Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 2 - Chương 115: Sơn Hải nhất cư

Hắc quả phụ nghe tới đây, quay sang hỏi Hoàng Linh Vũ: “Lần này ngươi ra ngoài muốn dẫn theo hai nam hai nữ? Lương Tiểu Tiểu miễn cưỡng cũng tính là qua ải, chẳng qua ta còn có thể tiến cử một người.”

“Rất tốt, chỉ cần đủ người rồi, chúng ta có thể lập tức lên đường.” Hoàng Linh Vũ nói.

“Thu Nhược Thủy, học sinh đắc ý nhất của chúng ta.” Hắc quả phụ nói.

Trong lớp y độc nhị kỳ, y thuật đương nhiên do Nhạc Huy đứng đầu, độc thuật thì do Thu Nhược Thủy chiếm đệ nhất, chẳng qua Thu Nhược Thủy si mê độc thuật, nhiều năm nhiều tháng không bước chân ra khỏi cửa, điên đảo ngày đêm, một lòng vì nghiên cứu độc thuật, đến mức các đồng học chân chính gặp qua mặt nàng không nhiều.

“Nghe ra… có vẻ là một nữ tử rất xinh đẹp a!” Lương Tiểu Tiểu lập tức mơ tưởng xa vời, “Ta đã ngưỡng mộ đại danh Nhược Thủy lâu rồi.’

Lý Sảng nói: “Ngươi đừng mặc nữ trang dùng gương mặt nữ nhân và âm thanh đó mà nói ra loại lời nói lưu manh này được không?” Quay sang tìm kiếm ủng hộ từ Nhạc Huy, không ngờ lại thấy sắc mặt Nhạc Huy hơi có chút tái đi.

Nhạc Huy nói: “Đừng nói đùa nữa, các ngươi thật sự chưa gặp nữ nhân đó sao? Đó là nữ nhân xuất quỷ nhập thần nhất trong lớp y độc!”

“Chưa từng gặp qua đi.” Hai người quay mặt nhìn nhau.

Hoàng Linh Vũ thì nói với Hắc quả phụ: “Nữ học sinh đó và ta chắc rất hòa hợp, từng có học sinh nói với ta, buổi tối xuất môn không muốn nhìn thấy nhất chính là ta và Nhược Thủy.”

“Tại sao?”

“Người quen biết Thu Nhược Thủy đều nói, khí chất của nàng và ta rất giống nhau.”

Lương Tiểu Tiểu và Lý Sảng đồng thời hít ngược một hơi!__ Vậy không phải là giống quỷ sao?

Một đêm trước khi xuất cốc, Lương Tiểu Tiểu và Lý Sảng cuối cùng cũng biết được ‘Thu Nhược Thủy’ mà ngay cả Nhạc Huy cũng phải giữ kín như bưng rốt cuộc là người như thế nào! Té ra chính là vào cái đêm mà Lương Tiểu Tiểu trở về, là nữ nhân treo ngược vì bất mãn Lý Sảng nói chuyện cười hoàng sắc mà ném một con chuột vào!

Lương Tiểu Tiểu thường xuyên ra ngoài thực tập, mà Lý Sảng vốn đối với mấy chuyện bát quái của đồng học không mấy hứng thú, hơn nữa đồng học Thu Nhược Thủy có thù tất báo, không ai dám ở sau lưng nàng loạn truyền bát quái, vì thế cho đến khi chân chính đối mặt quy quy củ củ “Xin chào ta là Lương Tiểu Tiểu”, “Xin chào ta là Thu Nhược Thủy”, bọn họ cuối cùng mới có thể liên hệ được cái tên rất nhu mỹ và nhân vật rất quỷ quái này lại với nhau.

Sự âm trầm của Thu Nhược Thủy, thật sự hoàn toàn là vì dưỡng thành thói quen sinh hoạt bất đồng với người bình thường, trong động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo tà khí, hành vi bất thường, khiến người ta chỉ muốn né tránh thật xa.

Từ khi Đại Yến tiên hoàng chết, Mộ Dung Nhuệ Việt và Mộ Dung Nam Cẩn phân đình đối kháng. Ba năm trước, tuy Mộ Dung Nhuệ Việt vì chiến sự Nam Hàn kéo dài mà không thể lập tức hồi kinh, nhưng thế lực dù sao cũng tích lũy lâu dài, lại có sự ủng hộ của tiền hoàng đế, tạm thời đuôi to khó vẫy (ý chỉ thượng nhược hạ cường nên khó thể sai khiến điều động). Mộ Dung Nhuệ Việt dưới đề nghị của Mộ Dung Bạc Nhai, lui về thủ ở tây nam Đại Yến, với phong hào Nam Vương, kiến dựng Nam Vương quân, cùng Tây Tần, Nam Hàn tiếp giáp.

