Đêm ba mươi sao sáng đầy trời, thằng Triệu Từ Ngôn cùng với bọn Bá Điền chiều hôm trước lật đật lên thị trấn mua một thùng pháo đem về để chật nhà chị Ly hôm nay cả lũ kéo bè bê ra để trước hiên nhà, hiên nhà chị Ly rộng thênh thang trên có hoa Bằng Lăng khung cảnh hữu tình đấy là thằng Triệu Từ Ngôn cảm thán.

Cả khu nhà gần chị Ly giữa chiều tụm lại làm đồ ăn muốn ăn một bữa tất niên quây quần bên nhau càng đông càng vui, Vấn Đông không biết nấu nướng với lại chị Ly còn không cho anh xuống bếp chỉ đành cùng với bọn Bá Điền treo mấy dây đèn nhấp nháy trên cây.

Vĩ Thành thân hình nhỏ thành thục trèo lên quấn đầy cả cành mấy dây đèn này chỉ nên mua một màu mới đẹp, treo nhiều màu trách anh nói quá, giống hệt như ngôi miếu nào vậy.

Bá Điền còn xách cái lồng đèn ở nhà cậu ta treo trước cửa nhà Đinh Trì.

"Cho mượn tạm đó, xíu về tao lấy lại nha"

Vấn Đông nhìn công trình của mình với mấy đứa nhóc cảm thán không thôi, Triệu Từ Ngôn chạy từ bên kia rinh hai thùng bia mần cái rầm xuống.

Vấn Đông nói: "Uống hết không mà mua nhiều vậy?"

Triệu Từ Ngôn chống nạnh thở dốc hắn bê tới nỗi mặc đỏ cháy lên luôn rồi: "Tao...mệt quá..."

Hắn nghỉ một lúc nhìn mấy dây đèn nói tiếp: "Treo gì xấu hoắc à"

Bá Điền không chịu thành quả của mình bị chê nói: "Thế mà xấu đẹp ngất ngây chứ lị"

Bên trong liên tục phát ra tiếng chặt thịt rầm rầm còn vang cả tiếng cười của chị Ly thím Trân bác Năm, Vấn Đông bế đứa nhóc con thím Trân lên tay véo má nó.

"Mai anh lì xì cho nhóc nha"

Nhóc con trong tay anh cười sằng sặc ôm luôn đầu anh không biết có hiểu lời anh nói không.

Mọi việc xong xuôi hết mọi người phụ bưng đồ ăn ra bàn, mỗi người về nhà lấy một bàn góp chung vào ở nhà chị Ly, rộng ăn uống mới thoải mái.

Đến khi ngồi chung một bàn thỉnh thoảng trên tai vang lên mấy tiếng pháo đùng đùng ở xa tít, Vấn Đông ngồi vào bàn cười mắt tít hết lại mọi người đông đủ, ba mẹ của Bá Điền, Vĩ Thành, thím Trân, chị Ly, bác Năm anh và bọn nhóc còn có cả...Từ Khôi, Vấn Đông sống hai bảy năm trên cuộc đời chưa bao giờ nếm trải qua tư vị này, dù rằng anh vẫn có ba mẹ có em trai, nhưng họ không tồn tại bên cạnh anh, anh cũng chẳng biết hương vị ngày tết là gì, thì ra...là như thế này.

Tết thật ra chỉ cần bên cạnh nhau là đủ.

Đến cả thằng Triệu Từ Ngôn cũng nói: "Đây chắc là đêm ba mươi vui nhất cuộc đời tao"

Từ Khôi ngồi bên cạnh Bá Điền và Vĩ Thành, anh ngồi kẹp giữa Triệu Từ Ngôn và Đinh Trì, ừm thật ra ngồi gần sát với Đinh Trì hơn.

Người lớn mở bia mở rượu trước, con nít uống nước ngọt, anh đương nhiên thuộc vào hạng người lớn nhưng anh uống ít lắm, uống nhiều đau đầu.

Triệu Từ Ngôn vừa ăn vừa thúc tay anh: "Ê đó là ai vậy?"

