ nhếch lên một ánh mắt rồi tiếp tục làm tròn sự kiện vĩ đại du lịch vòng quanh trái đất của bọn họ.

Một ngày không cần phải đến công ty, anh dậy rất sớm, chạy bộ một chút, đến khi mệt lã rồi mới thôi, sau vài ngày vẫn cứ tiếp tục như vậy.

Vấn Đông mặc một bộ đồ thoải mái, cởi bỏ đi tây trang gò bó, anh lái xe, bay thẳng một đường.

Ừm, có hứa với một cậu nhóc, anh phải giữ lời hứa!

Anh đi vào buổi chiều tà, mặt trời vừa xuống, xa tít chân trời nhuộm đỏ ánh hoàng hôn, cửa kính gió xộc lại thấy thoải mái, còn đường hai bên toàn là ruộng, hôm nay lại thay đổi, không còn rơm rạ cùng với mùi khói bốc lên nồng nặc, là mọi người đang gieo trồng vụ mùa mới, mặt nước óng ả, rũ bóng của mọi người dưới mặt nước lặng im.

Trời vừa xẩm tối, anh lựa chọn buổi có lẽ không tốt, tối nay có thể lái xe về trong đêm, đậu xe ở xa xa một chút, nép vào một khoảng sân của nhà người ta, tất nhiên là anh có trả tiền, người ta tất nhiên đồng ý, nếu mà đỗ chỗ trước con hẻm anh còn sợ khi về phân bò đã chảy tràn lan, bọn nhóc ở đây chơi trò kì quái quá.

Anh mặc đồ không khoa trương cho nên mọi người vẫn tưởng anh là người trong thôn không hề dòm ngó gì, chứ mà thằng Triệu Từ Ngôn ăn mặc lòe loẹt đi vào như siêu sao nổi tiếng đến anh còn thấy ngại.

Vấn Đông chưa bước vào nhà tiếng chó sủa đã văng tới dữ dội, anh nào sợ con chó nhỏ xíu mà cái mỏ dữ dằn này, bộ dáng dễ thương như vậy còn đòi dọa ai.

Trong nhà liền xuất hiện một bé gái khoảng mười ba tuổi, cầm một cái rổ bên trên đựng lá khô, thấy anh mắt liền sáng lên.

"Anh Đông!"

Cô bé vừa gọi một tiếng "anh Đông" trong nhà bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một thằng nhóc nhỏ chạy loạng choạng ra, bu vào cổ chân anh.

"A...anh tới rồi!"

Mẹ của hai nhóc mời anh vào nhà, bà cười niềm nở rót nước cho anh, không biết anh thích uống trà hay không liền rót nước trà với nước lọt.

"Ầy! Tối như vậy rồi lái xe nguy hiểm lắm!"

Vấn Đông cười: "Dạ! Không sao, cháu nghĩ tới mấy đứa liền đến đây ngay!"

Thím cười xin phép vào trong làm món ăn đãi anh, nhờ anh chơi với hai đứa nhóc, anh nhìn cô bé ngồi nhặt lá trong cái rỗ, còn thằng nhóc bụi bặm xúm lại bên chân anh, trẻ con ở quê thoáng thật, mới gặp chỉ có một lần liền thân với anh rồi, anh bế nó ngồi lên đùi, cười cười.

Vừa vặn hôm thằng Triệu Từ Ngôn mua đất làm nhà, anh đi loanh quanh liền gặp được nhà của thím này, ồn ào lắm, không biết làm cái gì, anh không thích hóng chuyện nhưng thấy một người đàn ông cao to đánh phụ nữ, anh có thể không can thiệp sao, thím khóc dữ dội lắm, còn gã đàn ông say rượu bét nhè, vừa đòi tiền vừa muốn tiến lên đánh cả anh, nói anh lo chuyện bao đồng, anh điên quá đánh cho gã nằm dưới đất luôn, thím kể ra mới biết gã này là bọn đòi nợ thuê, nhà thím khổ quá, một mình lo hai đứa con, bố bọn nó lên thành phố làm ăn, gửi tiền về nhưng không đủ sài, làm ruộng căn bản không đủ lo, mượn tiền từ hồi đầu năm, chưa đến hạn trả người ta đã xông vào nhà đòi như chết cha chết mẹ, bữa nay anh ngăn cản bữa sau có thể lại tiếp diễn.

Anh nhìn hai đứa nhóc khóc nháo lo lắng cho mẹ, bọn nhóc ở đây hầu như đều do mẹ còng lưng làm hết cònbố thì đi đâu không thấy tăm hơi.

Anh trả tiền cho gã luôn, số tiền không bao nhiêu, với cả mấy năm nay anh hay làm từ thiện, anh không giàu nức nách đổ tường như Triệu Từ Ngôn, nhưng đủ ăn là được.

Thím đội ơn anh ghê gớm, còn xin số điện thoại trả dần cho anh, anh không quen biết bọn họ, không đưa số chỉ để lại tên, mấy ngày nay rảnh không có chuyện gì làm như đã hứa anh liền tới thăm bọn họ, thăm bọn họ chỉ là cái cớ, thật ra anh thích cuộc sống ở đây, anh chết ngạc với khói bụi ô tô rồi, hiếm khi không khí trong lành, anh phải thức thời thưởng thức đôi chút.

Anh không có ý tới ké cơm nhà người ta, thím niềm nở quá anh không không nỡ từ chối, hơn nữa thứ bốc mùi thơm phức xông vào khứu giác của anh làm anh cũng ngất ngây.

