Tinh Hồn màu đỏ?

Tâm tình Lạc Thần như chìm xuống đáy cốc:

“Trời xanh a, ngươi đang đùa cợt ta sao!”

Tinh Hồn màu đỏ, tu luyện cao nhất cũng chỉ đến Tinh Sư mà thôi!

Còn cho rằng kỳ ngộ lần này sẽ cho hắn cơ hội trở mình, nhưng hy vọng vừa dâng lên đã bị hung hăng chụp xuống.

Nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên phát hiện trong thức hải của mình, ở dưới Tinh Hồn màu đỏ lại có một tòa bảo tháp đồ sộ đứng sừng sững nơi đó.

Bảo tháp có bảy tầng, nhìn qua dị thường tang thương, cổ xưa, dường như hằng cổ vĩnh tồn.

Để cho Lạc Thần khiếp sợ là bảo tháp này lại là vật thật, là thật sự tồn tại.

Thức hải, tuy xưng là hải, nhưng bản chất chỉ là một nơi hư vô. Nhưng hiện tại lại có vật thật tiến vào thức hải, điều này hoàn toàn điên đảo nhận thức từ trước đến nay của hắn.

“Bảo tháp này…… thật quen mắt!”

Nhìn bảo tháp kia, Lạc Thần lập tức liên tưởng đến toà cự tháp ở chỗ sâu nhất trong trời sao, nhưng ngay sau đó hắn lập tức phủ định ý nghĩ này.

Bởi vì toà siêu cấp cự tháp kia thật sự là quá lớn, hắn căn bản không thấy rõ toàn cảnh, thậm chí toà cự tháp kia có mấy tầng hắn cũng không biết.

Như vậy, cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến? Lạc Thần cau mày.

Sau một lát, đôi mắt Lạc Thần đột nhiên sáng ngời.

Điếu trụy!

Là tháp hình điếu trụy phụ thân để lại cho hắn!

Đột nhiên Lạc Thần nghĩ đến, từ sau khi hắn bị thương thì điếu trụy tháp hình trên cổ hắn đã không thấy tâm hơi.

“Chẳng lẽ, bảo tháp này chính là điếu trụy tháp hình kia biến thành?”

“Nếu như thế điếu trụy hình thấp cùng toà siêu cấp cự thấp ở sâu trong trời sao kia có phải có liên hệ gì chăng?”

“Vì sao ta nhìn lại thấy cự tháp kia? Còn bởi vậy thế mà thức tỉnh Tinh Hồn.”

Giờ khắc này, Lạc Thần cảm thấy trong đầu mình như một đống bột nhão, có quá nhiều điều khó hiểu.

Ý thức vừa động, bay lại gần bảo tháp kia.

Sinh Tinh Tháp!

Ba chữ Sinh Tinh Tháp dường như đã trải qua vô số năm tháng cổ xưa tuyên khắc ở phía trên thân tháp, lộ ra một hơi thở tang thương nặng cổ xưa.

Sinh Tinh, nghĩa là sinh ra vì sao. Nhưng bên trong trời sao kia, vì sao đâu chỉ có hàng tỉ, nhưng tháp này lại xưng là có thể sinh tinh, khẩu khí cũng quá lớn đi!

Tiến tầng thứ nhất vào bảo tháp, Lạc Thần phát hiện mình đột nhiên đi tới một không gian thật lớn. Không gian trong tháp so với bên ngoài thì lớn hơn rất nhiều.

Ở trên vách tường bốn phía được che kín bởi những hoa văn quỷ dị màu bạch kim.

Vách tường ở trung ương có một thang lầu đi thông hướng về phía trước, nhưng thang lầu kia là bị một tầng sáng màu bạch kim ngăn trở, không thể đi qua.

Sinh Tinh Tháp tầng thứ nhất, trừ bỏ những hoa văn này thì đã không có vật gì khác.

Ngay khi ở trong lòng hắn còn đang nghi hoặc thì những hoa văn kia giống như đã cảm ứng được sự tồn tại của hắn, thế là sôi nổi thoát khỏi vách tường bay vọt về phía hắn. Trong nháy mắt tạo thành một dòng nước lũ màu bạch kim che trời lấp đất, hoàn toàn bao phủ Lạc Thần.