Ánh mắt của Triệu Từ Ngôn hướng về phía Từ Khôi, Vấn Đông nói nhỏ với hắn: "Con của bác Năm lơn hơn mình hai tuổi""Nhìn trắng bệch như có bệnh ý"

Vấn Đông lấy miếng thịt chặn họng hắn lại: "Đừng có mà nói bậy"

Triệu Từ Ngôn biết mình nói sai nên im lặng, trắng bệt nhưng ngũ quan có nét lắm vậy mà hắn ở đây lâu như thế bây giờ mới biết thì ra còn có một người như vậy.

Vấn Đông lắc đầu vì biểu cảm lạ lùng của hắn, hắn lại sắp lên cơn nữa rồi.

Vấn Đông ăn xong cùng với Đinh Trì xuống đường cái, rủ Triệu Từ Ngôn đi nhưng hắn bảo không đi, để lại cho người lớn ăn nhậu nói chuyện.

Từ ngày Vấn Đông tỏ tình với Đinh Trì bọn họ còn chẳng có tiến triển gì lớn, đơn giản chỉ nhìn đối phương lâu hơn, cười nhiều hơn ra thì vẫn cứ như vậy à.

Anh còn tưởng quan hệ giữa bọn họ chỉ như người thuê nhà và chủ nhà, Đinh Trì kéo thùng pháo nắm lấy một cây đốt đuôi pháo.

Vấn Đông nghe Đinh Trì hét lên: "Anh Đông"

Sau đó là một chuỗi tạp âm "Đoàng đoàng" kéo dài, to đến mức tai anh ù đi sau đó là nhìn thấy gương mặt Đinh Trì tươi cười sặc sỡ trước ánh đèn, không biết từ bao giờ anh cũng cười tít mắt lên.

Nhưng có Đinh Trì bạo dạn nắm tay anh để xuống bụi cây người bên trong chắc chắn không nhìn thấy được bọn họ đang làm cái quái gì, cứ như thế nắm tay đi từ từ về phía con đường có ánh sáng yếu ớt.

"Em không sợ mọi người thấy à?"

Đinh Trì nói chắc như đinh đóng cột: "Em không sợ"

Vấn Đông mềm lòng, pháo trên tay Đinh Trì cũng đã tan hết, cậu quay người lại bảo một câu.

"Anh nhắm mắt lại"

"Hả?" Vấn Đông ngờ vực nhìn cậu.

Lời nói phát ra hơi mất kiên nhẫn nhưng cả người Đinh Trì thì kiên nhẫn cực kì: "Nói anh nhắm mắt thì anh nhắm mắt lại đi"

Vấn Đông cười một cái làm theo lời cậu, trong mấy giây ngắn ngủi nhắm mắt này Vấn Đông nghĩ vô số tình tiết được thiếu niên hôn vào môi, nhưng không thứ anh cảm nhận được là đốt ngón tay nóng chạm ấm vào mép môi anh, Vấn Đông choàng mở mắt trừng nhìn cậu.

"Em làm cái gì vậy?"

Vấn Đông sờ mặt mình chỉ nghe thấy tiếng Đinh Trì cười nhẹ, anh sờ nhẹ lên môi lúc này anh mới hiểu, thì ra là Đinh Trì dùng bột pháo bôi lên môi anh.

"Trêu anh hả, to gan nhỉ"

Lúc sau mới làm anh sửng sờ hơn, Đinh Trì dùng tay mình nắm gáy anh nhẹ nhàng hôn lên mép môi anh, chỉ một hai giây cũng khiến Vấn Đông thoáng sửng sốt, việc đầu tiên anh nghĩ là dám trêu anh hai lần, sau đó anh nhìn xung quanh may mà không có ai, lúc này nhìn Đinh Trì mới phát hiện ra hành động lúc nãy của mình ngốc đến chừng nào.

Dấu hiện là tiếng cười của Đinh Trì cứ liên tục văng vẳng bên tai anh, nhưng sao anh chỉ thấy ngọt ngào chứ không tức giận, thằng nhóc này còn bạo gan hơn cả anh.

