An Kỳ hạ sinh một cặp song sinh, nếp tẻ đủ cả, ngay lập tức cô trở thành người nổi bật nhất giới thượng lưu này.

Phong Kỳ đã chuẩn bị xong quà tặng đầy tháng từ lâu, ngay sau khi tan làm là hắn sẽ cùng Sở Dương qua đó.

Im lặng cả đường rồi, thế nhưng lúc xe đi tới vòng cua thứ hai bỗng dưng Phong Kỳ lại lên tiếng: "Quay về đón cô ấy."

Sở Dương liếc kính chiếu hậu, Phong Kỳ đang vuốt nhẹ mũi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là đang chột dạ.

Sở Dương buồn cười, "Sếp à, sếp đã làm gì mà trông đuối lý vậy?"

Phong Kỳ khụ một tiếng, "Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu."

"Ok." Sở Dương đầu hàng, có điều về đến nhà rồi mà Phong Kỳ vẫn còn ngồi im trong xe, giọng hắn có chút ngại ngùng, "Ừm, cậu gọi điện thoại bảo cô ấy ra đây đi."

Sở Dương rút điện thoại ra bấm loạn vài cái, vừa bấm vừa cười tủm tỉm nói, "Sếp à, anh thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi đi, nếu không tôi không gọi đâu."

Phong Kỳ nhắm mắt lại, hắn tựa lưng vào ghế ngồi kéo nhẹ cà vạt, "Tối hôm qua chúng tôi cãi nhau. Cô ấy muốn bỏ đi, sau lại bị tôi khóa trái trong phòng."

"..." Chủ tịch Phong, ngài thắng rồi, tại hạ cam nguyện chịu thua.

Gần nửa năm đã trôi qua kể từ khi Thanh Nhược chuyển qua nhà chính của Phong gia, tuy rằng Sở Dương vẫn gọi cô là cô Tống, nhưng anh ta cảm giác sớm muộn gì mình cũng phải sửa cách gọi thôi, vậy nên Sở Dương luôn đối xử rất tôn trọng với Thanh Nhược, Thanh Nhược cũng vậy.

Đây là lần đầu tiên Sở Dương gọi điện cho Thanh Nhược mà ngay câu đầu tiên đã bị cô giễu cợt, "Không phải Phong Kỳ đã nói kẻ nào nhận thua trước là cún à?"

"Khụ..." Sở Dương né tránh chủ đề này đi, "Cô Tống, xe tôi đang chờ ở bên ngoài, cô có tiện ra đây một lát không?"

"Không tiện."

Cộp, cúp máy rồi.

Sở Dương bất đắc đĩ cầm di dộng quay đầu lại nhìn Phong Kỳ chằm chằm.

Thấy sắc mặt Phong Kỳ ngày càng đáng sợ, Sở Dương chẳng có một tí đồng cảm nào tiếp tục hỏi, "Sếp khai ra đi, rốt cuộc sếp đã chọc cô ấy thế nào mà lại cãi nhau to thế?"

Sở Dương không thể không thừa nhận, Thanh Nhược rất kiên nhẫn khi ở bên Phong Kỳ, còn kiên nhẫn gấp nhiều lần An Kỳ khi trước, cẩn thận đến mức đáng sợ, mấu chốt là Phong Kỳ cũng bằng lòng để cô quản lý, số tiền Phong Kỳ tiết kiệm ở club một năm nay có thể mua đứt mấy cái biệt thự rồi.

Hai người họ có thể cãi nhau thành như vậy, Sở Dương khá là ngạc nhiên.

Phong Kỳ hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta, hắn đạp cửa xe ra đằng đằng sát khí bước vào nhà.

Người giúp việc trong nhà nơm nớp lo sợ một ngày rồi, vừa thấy hắn hằm hằm đi vào là tim họ lại tuột lên tận cổ.

"Thanh Nhược đâu?"

"Cô...Cô Tống ở trong phòng thưa ông chủ."

Phong Kỳ nhíu mày, hắn xoay người đạp lên cầu thang, " Cô ấy chưa ăn cơm?"

"Vâng."

Phong Kỳ tức đến mức sắp bùng nổ, mẹ nó, hắn chiều cô quá mức nên giờ cô lên mặt với hắn đúng không.

Phong Kỳ đá văng cửa phòng, đập vào mắt hắn là mấy chiếc vali đã đóng gói xong xuôi, ngoài ra còn có vài chiếc túi đã kéo khóa.

Người con gái vừa mới cúp điện thoại của Sở Dương giờ đang mặc một bộ quần áo thể thao, cô đang bận rộn thu dọn mọi đồ đạc.

