Chương 14: Không bỏ anh lại

Nghe đến hai từ "Tưởng gia", sắc mặt Tưởng Thần có biến hóa nho nhỏ. Anh đưa tay đẩy gọng kính, bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy."

Phạm Nguyên nhớ lần đầu gặp, anh không hề đeo kính. Đập vào mắt cậu khi đó chỉ là một ánh nhìn tĩnh lặng không sự sống. Chắc chắn khi mạt thế bắt đầu đã có chuyện gì đó tác động đến Tưởng Thần, biến anh thành con người tâm tính quái dị như hiện tại.

Tiểu thư Hạ Tình nhếch miệng, khinh khỉnh nhìn Tưởng Thần. Trong mắt cô ta, Phạm Nguyên ngồi cạnh chẳng khác một hạt bụi vô danh, không đáng để nhìn.

"Thì ra anh là đứa con hoang được Tưởng gia nhận về. Ha, nghe nói một tháng trước anh mắc bệnh kì lạ, bị Tưởng gia chuyển đến thành phố khác chữa trị, không ngờ đó là thành phố N."

Tưởng gia là gia tộc có tiếng ở thủ đô H, ai cũng biết thủ đô là nơi tập trung đầu não của tất cả mọi ngành nghề. Nói chuyển Tưởng Thần sang thành phố khác chữa trị chỉ ra bề nổi, thực chất Tưởng gia muốn bỏ mặc anh tự sinh tự diệt.

Bệnh kì lạ kia, không cần nghĩ cũng biết đó là virus tang thi.

Không biết Tưởng gia may mắn hay xui xẻo, họ đẩy Tưởng Thần đi đã tránh được nguy cơ nhiễm virus, nhưng đổi lại, họ sắp phải hứng chịu sự giận giữ điên cuồng từ Tưởng Thần.

Sau khi nói xong, Hạ Tình Hạ tiểu thư ngúng nguẩy bỏ đi tìm phòng ngả lưng, không muốn đối diện với đứa con hoang của Tưởng gia. Cô ta không hề để ý rằng, ngay khi từ "con hoang" được thốt ra, bàn tay đẩy kính của Tưởng Thần cứng lại, suýt nữa dùng lực bẻ gãy kính.

Phạm Nguyên ngồi cạnh Boss cuối thì tinh tường nhận ra, mỗi lần Tưởng Thần muốn kiềm chế điều gì đó, anh ta sẽ che giấu bằng cách đưa tay đẩy kính. Vậy nên, Boss đại nhân, chiếc kính đó dùng để kìm nén cơn giận hả?

Hạ Tình mở cửa từng phòng rồi chặc lưỡi khinh khỉnh. Cuối cùng, cô ta chọn một phòng tương đối sạch sẽ trên tầng hai rồi kêu vệ sĩ lên dọn phòng, mình thì thản nhiên ngồi xuống đối diện Phạm Nguyên.

Đối diện với ánh mắt khi có khi không của người phụ nữ duy nhất trong nhà, Tưởng Thần lặng im đưa tay mở chai nước, lặng im đưa lên uống.

Ánh mắt Hạ Tình lướt qua, trong khoảnh khắc tối sầm lại. Cô ta vội vã đứng lên, cao giọng chỉ tay vào Tưởng Thần:

"Anh ta... anh ta..."

Kịch hay đến rồi! Phạm Nguyên tỉnh bơ cắn một miếng bánh, chờ cô tiểu thư nói tiếp.

"Anh ta bị tang thi cắn! Đứa con hoang này bị tang thi cắn rồi!"

Hạ Tình kích động túm lấy hai tên vệ sĩ phía sau, chân liên tục lùi lại cách xa Tưởng Thần. Rồi như sợ người khác không tin mình, cô ta tiếp tục nói: "Tay anh ta có vết cắn của tang thi, nó đã chuyển thành màu đen rồi!"

Người thường khi bị tang thi cắn, dù sẽ biến thành tang thi nhưng có một phần trăm rất nhỏ giữ lại được mạng sống, may mắn hơn còn thức tỉnh Dị năng. Thời gian hóa thi của Dị năng giả kéo dài hơn người thường, nhưng may mắn cũng nhỏ hơn. Mà vết cắn tang thi chuyển đen chỉ có dẫn đến một khẳng định duy nhất: người bị cắn nhất định sẽ biến thành tang thi.