Nam Vương phủ là nơi mua lại trạch đệ của một thương nhân ở Sài Đô, chỉ đơn giản sửa chữa, không hề thể hiện ra khí chất vương tộc gì, thậm chí ngay cả khí chất quý tộc cũng không có, nhưng đối với viện tử cạnh bên thì đã là vật lớn khổng lồ.

Mộ Dung Nam Cẩn từ sau khi an cư tại Sài Đô, tuy cũng không phải thân chinh đến chiến trường thúc quân, nhưng chỉ cần trở về Sài Đô, vẫn có thói quen thường xuyên vi phục xuất tuần. Lúc này, hắn đang đứng ở trước tiểu viện tên là Sơn Hải Cư nằm cạnh A Nam Vương phủ của mình.

Viện tử này trông có vẻ không bắt mắt chút nào, nhưng hai bên treo câu đối thì khẩu khí thật lớn.

“Hải chí thanh không thiên tác ngạn, sơn đáo điên đỉnh ngã vi phong…” Mộ Dung Nam Cẩn nhẹ đọc lên, mỗi lần hắn tới đây đều có xúc cảm bất đồng. (Tạm dịch: Từ biển nối liền bầu trời xanh, trời là bờ, núi đến tận đỉnh cao, ta làm đỉnh.)

Người có thể viết câu đối này, tấm lòng phải rộng lớn thế nào, cho dù là quốc thổ giang sơn, chỉ sợ cũng không đặt vào trong mắt, chỉ không biết trong thiên hạ này rốt cuộc còn có cái gì có thể đi vào mắt hắn.

Chính giữa là một bức hoành, thể chữ hành thảo__ Sơn Hải Cư.

Chủ nhân của gian nhà này tên là Lục Nẫm Giác, còn là quân sư trong Nam Vương quân của Mộ Dung Nam Cẩn. Thật ra hắn mới xuất sơn một năm, nghe nói là môn hạ của Yến Nguyên Trúc Hách.

Yến Nguyên Trúc Hách nhất môn là do Tư Đồ Nhược Ảnh sáng tạo vào ngàn năm trước, nghiên cứu các loại thuật cơ quan kỳ ảo, từng thao túng thế cục thiên hạ, phò trợ Tống Tường nữ vương nhất thống thiên hạ bốn nước năm đó. Nhiều năm như thế, Yến Nguyên Trúc Hách ít có ai xuất hiện trên giang hồ, đa phần đều mai danh ẩn tính. Nhưng mỗi lần có một người xuất sơn, nhất định là lưu danh thanh sử.

Mới đầu, Lục Nẫm Giác đích thật là mượn danh Yến Nguyên Trúc Hách để được Mộ Dung Nam Cẩn chấp nhận, nhưng sau hai ba lần chiến trận, thì không còn ai dám cả gan khinh thường hắc thủ giúp đỡ sau màn bị tàn phế hai chân không thể đi này. Mỗi lần hắn xuất kế, nhất định khiến bên địch bị tổn thất hơn nửa, máu chảy thành sông, không chút lưu tình. Vì thế thậm chí có người xưng hắn là ‘huyết quỷ’.

Gõ cửa mấy lần vẫn không thấy đồng nhi tới mở cửa. Mộ Dung Nam Cẩn nghiêng đầu suy ngẫm một chút, quyết định quân tử làm không được, thì tiểu nhân vẫn có thể làm một chút, vì thế đi tới trước. Khi tới trước Nam Vương phủ của mình, thủ vệ trước cửa phủ nhìn như không thấy để hắn tiến vào, nếu vị Nam Vương này vi phục xuất tuần, cũng không thể kính lễ làm hỏng chuyện đúng chứ?

Mộ Dung Nam Cẩn tiến vào viện tử, trèo tường, thần không biết quỷ không hay đi vào Sơn Hải Cư.

‘Sơn Hải Cư’ nghe tên thì thấy lớn, nhưng bên trong lại không lớn. Là một tiểu viện bình thường theo kiểu hẹp dài, phía trước trồng vài loại rau, chính giữa đào một hồ nước nhỏ, phía sau mới là phòng ở của chủ nhân. An an tĩnh tĩnh, rất thanh nhàn!

Hắn chậm rãi đi tới phía sau, quen đường quen lối đi tới chỗ ở của chủ nhân, chỉ thấy cánh cửa đóng chặt. Xuất phát từ lễ mạo gặp mặt, Mộ Dung Nam Cẩn vẫn lớn tiếng ho vài tiếng, sau đó gõ cửa, lớn tiếng hỏi: “Lục tiên sinh có ở nhà không?”