Sáng mùng một trời mưa rả rít hơi lạnh vương khắp nơi nhưng bầu trời không âm u mà vẫn sáng, ai cũng dậy sớm đối với Vấn Đông mà nói, anh cả đêm không ngủ, tinh thần giữ trạng thái phấn khích quá độ hậu quả là, sáng rời giường anh bị nhức đầu gặp mưa đầu xuân không biết có bị nhiễm lạnh hay không, lúc khuya anh đã mò mẫm bỏ tiền vào bao lì xì ít nhiều gì cũng đó.

Chị Ly bốn giờ sáng đã dậy chuẩn bị tất cả đồ cúng, Đinh Trì tất bận một bên bê đồ đạc cúng đầu năm, đến khi Vấn Đông đi xuống gặp mẹ con bọn họ ngồi uống trà ngắm mưa xuân, trên cành Bằng Lăng còn có mấy chậu hoa Dạ Yến Thảo nhiều màu mấy ngày trước anh mua treo lủng lẳng.

Vấn Đông vò đầu cười nói: "Năm mới vui vẻ!"

Thằng Triệu Từ Ngôn hôm qua uống nhiều quá say như chết, sáng nay chắc có khi đến cả trưa mới chịu dậy, mùng một gì cũng như ngày thường đối với nó.

Chị Ly đứng dậy kéo ghế cho anh ngồi: "Ngồi đi em chúc em năm mới vui vẻ ha"

Vấn Đông cười cảm ơn chị Ly liếc nhìn Đinh Trì cậu không cười nhưng mắt cậu biết cười, làm Vấn Đông mở miệng nói chúc mừng năm mới cũng thấy khó khăn.

"Chúc em năm mới vui vẻ"

Anh uống trà hoa sen nghe Đinh Trì đáp lại.

"Anh cũng vậy vẫn mãi như ngày hôm nay"

Vấn Đông cười nhìn cậu, cái gì là mãi như ngày hôm nay?

Tình cảm hay con người!

Thật ra người như anh năm nay hai mươi bảy tuổi cũng đâu tính là già, con người nhiều lúc thật mâu thuẫn, hôm qua anh vẫn rành rành cho rằng anh già rồi, hôm nay đột nhiên thay đổi cái rụp, có tình yêu rồi cả người liền khác hẳn, đặc biệt là loại yêu đương dấu diếm, Vấn Đông nghĩ xong mới xin lỗi chị Ly ngàn vạn lần trong đầu.

"Mưa xuân đầu năm như vậy là điềm tốt, hi vọng năm mới mọi người đều bình an"

Chị Ly nói xong móc bao lì xì trong túi ra đưa cho Vấn Đông và Đinh Trì trong khi anh còn đang sửng sốt chỉ nói: "Lộc đầu năm chúc em hạnh phúc vui vẻ an khang"

Vấn Đông lễ phép nhận lấy, cũng móc bao lì xì đưa cho chị Ly và Đinh Trì nói một câu nói y hệt: "Lộc đầu năm, chúc chị một năm sung túc sức khỏe dồi dào"

Đinh Trì nhìn hai người lại móc ra hai bao lì xì cứ một vòng tuần hoàn như vậy đưa cho hai người lần này là một câu nói khác.

"Mừng tuổi mẹ và anh Đông"

Chị Ly nhận lấy: "Gì huề vốn vậy!"

Vấn Đông phụt trà cầm hai bao lì xì bỏ vào trong túi khác, bọn họ là may mắn của anh lộc lớn này anh đương nhiên phải nhận.

Đinh Trì dọn bàn đổ hạt dưa bánh kẹo lên bàn trong nhà: "Chút nữa mấy đứa nhóc sang nhiều lắm, năm nào con thím Trân cũng xông đất nhà em"

Vấn Đông cười cười lại gần cậu: "Lúc nãy chưa chúc em câu nào ra hồn"

Đinh Trì ngước mắt nhìn anh ý chỉ anh nói tiếp.

Vấn Đông chân thành nói: "Chúc em cả đời bình an!"

Lời nói của Vấn Đông đả động Đinh Trì quá mức, cậu đột nhiên có một mong muốn to lớn, muốn cao hơn Vấn Đông muốn che chở cho anh cả đời, cậu liếc vào trong thấy mẹ không ở đây mới nhẹ nhàng nắm tay anh đan chật cứng vào nhau.

"Vậy thì cả đời bình an"

__________