Nghe thấy lời tiểu thư nhà mình, hai vệ sĩ cùng đưa ánh mắt đề phòng nhìn Tưởng Thần. Khi thấy bằng chứng rõ ràng trên tay anh, cả hai không hẹn cùng kéo Hạ Tình ra sau bảo vệ. Họ nhận lệnh của Hạ lão gia bảo vệ tiểu thư, hy sinh mạng sống cũng không được để tiểu thư gặp nguy hiểm.

Hạ Tình hoảng sợ nhìn Tưởng Thần. Ánh mắt cô ta đảo quanh, bất chợt nhìn vào Phạm Nguyên. Không kịp nghĩ nhiều, cô ta hét lên với Phạm Nguyên:

"Sao anh không chạy đi hả? Anh ta sắp biến thành tang thi đó!"

Phạm Nguyên bình tĩnh tỏ vẻ. Cuối cùng tôi đây đã hiểu ý của Phản diện đại nhân rồi! Nói đi nói lại, có phải anh ta thử người khác đến nghiện rồi không? Tôi chắc chắn rằng anh cố tình cho cô tiểu thư kia thấy vết tang thi cắn.

Bằng một thái độ bình tĩnh không thể bình tĩnh hơn, Phạm Nguyên đưa tay khoác lên vai Tưởng Thần, vỗ vài cái thân mật.

"Anh ấy là đồng đội của tôi, dù anh ấy biến thành tang thi tôi cũng không thể bỏ rơi anh ấy."

Mợ, câu này thuần túy là làm màu, làm màu thôi. Hiểu không? Anh ta vốn không phải người, sao có thể hóa thân tiếp thành tang thi được chứ?

Khi đưa tay khoác vai Tưởng Thần, Phạm Nguyên nhận ra thái độ của mình rất thần kỳ. Cậu không còn cảm giác sợ hãi như trước, thay vào đó giống như đang cố gắng dùng tình thương ít ỏi để cảm hóa Boss, để Boss quay đầu vào bờ.

Khả năng thích ứng và thay đổi của con người tuyệt thật, vài giờ trước Phạm Nguyên còn nghi kỵ đủ điều, không ngờ bây giờ đã thân mật ngồi cạnh Boss, dùng tình thương cứu rỗi linh hồn anh ta. 

Hạ Tình không biết rằng người nhiều chuyện thường chết sớm. Cô ta đưa móng tay sơn đỏ của mình chỉ thẳng vào Phạm Nguyên, không rõ là tức hay sợ mà bàn tay run lên:

"Đồ điên này, anh mau tống cổ anh ta đi, đồng đội gì với một đứa con hoang như Tưởng Thần chứ! Anh ta sắp biến thành tang thi!"

Nữ phụ Hạ Tình này, cô không biết rằng nói nhiều sẽ chết sớm hả? Cô không biết mang não mình ra nhìn xem sắc mặt Tưởng Thần kém đến mức nào sao?

Không đợi Phạm Nguyên kịp nói gì, Tưởng Thần đã nhếch miệng, ý tứ cảnh cáo sắc lạnh: "Cô thử thử nhắc lại lần nữa xem."

Anh không nói thì nghĩ anh là mèo nhỏ bệnh tật muốn làm gì cũng được sao? Nực cười!

Người sống được trong thời mạt thế không chỉ cần sức chiến đấu tốt mà đầu óc cũng phải thông minh nhanh nhẹn. Thật may là bên cạnh Hạ Tình còn có những vệ sĩ quen nhìn sắc mặt người khác mà sống, vừa thấy biểu tình Tưởng Thần bất thường đã đoán được phần nào.

Hai vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, không nói lời nào nhưng cực kỳ ăn ý. Một vệ sĩ kéo Hạ Tình ra phía cửa, người kia nhanh chân chạy lên lầu gọi hai tên đang dọn phòng xuống. 

Lên tiếng đại diện vẫn là vệ sĩ ôn hòa nhã nhặn kia. Hắn cúi đầu lịch sự, mềm mỏng nói:

"Cảm ơn hai cậu đã cho chúng tôi dừng chân tại đây. Xét thấy còn việc quan trọng, chúng tôi không dám làm phiền hai người nữa. Vô cùng cảm ơn."