Toàn bộ lửa giận trong lòng Phong Kỳ nháy mắt biến thành số âm, hắn sững người đứng cạnh cửa, chậm chạp hỏi cô một cách ngốc nghếch: "Em dọn đồ làm gì thế?"

"Về nhà."

Tim Phong Kỳ đau nhói, phải rồi, đừng nói là nửa năm, cho dù cô có ở đây bao lâu, chung quy đây vẫn không phải là nhà cô.

Thanh Nhược không ngẩng lên, cô vẫn cúi đầu thu dọn đồ đạc trong ngăn kéo.

Phong Kỳ nhấc chân đi vào, hắn đứng bên cạnh cô, hai tay nhét trong túi quần siết chặt lại thành nắm đấm, "Tiệc đầy tháng con nhà An Kỳ, em đi cùng tôi nhé."

Thanh Nhược bật cười, nụ cười đầy vẻ giễu cợt, cô hất cằm lên nhìn hắn, ánh mắt hiện ra sự khinh thường khó tin, "Dựa vào cái gì đây thưa ngài?"

Đó là lần đầu tiên Phong Kỳ nhìn thấy cô như vậy, từ khi hai người quen nhau, cô luôn dịu dàng ân cần, cảm giác như cho dù hắn có nói gì cô cũng sẽ đồng ý, đôi khi giận dỗi vẫn sẽ rất đáng yêu, giống như một trái anh đào ngon miệng khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.

Phong Kỳ không trả lời được, đúng vậy, dựa vào cái gì.

Thanh Nhược đứng lên muốn đi, Phong Kỳ vươn tay ra bắt lấy cánh tay cô, cô lạnh lùng nhìn qua, ngữ khí bình tĩnh đến đáng sợ, "Buông tay."

Phong Kỳ lắc đầu.

Thanh Nhược khẽ nhíu mày, cô ngẩng đầu lên liếc nhìn đồng hồ treo tường, "5 giờ rồi, nếu ngài còn dây dưa với tôi thêm nửa tiếng nữa thì sẽ không kịp buổi tiệc đầy tháng đâu."

Phong Kỳ vẫn nhìn cô, "Em đi với tôi nhé."

Thanh Nhược thở dài, cô nhún vai chỉ vào bộ quần áo thể thao mình đang mặc, "Cho tôi 20 phút."

Phong Kỳ tươi tắn hẳn lên, "Được."

Thanh Nhược vào phòng thay đồ, bên trong không hề có tiếng động nào vang lên, Phong Kỳ cũng rất nhẫn nại ngồi im chờ bên ngoài, chỉ là khi hắn liếc tới mấy chiếc vali đặt trên đất bỗng dưng cảm thấy chướng mắt vô cùng.

Chưa tới 20 phút sau, Sở Dương gọi điện thoại tới, giọng anh ta không biết là vui sướng khi người gặp họa hay là thật sự lo lắng, "Sếp à, quán quân siêu mẫu tháng này đang đứng chờ bên cạnh xe sếp, cô ấy nói là cô Tống gọi cô ấy tới đi cùng sếp tới tiệc đầy tháng..."

Phong Kỳ ném thẳng di động vào bức tường đối diện, hắn cố nén tức giận gõ cửa, "Mở cửa."

Bên trong không có phản ứng.

"Thanh Nhược, mở cửa."

Phong Kỳ lại muốn đá cửa rồi, chân vừa nhấc lên lại hạ xuống, bên ngoài là tiếng hỏi lo lắng của người giúp việc, "Thưa ngài, ngài Sở Dương hỏi ngài..."

Phong Kỳ như con thú bị xích lại, "Bảo cậu ta cút ngay, tôi không đi!"

"Vâng..."

Phong Kỳ cứ đứng thế trước cánh cửa nửa tiếng liền, lần này người gõ cửa là Sở Dương, "Phong Kỳ, không sao chứ?"

Phong Kỳ đã bình tĩnh lại được một chút, hắn đi tới mở cửa ra, cố gắng duy trì sự trấn tĩnh nói, "Cậu mang quà sang đó là được, tôi không đi nữa."

Sở Dương cũng không nhìn vào bên trong, anh ta thấy khóe mắt Phong Kỳ tức đến đỏ au cũng không biết nói gì hơn, đành vỗ vai hắn vài cái.

Ít nhất, từ khi anh ta quen biết Phong Kỳ đến nay, lần đầu tiên Phong Kỳ cấm dục một năm, hơn nữa còn là khi bên cạnh có người.