Lạc Thần cảm giác như mình biến thành một chiếc lá trôi nổi trên biển rộng, nháy mắt đã bị nước lũ mang ra khỏi Sinh Tinh Tháp. Mà những hoa văn khủng bố chạy ra khỏi Sinh Tinh Tháp liền nhanh chóng chiếm lĩnh thức hải của Lạc Thần, khiến Lạc Thần không thể không rời khỏi thức hải.

Trước khi rời đi, hắn mơ hồ nhìn thấy khi những hoa văn thần kỳ xuất hiện, thức hải của hắn đang từ từ chuyển từ màu tím sang màu bạch kim.

Thế nhưng thức hải cũng làm loại chín loại màu sắc, nhưng lại không có màu bạch kim a?

Đột nhiên Lạc Thần như bị một cây búa tạ hung hăng nện ở trên đầu, đau đớn vô cùng, khiến hắn đang khoanh chân ngồi trực tiếp té ngã xuống giường.

“A a a……”

Lạc Thần ôm chặt lấy đầu, vô cùng vô tận hoa văn xâm nhập thức hải như muốn làm cho thức hải hắn căng bạo.

Hắn cảm giác đầu mình như muốn nổ, loại cảm giác đau đớn muốn chết này làm hắn hận không thể tự mình đập vỡ đầu, sau đó cậy mọi những trong đầu ra.

Nhưng bây giờ điều duy nhất hắn có thể làm là chịu đựng đau khổ, thủ vững một tia tỉnh táo cuối cùng.

Mặc dù tinh thần gần như sắp hỏng mất, nhưng là mỗi một lần hắn đều kiên trì tiếp, mà động lực để hắn hắn kiên trì tiếp chính là chấp niệm ở trong lòng hắn.

Thật vất vả thức tỉnh Tinh Hồn, còn không thể trở thành cường giả, sao có thể chết đi như vậy?

Tuyệt không!

……

Một lần nữa tỉnh lại thì trời đã tờ mờ sáng.

Xoa xoa huyệt thái dương vẫn còn hơi hơi đau, nhớ tới những gì đã trải qua đêm qua, trong lòng hắn còn sợ hãi.

“Không biết thức hải biến thành dạng gì?”

Lạc Thần lẩm bẩm tự nói, đột nhiên phát hiện trong trí nhớ như....nhiều thêm vài thứ.

Hoa văn kỳ dị, nhưng tên gọi cổ quái, những đồ án hiếm lạ, còn có rất nhiều phối phương không biết tác dụng...cuối cùng là một ít tin tức xa lạ.

Trải qua thời gian chải vuốt, Lạc Thần rõ ràng nhưng tin tức này chủ yếu chia làm hai bộ phận:

Thứ nhất là Lạc Thần biết được hắn thức tỉnh Hoả Tinh Hồn là một loại Tinh Hồn cực kỳ kỳ dị. Mà nó có màu đỏ là bởi vì Tinh Hồn quá mức cường đại, sau khi thức tỉnh thì cơ thể hắn không thể thừa nhận, cho nên Tinh Hồn chủ động hạ thấp cấp bậc. Về sau khi thực lực hắn thực lực, cấp bậc Tinh Hồn cũng sẽ chậm rãi tăng lên.

Nói cách khác……Tinh Hồn của Lạc Thần có thể tiến hóa.

Điểm này khiến cho Lạc Thần vô cùng kích động.

Tương lai một mảnh sáng lạn!

Thứ hai là một bộ công pháp tu luyện tên là 《 Hỗn Độn Luyện Hỏa Quyết 》.

Nhìn đến công pháp này Lạc Thần kích động thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Công pháp với hắn mà nói thật sự là quá trọng yếu. Không có công pháp, coi như thức tỉnh Tinh Hồn cũng không thể gia tăng thực lực.

Trước Tinh Đồ tam trọng đều lấy sức chịu đựng là chủ, cho nên không cần công pháp cũng có thể tu luyện, nhưng muốn bước vào Tinh Đồ tứ trọng nhất định phải muốn hấp thu tinh thần chi lực để rèn luyện thân thể.

Mà muốn hấp thu tinh thần chi lực vào cơ thể nhất định phải tu luyện công pháp, nhưng một đứa trẻ sinh hoạt ở xóm nghèo như Lạc Thần sao có thể có công pháp?

Nhưng bây giờ vấn đề này đã giải quyết.

Lạc Thần cảm giác không được hoàn mỹ là…… hắn không biết 《 Hỗn Độn Luyện Hỏa Quyết 》 cấp bậc gì.