Cô bé đứng lên chỉ vào từng món giới thiệu: "Đây là cá rô phi chiên giòn tan, đây là mắm rút nguyên con với sả, đây là...bla bla....!"

"..."

Thím cười nói: "Nói nhiều, để anh ăn!"

Vấn Đông cười gượng, cúi đầu ăn không nói gì, hơn nữa còn ăn rất ngon lành.

"Cá này anh Trì mới sáng đem cho tươi lắm!"

Thím liền nói: "Cái thằng Trì đó giỏi lắm, mới sáng ra đã bắt cá cho mẹ nó, có được đứa con như cái thằng đó, phước đức ba đời đó!"

Anh liền nói: "Giỏi như vậy à?"

"Ầy...mà số khổ lắm, mà người ở đây ai cũng khó khăn như nhau!"

Vấn Đông không nói gì chỉ im lặng nghe, ăn xong anh rảnh rỗi đi lại trong sân, hái ổi ăn, ở đây trồng nhiều ổi lắm, anh từ xa có thể nhìn mấy cây ổi bên cạnh còn có xoài, trái xuề xòa rũ xuống, không ai hái.

Nhìn sắc trời đã tối lắm rồi, hơn chín giờ, thím mài chèo anh ở lại một đêm, anh nhìn điện thoại, điện thoại của anh ngoài thư kí và Triệu Từ Ngôn ra thì không có ai khác gọi cho anh, bố mẹ cùng với Vấn Nghiệp lại càng không.

Anh quyết định ở lại, thím đốt bưởi khô bớt muỗi, thằng nhóc này lại muốn ngủ với anh, anh bế nó lên giường gỗ nhỏ, chăn ngược lại còn thơm mùi nắng, cửa sổ thi thoảng gió lùa vào mang theo hơi lạnh, anh nằm xuống không có ý định đóng lại, thằng nhóc nằm thẳng cẳng một chút ngủ lăn quay, anh mắt mở trừng trừng, có lẽ do không quen chỗ ngủ, con chó nhỏ, không biết làm sao mà leo lên được cái gường cao, nhảy lên mùng, chui vào chăn hệt như tìm hơi ấm.

Vấn Đông không đuổi nó ra, xoa nhúm lông mềm mại của nó, con chó đen tuyền này tên mực, dày vò nó một chút, anh cũng lên cơn buồn ngủ.

Tiếng gà rống cổ gáy điên cuồng, trong cái thời tiết mát rượi buổi sáng tự nhiên lên cơn làm biếng, anh trùm chăn ngủ tiếp.

Mặt trời lên cao, ngoài sân vang lên tiếng dép loạn xạ.

"Ôi Đinh Trì lại mang cá tới à, làm phiền con quá!"

Đinh Trì mặt mũi sáng trưng, xoa xoa mũi: "Thím Trân, cháu bắt nhiều lắm ăn không hết!"

Cậu đột nhiên chú ý tới đôi giày thể thao màu trắng chói mắt ở kệ giày nhỏ, đôi giày này có là giày fake đi nữa thím Trân có tiền mua cho con gái sao? Hơn nữa chiều dài lại lớn, Đinh Trì biết nhà thím Trân người thân ở trên thành phố hết rồi, cậu hỏi: "Nhà thím có khách à?"

Thím Trân tự nhiên cười rất lớn đập vai cậu nói: "Đúng đúng phú nhân nhà thím đấy!"

"..."

Dù không biết phú nhân là ai nhưng nhìn mặt của thím Trân có vẻ rất to lớn, Đinh Trì ngờ vực nhìn vào nhà không hỏi nữa.

"Cháu về đây!"

Thím Trân vui vẻ vào nhà, Vấn Đông cũng vừa dậy mặt vừa ngu vừa dại, bắt nạt con chó mực, lại tiếp tục ké bữa sáng nhà người ta, con gái lớn của thím phải đi học từ sớm, còn thằng nhỏ chưa đi học thôi.

Nó cực kì bu anh không hiểu tại sao, anh thấy trời nắng quá, không có chạy bộ.

Thím Trân ăn xong cũng dắt thằng nhóc tới ruộng vẫn chưa gieo xong, anh hứng thú đi xem thử, là cái chỗ đường nhỏ, hai bên là ruộng, thím Trân cột thằng nhóc trên lưng gieo mầm, anh liền nhìn không chớp mắt, lấy điện thoại ra chụp vài tấm.

Nhiều người cũng làm việc như thím Trân, anh tùy tiện chụp liền chụp phải nhiều khoảnh khắc đẹp cùng với mặt trời treo cao, anh đứng xem ảnh một chút. ngoài thím Trân ra còn có một hai thằng nhóc lọt vào khung hình, thằng nhóc bên phải cầm một nhúm lúa nảy mầm, tóc ướt bết hai bên tai, trông vô cùng khỏe khoắn, lại hình như có chút quen mắt.

Ý nghĩ điên rồ phút chốc bung cành chui ra khỏi bộ não anh.

Vấn Đông chào với thím Trân một tiếng đi theo hướng lại, phóng xe ra khỏi vùng quê này, liền gọi cho thư ký.

『Thư ký Lục soạn cho tôi tấm hợp đồng!』

Thư ký kì quái hỏi:『Hợp đồng, anh muốn hợp đồng gì?』

Vấn Đông nói một câu chấn động.

『Hợp đồng bán công ty!』

________________