Sở Dương đi rồi, Phong Kỳ đi xuống cầm chìa khóa phòng thay đồ của Thanh Nhược lên, lúc muốn mở cửa nghĩ thế nào lại giơ tay lên gõ, "Thanh Nhược, em ra ngoài trước đi, chúng ta nói chuyện."

Hắn hiểu trạng thái tâm lý của mình, ít nhất hiện tại hắn sẽ không đời nào thả cô đi. Hắn thà rằng mình là người nhượng bộ trước còn hơn để cả hai tiếp tục cãi nhau.

Thanh Nhược mở cửa ra, mắt cô đo đỏ, nhưng ánh mắt vẫn rất lạnh lùng.

Phong Kỳ thở dài, hắn kéo cô vào trong lòng, nhắm mắt lại khẽ nói, "Anh xin lỗi, anh sai rồi."

Thật ra, những lời này cũng không khó nói như hắn lầm tưởng.

Tối qua có một bữa tiệc, Phong Kỳ muốn đưa Thanh Nhược đi cùng, muốn cô trang điểm một chút, nhưng Thanh Nhược không khỏe nên cô không muốn đi, ngữ khí cũng không dịu dàng cho lắm.

Do liên quan đến vài đối tác làm ăn mà Phong Kỳ thực sự muốn tới đó một chuyến, hắn muốn cô đi cùng, có điều lúc nói ra câu này lại như đang mệnh lệnh cho người ta.

Thanh Nhược mắng hắn không biết tôn trọng người khác, từ trước đến nay đều là hắn muốn làm gì thì làm, không biết quan tâm đến suy nghĩ của cô.

Hai người cứ nói cứ nói cuối cùng thì biến thành cãi nhau.

Lần đầu tiên Phong Kỳ làm căng với phụ nữ, giọng điệu có chút khó nghe, hai người đứng trong phòng Thanh Nhược, Thanh Nhược mắng hắn biến ra ngoài, Phong Kỳ tức lên nói cô chỉ là người hắn chơi đùa cũng cần tôn trọng ư.

Thế là Thanh Nhược bùng nổ, cô lập tức thu dọn đồ đạc muốn đi.

Khi đó Phong Kỳ cũng không hạ nổi mặt mũi xuống dỗ cô, ngược lại còn nói thêm hai câu hống hách, kết quả không cần phải nói rồi, cuối cùng Phong Kỳ chỉ còn nước khóa trái cô trong phòng.

Phong Kỳ vừa nhượng bộ đã cảm giác được cô gái trong lòng mình hơi dịu lại, nhất thời hắn không biết mình có nên than đáng buồn hay không, Phong Kỳ nâng tay lên vuốt tóc cô, "Bữa sáng bữa trưa đều không ăn, có đói không?"

Thanh Nhược nghiêng đầu tránh tay hắn, "Không đói."

Có lần đầu tiên rồi, lần thứ hai dễ hơn nhiều, tay Phong Kỳ ôm chặt lấy cô, cằm đặt lên vai cô cọ nhẹ, giọng mềm nhũn, "Nhưng anh đói, em làm cho anh ăn được không ~"

Sắc mặt Thanh Nhược vẫn còn rất lạnh lùng, cô liếc hắn.

Phong Kỳ lập tức ra vẻ đáng thương vô cùng, cặp mắt hoa đào long lanh chớp chớp.

Cô vặn vẹo người, cánh tay Phong Kỳ siết càng chặt, "Sao vậy?"

"Anh không buông ra em làm cơm cho anh thế nào được."

Khóe môi ẩn giấu ý cười, Phong Kỳ xoay người ôm cô lên theo kiểu công chúa, "Xuống thế này cũng được nhỉ?"

Thanh Nhược ôm cổ hắn khẽ hừ một tiếng.

Người giúp việc trong nhà thấy hai người như vậy cuối cùng cũng an tâm, họ mau chóng rời khỏi nhà chính để lại không gian cho hai người.

Thanh Nhược mở tủ lạnh ra tìm nguyên liệu nấu ăn, cô bực mình hỏi hắn, "Anh muốn ăn gì?"

Phong Kỳ luôn đứng phía sau ôm lấy eo cô, hắn cứ dính chặt vào cô như trẻ song sinh vậy, mấy món hắn nói cũng đều là những món Thanh Nhược thích ăn.

Cô cúi đầu thái rau, vài lọn tóc trượt xuống bờ vai, Phong Kỳ giúp cô vén lên, hắn hôn nhẹ vào gáy cô, có lẽ do hôm nay cô luôn bận rộn thu dọn đồ đạc, lớp mồ hôi mỏng để lại một vị mằn mặn trên da, nhưng hắn lại không hề thấy phản cảm.