Công pháp cùng võ kỹ ở Phồn Tinh Đại Lục đều chia làm cửu tinh tam phẩm, một tinh hai tinh ba tinh là hạ phẩm, tứ ngũ lục tinh là trung phẩm, thất bát cửu tinh là thượng phẩm.

Cấp bậc càng cao thì khi tu luyện hấp thu tinh thần chi lực sẽ càng nhanh.

Tuy rằng bộ công pháp này không rõ cấp bậc nhưng Lạc Thần vẫn cực kỳ thỏa mãn.

Trong một đêm thức tỉnh Tinh Hồn, thực lực cũng tăng lên tới Tinh Đồ tứ trọng, còn tìm được một bộ công pháp phù hợp…… thu hoạch quá nhiều!

Bên ngoài, sắc trời đã sáng, đã đến giờ thủ công, vì sinh tồn, từ mười tuổi hắn đã bắt đầu thủ công kiếm tiền sinh hoạt, bây giờ hắn nên ra cửa.

Có điều khi hắn nhìn thấy miếng ngọc rách nát ở mép giường, tâm tình tốt đẹp trong nháy mắt hạ xuống.

“Bạch Băng Nhi, sỉ ta phải gánh chiu, một ngày nào đó sẽ trả lại gấp mười lần!”

Mười mấy phút sau, Lạc Thần đi tới địa phương mà hắn thủ công —— Phi Ưng võ quán.

Ở Phồn Tinh Đại Lục, chỉ cần là công pháp cùng võ kỹ hơi tốt một chút đều cực kỳ trân quý, chỉ có một ít gia tộc hoặc là tông phái thế lực cường đại mới có thể nắm giữ.

Bởi vậy đại đa số người muốn đạt được công pháp cùng võ kỹ, lựa chọn tốt nhất đó là tiến vào tông phái, hoặc là học viện.

Nhưng vô luận là tông phái, vẫn là học viện, lựa chọn đệ tử đều có yêu cầu cùng tiêu chuẩn nghiêm khắc, người bình thường rất khó đạt tới tiêu chuẩn.

Dưới tình huống như vậy, võ quán liền xuất hiện.

Võ quán không giống với học viện cùng tông phái, thuộc về tư nhân, chỉ cần trả tiền, bất luận kẻ nào cũng có thể tiến vào võ quán học tập.

Cho nên, trên đại lục, võ quán có số lượng rất nhiều. Theo Lạc Thần biết, chỉ là Húc Nhật Thành đã có hơn mười nhà võ quán.

Tiến vào võ quán, Lạc Thần dựa theo lệ thường lập tức đi vào sân huấn luyện, bắt đầu sửa sang lại dụng cụ tán loạn.

Nhưng dụng cụ này lớn nhỏ khác nhau, trọng lượng từ mấy chục cân đến mấy ngàn cân.

Mười mấy phút sau, nhìn các loại dụng cụ được bày biện chỉnh tề, đôi mắt sáng ngời của Lạc Thần lộ ra một tia vui sướng nhàn nhạt.

Trước đây hắn muốn làm việc này ít nhất cũng phải nửa giờ trở lên, hiện giờ thực lực tăng lên Tinh Đồ tứ trọng, thời gian ngắn lại hai phần ba.

Nhìn thời gian, khoảng cách các học viên đến võ quán còn có chút thời gian, Lạc Thần trực tiếp đi tới trước mặt bia đo lực của võ quán.

Bia đo lực này dụng cụ chuyên dùng để thí nghiệm lực lượng của võ giả, võ giả oanh kích bia mặt, trên bia liền sẽ sáng lên cột sáng, cột sáng một tấc đại biểu một trăm cân lực lượng.

Lui bước, vặn người, Lạc Thần dùng hết toàn lực đánh ra một quyền.

“Oành!”

Một tiếng trầm vang, trên bia đo lực dâng lên một cột sáng hai thước một tấc, ngay sau đó chậm rãi tắt.

Hai thước một tấc, ý nghĩa lực lượng của Lạc Thần đạt tới hai ngàn một trăm cân.

Ngay sau đó, hắn cất bước đi đến trước mặt tinh thiết tạ, nâng tạ lên trên vai, bắt đầu nhảy ếch.

Nâng tạ nhảy ếch một ngàn cái, đây là huấn luyện hằng ngày của hắn. Chẳng qua trước kia hắn đều nâng tạ năm trăm cân, mà hôm nay lại nâng tạ một ngàn cân……