-“Em định sẽ làm gì với cậu ta?”- Phong Hoàng Đăng hai tay đút túi đứng phía cuối giường hỏi em gái.

Hoàng Quỳnh vẫn nhắm mắt nằm trên chiếc giường rộng trải ga màu xanh dịu nhẹ, lơ đãng trả lời:

-“Làm gì là làm gì?”

…………..

Đêm hôm đó, cũng mùa hạ, cũng giữa tháng như thế này. Gió từ mặt sông thổi mát lạnh lên mặt 2 người. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, anh lạnh lùng vung tay ném mạnh một vật nhỏ nhỏ tròn tròn xuống nước, rất xa, vật đó đã văng đến một nơi rất xa, quá xa so với tầm tay bé nhỏ của một người con gái.

Sau cú chao đảo, mặt nước dần lấy lại vẻ tĩnh lặng, in rõ vào lòng vầng trăng chếnh choáng. Hai mặt trăng, và trước mắt cô cũng là hai hình dáng xoay người thờ ơ cất bước. Đất trời trở nên mờ ảo.

Cô không khóc

Chỉ là….nước mắt sóng sánh một chút lên mi.

…………..

Hoàng Đăng mỉm cười bước đến gần cửa sổ, rút tay ra khỏi túi, đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, một mùi hương thanh khiết ùa vào, ngoài kia hồng dại đang nở.

-“Em gái, em cũng chỉ là một con người”.

Gió đêm mơn man lùa nhẹ vào căn phòng thoáng mát.

-“Bởi vậy, đừng nói với anh, em thật sự xóa hết những gì thuộc về quá khứ”.

Quá khứ?

Là mối tình đầu định mệnh của anh và cô, hay là mối tình tưởng không thể nào chia cắt với chàng trai ấy?

Không được….

Phải quên, nhất định là phải quên…

Quá khứ nếu còn tồn tại thì nó sẽ nhấm chìm con người cô, đâm xé trái tim cô, giày nát cả cuộc sống mà cô đang cố gắng bấu víu lại này.

Không mở mắt, không chút biểu cảm trên khuôn mặt, Hồng Quỳnh lười biếng nhếch môi:

-“Anh nói hơi nhiều đấy, về phòng ngủ đi”.

Trong giọng nói cũng không tìm được một điều gì đó khác lạ, vẫn cái giọng lạnh lùng vô thưởng vô phạt làm người ta mất hứng.

………….

Báo Xã hội, số ngày 20/6/2008.

Dòng tít đỏ chói ngay trang đầu khiến ai cũng phải chú ý:” Chàng Luật sư trẻ tài ba Lâm Hoàng Huy dính dáng đến tiểu thư hắc đạo”.

Đỏ như đóa hồng nhung sặc sỡ nhất….

Những dòng chữ kia tựa vô số gai nhọn đâm thẳng vào tim cô, đau buốt.

Và bây giờ…

Đã là những ngày cuối tháng 6/2011

…………….

Không gian trở về với sự yên ắng trong căn phòng màu xanh rộng lớn.

Ngoài cửa sổ, những nụ hồng dại vẫn mạnh mẽ xòe cánh giữa đêm khuya, cơ hồ có thể nghe được cả tiếng bung nứt của chúng.

Ánh trăng chiếu qua khung cửa, soi rõ chiếc giá sách chất đầy sách trong căn phòng của cô “tiểu thư hắc đạo”. Kẹp trong cuốn dày nhất “Sẽ có thiên thần thay anh yêu em” là một vật tròn nhỏ bằng ngón tay, rỗng ruột, làm bằng kim loại.

Gió thổi….

Nhẹ nhàng, khe khẽ….

Mơn trớn đôi má mịn màng của Hoàng Quỳnh đang say giấc.

Mọi chuyện….vẫn như chỉ mới xảy ra hôm qua, hôm kia.

Dù cô có cố xóa sạch mọi thứ đi nữa…

Thì quá khứ vẫn tồn tại….

Cùng nỗi đau không bao giờ nguôi đang chốn kín trong lòng.

…………….

Một buổi sáng mùa thu đẹp trời….

Giữa khu vườn nhỏ ngập đầy hồng dại…..

-“Là sách!?”- cô mỉm cười rực rỡ nhìn anh với gói quà xinh xắn trên tay.

Gió thổi….cả khu vườn khẽ khàng xao động dưới ánh mặt trời, lấp lánh….lung linh…như những đôi cánh thiên thần.

-“Đúng rồi?”- cô bật cười đắc ý khi nhìn thấy mặt anh đang hớ ra- “để em xem nào, cuốn gì đây!”- cô hí hửng đưa tay giành lấy món quà từ anh.

-“Khoan”- anh đột ngột giật lại- “tại sao em lại đoán là sách, không thể là quà khác sao?”.

-“Vì em thích sách”- cô nghiêng đầu cười- “và anh thích em, nên anh biết rõ điều đó”.

Khóe môi anh từ từ dãn ra, niềm hạnh phúc dâng đầy trong đôi mắt sáng, anh mỉm cười trao món quà mà anh đã rất tâm huyết để chọn cho cô.

Như một cảnh tượng tuyệt vời trong truyện cổ tích.

Khu vườn hồng dại rung rinh như đang cất cao bản tình ca hạnh phúc.

-“ Sẽ có thiên thần thay anh yêu em”.

-“Ừm”.

-“Em không cần thiên thần, em cần anh”- cô bé nhỏ dụi đầu vào lòng anh, nhẹ nhàng thỏ thẻ.

Nắng rung rinh, gió rung rinh, khu vườn hoa hồng cũng rung rinh trong hạnh phúc.

Anh ôn nhu mỉm cười, niềm hạnh phúc quá lớn khiến anh nghẹn ngào không thể thốt thành câu. Vòng tay anh rất rộng, ôm trọn cơ thể cô. Cô cứ thế bình yên mà giữ mãi nụ cười xinh đẹp.

Gió thu, hòa quyện cùng hương hoa hồng man mác…

………………………

Nhưng lúc ấy….cả anh và cô đều không biết rằng…..mối tình trong cuốn tiểu thuyết thiên thần đó lại ướt đẫm quá nhiều nước mắt….

Em nói với anh mà nước mắt tuôn rơi….

Chuyện cổ tích chỉ là dối trá….

Anh chẳng thể nào là hoàng tử của em.

……………..

Cô giật mình tỉnh dậy, tức giận với chính bản thân mình.

Chuyện nên quên, nhất định phải xoá đến không còn một chữ.