"Thanh Nhược, ngày hôm qua là do anh giận quá nên mới nói vậy, anh thực sự không có ý kia, em đừng giận nữa được không?"

Thanh Nhược không để ý đến hắn tiếp tục cúi đầu thái rau, Phong Kỳ đợi một lúc, cúi đầu nhìn nét mặt cô như thường lại nói tiếp, "Anh chưa từng nói xin lỗi ai, không phải do anh nghĩ rằng mình không sai, chỉ là bởi vì anh không quen làm như vậy. Anh biết anh không đúng."

Thanh Nhược nhẹ nhàng lên tiếng, giọng cô cũng dịu đi không ít, "Phong Kỳ, em biết anh không có ý đó, nhưng những lời như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy rất tổn thương."

"Anh biết." Hắn lập tức nói tiếp, nụ hôn dừng lại trên mái tóc cô, hắn nói ra câu sau bằng sự chân thành nhất từ trước tới giờ, "Anh sai rồi, sau này sẽ không thế nữa."

Thanh Nhược lắc đầu, "Em không cần sự cam đoan của anh." Phong Kỳ còn định nói tiếp câu gì đó, Thanh Nhược đã nâng tay vỗ vỗ hắn, "Anh ra ngoài chờ đi, em chuẩn bị xào rau, anh ở đây không tiện."

Phong Kỳ ngoan ngoãn lui ra ngoài, lui đến cửa phòng bếp lại đứng lại nhìn cô bận rộn, động tác thuần thục, hắn thích ngắm nhìn dáng vẻ cô khi nấu cơm nhất, cho dù khói dầu nổi lên bốn phía, trong lòng vẫn cảm thấy rất ấm áp.

Thanh Nhược cứ làm xong món nào là Phong Kỳ lại bước lên bưng tới bàn ăn, lúc sắp đũa còn tiện thể làm nũng rất cơ hội, "Tối nay anh rửa bát."

Hiếm thấy, dù sao trong nhà này cũng nhiều người giúp việc như thế. Thanh Nhược mỉm cười gật đầu.

_____

Trước đây Thanh Nhược đã từng thi lấy bằng MC, bây giờ cô đang làm MC cho một show quay hàng tuần của đài truyền hình, ngoài việc này ra cô rất ít khi nhận những dự án khác.

Show quay mỗi tuần một lần, có lúc một ngày sẽ quay luôn hai lần, quay cho cả tuần sau đó.

Lúc Thanh Nhược trở về nhà chính Phong gia, một nhóm người giúp việc đang đứng canh ở phòng khách, người thì xông lên đỡ lấy túi xách của cô, hai người khác lại không đợi cô hỏi han đã kéo cô lên tầng, đẩy cô vào nhà tắm, "Cô Tống, cô sửa sang lại chút nhé?"

Thanh Nhược có chút câm nín, đây mà là câu hỏi đó hả, cô gật đầu: "Ừm, được rồi."

Hai người kia hân hoan rời đi, lúc ra đến cửa rồi mới nhớ ra xoay người nói với cô, "Cô Tống, ông chủ đang chờ cô ở phòng ăn."

Thanh Nhược còn thay một chiếc váy dài màu đỏ rượu vang, có người muốn tạo bất ngờ cho cô, cô cũng phải phối hợp một chút mới được.

Thanh Nhược nâng váy xỏ chiếc giày cao gót ánh bạc vào, cô chậm rãi bước từ trên cầu thang xoắn ốc xuống, Phong Kỳ mặc vest đen sang trọng đang đứng thắp nến trong phòng ăn, hắn ngẩng đầu lên nhìn nơi phát ra âm thanh.

Hắn dừng động tác đang làm nhìn cô chăm chú, tự mình đi lên vài bước nắm lấy tay cô, "Bảo bối, em thật đẹp."

Thanh Nhược cười, "Cảm ơn anh."

Nắm tay cô đi đến chỗ ngồi, Phong Kỳ mỉm cười dịu dàng, nụ cười đẹp đến mê người, "Anh nghỉ làm gần một ngày, vốn tưởng rằng có thể tự làm được món beefsteak cho em thưởng thức, kết quả thiếu chút nữa nổ luôn phòng bếp."

Thanh Nhược dở khóc dở cười, "Thật ra anh có thể chờ em về làm mà."

Phong Kỳ vỗ đầu: "Ừ nhỉ, là tại anh không suy nghĩ chu đáo rồi."

***

Khoảnh khắc em nói "về nhà",

Tim tôi bỗng thắt lại, tôi hiểu rằng, mình đang sợ hãi.