Hắn lấy ra năm gói mì ăn liền và hai chai nước đặt lên bàn coi như lời cảm ơn. Khi đi ra cửa còn lịch sự cúi chào lần nữa.

"..." Mấy người đánh hơi thấy nguy hiểm tinh thật đấy. Nhưng Phản diện đại nhân còn ngồi đây, chắc chắn anh ta không buông tha dễ dàng như vậy đâu.

Tưởng Thần là ai? Boss cuối mang khuynh hướng phản xã hội. Nói dễ nghe một chút thì tư tưởng của anh ta có chút không mình thường, nói thẳng ra thì mắc bệnh thần kinh với tâm lý vặn vẹo.

Phạm Nguyên đồng tình nhìn đám người kia, cũng đồng tình cho lòng nhân hậu của mình.

Nói thật là, gặp Tưởng Thần khiến tâm lý cậu bị ảnh hưởng không nhỏ, sau này muốn làm việc tốt cũng phải cân nhắc đủ điều.

"Nguyên à..."

Phạm Nguyên giật giật khóe mắt, nhanh chóng chặn ngang lời Tưởng Thần: "Anh đừng nói gì hết, tôi sẽ không bỏ anh lại đâu. Cùng lắm là biến thành tang thi giống anh mà thôi."

Mạnh miệng nói vậy nhưng trái tim Phạm Nguyên lại run lên thình thịch. Hệ Thống luôn nghĩ cậu sợ chết nhưng thứ khiến cậu thực sự sợ hãi là bị tang thi xé xác, từ từ chết. Dù sao Phạm Nguyên cậu đã chết một lần rồi, còn ngại gì chết thêm lần nữa? Cậu chỉ sợ loại cảm giác đau đớn khi bị xé xác mà thôi.

Lại nói, nếu Phạm Nguyên dám rời đi cùng đám Hạ Tình, cậu cam đoan với nhân cách Tưởng Thần, chắc chắn mình sẽ chết rất thảm. Lúc trước chính cậu nói sẽ không rời khỏi anh ta, giờ vừa thấy chỗ dựa an toàn là đá anh ta ngay, nghĩ thôi đã thấy thảm cảnh u ám.

Tưởng Thần dù bị ngắt lời nhưng tâm trạng khá vui vẻ, vui đến mức chẳng buồn quản xem đám Hạ Tình thế nào. Anh hơi nghiêng đầu dựa sát vào Phạm Nguyên, cảm nhận hơi ấm từ người bên cạnh.

Trong nháy mắt, thanh niên ngồi cạnh anh cứng người lại. Trước khi Tưởng Thần cảm nhận rõ hơn, cậu lại buông người, thoải mái để anh dựa vào.

Tưởng Thần mím môi, nghe nhịp tim sống động trong lồng ngực đối phương, cảm thụ hơi ấm hiếm hoi. Rất lâu rồi anh chưa từng dựa sát vào người khác như này. Rất lâu rồi không còn nhận được hơi ấm và nhịp thở của những người xung quanh.

Đôi mắt Tưởng Thần từ từ khép lại, hàng mi khe khẽ động, che lại ánh sáng tối tăm trong mắt.

Rõ ràng cậu sợ anh như vậy, cả người đều cứng lại, nhịp tim cũng nhảy loạn, vậy tại sao không đẩy anh ra? Sao không bỏ rơi anh như người khác đã làm? Cậu hoàn toàn có thể làm những điều đó.

"Chắc chắn anh không dễ chịu gì, sao tôi có thể bỏ anh lại?"

Sao có thể bỏ anh lại?

Trái tim không sức sống của Tưởng Thần dường như ấm lên một chút. Anh vô thức đưa tay lên ngực, mở bừng mắt. 

Không cần do dự nữa! Không cần nghĩ nhiều nữa! Chính là người này! 

Nếu cậu đã không bỏ tôi lại, vậy sau này đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi. 

Nếu tôi đã quyết nắm không buông, vậy thì cậu đừng mong chối bỏ.

Đây là lần cuối tôi đặt niềm tin và hy vọng, mong em ngàn vạn lần đừng tàn nhẫn buông rơi.

Tưởng Thần kéo Phạm Nguyên vào lòng. Trong một thoáng sững sờ đó, bất ngờ ôm ghì lấy cậu.