Khi hắn chưa kịp cất tiếng hỏi lần nữa, cánh cửa đơn đã mở ra, người mở cửa khiến hắn bị dọa nhảy dựng, chính là Mộ Dung Bạc Nhai.

“Bạc Nhai? Ngươi không phải đi cứu Sí Diệm sao, sao nhanh như vậy đã về?”

Mộ Dung Bạc Nhai nhíu mày, nói: “Tiểu Chu không nói với ngươi sao?”

“Hả?”

“Ta không phải để hắn đi tới chỗ ngươi thông báo quân tình Xung Châu rồi sao?” Xung Châu là nơi xung yếu phía tây bắc, chống lại thế lực ‘Trấn Quốc Vương’ của Mộ Dung Nhuệ Việt. Lần này Mộ Dung Nhuệ Việt xuất binh đến Xung châu, khí thế bừng bừng, không thể xem thường.

“Đúng là có chuyện này, cho nên ta mới tới tìm tiên sinh thương lượng. Nhưng hắn không nói chuyện ngươi đã về. Sí Diệm thế nào rồi?”

“Tuy không mang người về, nhưng hiện tại đã giao phó cho người đáng tin rồi, không cần lo lắng.” Mộ Dung Bạc Nhai khẳng định nói.

Hai người nói chuyện, vừa đi vào trong phòng. Nhưng chưa đi được mấy bước, Mộ Dung Nam Cẩn đã phải lùi lại nửa bước, lúc này mới cảm thấy sợ, nói: “May mà đã quen với thói quen của Lục tiên sinh, nếu không thật sự nhất thời không thể thích ứng.”

Chỉ thấy trong phòng không có ánh dương chiếu thẳng, trong bóng âm, một người ngồi trên xe lăn chậm rãi xuất hiện. Lúc mới đầu nhìn rõ chính là một mái tóc dài đen như mực rũ xuống, vì vô cùng suông thẳng, dán chặt vào gương mặt rũ xuống tận chân, nên gương mặt bị che đi không ít. Chỉ thấy trong đó lộ ra màu da tái nhợt không thấy huyết sắc, sóng mũi cao thẳng, hai con mắt sâu hoắm chứa đựng ánh sáng băng lạnh giống như vũ khí thượng phẩm.

Chỉ nhìn một cái, còn thật sự cho rằng đây là quỷ quái nhờ dán ‘mặt nạ’ mới ra gặp người trong truyền thuyết.

Vị ‘Lục tiên sinh’ này lộ ra nụ cười mỉm như muốn chế nhạo, nói: “Bận việc chưa thể ngủ yên, cho đến khi Mộ Dung huynh không mời mà tới mới vội vàng thức dậy, chưa kịp chải đầu, xin Nam Vương chớ trách.”

“Nào có nào có, tiên sinh cực khổ rồi. Bận rộn vì chuyện gì mà mệt mỏi tới giờ này?” Mộ Dung Nam Cẩn vừa nói vừa rút một cây trâm gỗ ra giao cho Lục Nẫm Giác.

“Đa tạ. Mỗi lần đều làm phiền Nam Vương, nơi ở thấp kém này đã thu gom được không ít trâm cài.”

“Những vật nhỏ này, có gì đáng kể.”

Hai người khách sáo nói, Lục Nẫm Giác đã tiện tay vấn mái tóc dài thành cái bím sau đầu. Chỉ cần hơi chú tâm một chút, thì cả người liền như kỳ tích bớt đi rất nhiều quỷ khí.

Người thường vấn tóc, cách thông thường là búi lên đỉnh rồi cài trâm, hoặc ở sau đầu buộc lại. Nhưng Lục Nẫm Giác thì có mái tóc dài chừng ba thước, lại phải ngồi dựa vào xe lăn, khó tránh bị rối, nên chỉ có thể thắt thành bím nghiêng qua. Chỉ là vì tóc trên đầu quá dài, nên vẫn còn hai lọn tùy tiện rũ xuống trên vai.

Mộ Dung Nam Cẩn thầm cảm khái, nói thật, Lục Nẫm Giác này niên kỷ không lớn bằng hắn, thanh tú thì không bằng người thường, ăn nói thì lại phóng khoáng khéo léo, khi ở chung cứ như được tắm xuân phong. Chỉ là đôi mắt đó lớn mà sáng trong, như thủy tinh, lại đen kịch như đêm. Nếu là lúc hắn xõa tóc, thì sẽ che đi nửa gương mặt, khi đó chỉ thấy một đôi mắt đen không có cảm xúc nhân loại, khó tránh khiến người khác nảy sinh xúc cảm như gặp phải quỷ.