Đi theo phía sau người nọ, Lạc Thần cẩn thận mỗi một bước chân.

Thậm chí hắn cũng không dám nhìn đối phương quá nhiều, lo lắng người nọ cũng có cảm giác nhạy bén như hắn.

Giữa hắn và Bạch Băng Nhi, hắn vẫn luôn là ở vào trạng thái bị động, bởi vì hắn biết thực lực của mình còn không đủ để chính diện chống lại Bạch Băng Nhi.

Nhưng đây không đại biểu hắn chỉ có thể trốn tránh, ngay vừa rồi hắn đã quyết định: Phản kích!

Bạch Băng Nhi chính miệng thừa nhận đã tìm hắn nửa tháng, mà mục đích là gì căn bản không cần nhiều lời.

Đã mẫu thuẫn giữa hai người sớm không thể hoà giải, hắn cũng nên cho thấy thái độ của mình.

Lạc Thần hắn cũng không phải quả hồng mềm mặt cho người chà đạp.

Mà người ở trước mắt hắn chính là một lựa chọn tốt để bày tỏ thái độ này.

Trong lúc không hề hay biết, thợ săn cùng con mồi, đã hoán đổi cho nhau!

……

Trên trán Bạch Hạo đã tiết lên một lớp mồ hôi, ánh mắt bối rối.

Nửa tháng trước, thế hệ trẻ tuổi Bạch Gia không có một ngày nhàn rỗi, nhưng dù cho như thế bọn họ cũng không tìm được Lạc Thần.

Lần này thật vất vả Lạc Thần xuất hiện, Bạch Băng Nhi sao có thể dễ dàng buông tha, lập tức phái hắn đến giết Lạc Thần.

Nhưng bây giờ hắn lạc mất đối phương rồi.

Hắn không dám tưởng tượng đến cảnh mình thừa nhận lửa giận Bạch Băng Nhi. Trong lòng hoảng hốt, thậm chí bước chân cũng có hơi lộn xộn.

Ngay lúc này……

Bạch Hạo đột nhiên thấy được một bóng người quen thuộc xuất hiện ở phía trước hắn, tinh thần rung lên, mau chóng đuổi theo.

Đuổi theo gần vài bước, xác định người ở phía trước chính là Lạc Thần, Bạch Hạo nhẹ nhàng thở ra, lau sạch mồ hôi trên trán.

“Thằng con hoang đáng chết, thiếu chút nữa hại chết ta, chờ tới địa phương ít người, tiểu gia sẽ tiễn ngươi lên đường.”

Thấp giọng mắng một câu, Bạch Hạo tiếp tục đi theo.

……

Đi ở trên đường, Lạc Thần có thể cảm giác được rõ ràng người kia càng phát lãnh hàn ý.

Nói cách khác, Bạch Hạo có sát ý với hắn càng thêm mãnh liệt!

Ánh mắt lạnh băng, Lạc Thần một bên lưu ý Bạch Hạo, một bên ở trong lòng không ngừng hoàn thiện kế hoạch của mình.

Vừa rồi hắn đã mau nhanh chuẩn bị một ít đồ vật, lúc này mới lại vòng phía trước Bạch Hạo.

Đối phương muốn giết hắn, vậy thì hắn cũng sẽ không nương tay.

Trước mắt vẫn chưa biết thực lực của đối phương, vì thế hắn dự định đánh bừa.

Quẹo mấy vòng đã tiếp cận khu dân nghèo, người đi đường cũng dần rất thưa thớt.

Ngay khi đi đến một chỗ rẽ vào hẽm nhỏ, Lạc Thần giống như vấp phải thứ gì đó, cả người lảo đảo, đồ vật trong tay lập tức rớt hết xuống mặt đất.

Nhìn đồ vật trên mặt đất, Lạc Thần ra vẻ vô cùng đau lòng, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ rời đi.

Cách đó không xa, trong mắt Bạch Hạo mang theo vẻ khinh thường:

“Một ít đậu phộng cùng hạt vừng mà thôi, đau lòng như vậy sao, tiện dân đúng là tiện dân.”

Đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút, thấy bốn bề vắng lặng, trên mặt Bạch Hạo dần dần toát ra sát ý:

“Liền ở chỗ này đi, tiễn ngươi lên đường.”

Ngay sau đó, Bạch Hạo bước nhanh hơn, Lạc Thần đã rẽ vào hẽm nhỏ, nếu bây giờ không theo sát có khả năng sẽ mất dấu.

Hơn nữa, nếu đã quyết định động thủ, hắn không cần cố kỵ.

Bạch Hạo tốc độ cực nhanh, đảo mắt đã tới ngã rẽ.

Liếc mắt thấy đậu phộng cùng hạt vừng rơi toán loạn trên mặt đất, Bạch Hạo lộ ra vẻ ghét bỏ, nhẹ nhàng nhảy lên, dự đinh nhảy qua.

Đúng lúc này, Lạc Thần chợt xuất hiện trước mặt Bạch Hạo, trực tiếp đánh ra một quyền.

Biến cố bất ngờ khiến vẻ mặt Bạch Hạo thay đổi, cả người ở trên không trung không có chỗ mượn lực, nếu bị một quyền này đánh trúng, coi như hắn là Tinh Đồ lục trọng cũng sẽ bị thương nặng.

Dưới tình thế cấp bách, Bạch Hạo đánh ra một chưởng nghênh nắm tay của phía Lạc Thần, đồng thời tinh thần chi lực trong cơ thể nhanh chóng trầm xuống, thân thể nhanh chóng hạ xuống.

Nhìn phản ứng của Bạch Hạo, Lạc Thần nhếch miệng lộ ra ý cười, nắm tay đưa ra lập tức thu hồi.

“Bộp!”

Hai chân Bạch Hạo chạm đất, điều này làm cho hắn yên tâm hơn, nhưng sau đó hắn thấy Lạc Thần chủ động thu hồi công kích.

Thu hồi bàn tay vươn đi, Bạch Hạo khinh thường nhìn Lạc Thần, đắc ý nói:

“Chỉ bằng chút thực lực ấy cũng muốn ám toán ta?”

Ở hắn xem ra, Lạc Thần chủ động thu hồi nắm tay là bởi vì thực lực không bằng hắn, không dám đối cứng.

Lạc Thần không nói gì, bước ra một bước, lại đánh ra một quyền.

Kình phong phần phật, nắm tay mang theo ba ngàn ba trăm cân lực lượng dựa theo trực quyền mà hắn am hiểu đánh về phía Bạch Hạo.

“Hừ, tìm chết!”

Bạch Hạo hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt lãnh lẽo.

Bàn tay nắm chặt thành quyền, lần này hắn muốn lấy tư thái mạnh mẽ tuyệt đối đánh tan Lạc Thần.

Trầm eo, lui bước……

Lui bước, Bạch Hạo đánh ra một quyền.

Thế nhưng Bạch Hạo vừa lui một bước liền bị trượt chân, tình huống bất ngờ, hắn trực tiếp giạng thẳng chân ngồi trên mặt đất.

Giờ khắc này, sắc mặt Bạch Hạo đại biến, lúc này hắn mới nhớ tới dưới chân hắn đều là đậu phộng cùng hạt vừng.

Hắn rốt cuộc hiểu ra vì sao vừa rồi Lạc Thần thu quyền không đánh, một quyền kia là ép hắn rơi xuống đống hạt vừng này.

Hết thảy đều là kế hoạch của Lạc Thần.

Đáng tiếc, hắn nhận ra quá muộn.

Lạc Thần tốc độ không giảm, dùng hết toàn lực nện vào giữa trán Bạch Hạo cái trán.

“Bành...rắc!”

Một tiếng giòn vang, Bạch Hạo giật mạnh đầu về phía sau, phần cổ phát ra âm thanh gãy xương rõ ràng.

Ngay sau đó lại một tiếng “Bành”, cái đầu vặn vẹo của Bạch Hạo hung hăng nện xuống mặt đất, nháy mắt màu máu đỏ tươi ào ào chảy xa.

Xoa xoa nắm tay có hơi đau, Lạc Thần cẩn thận vươn tay dò xét ngay mũi Bạch Hạo.

Đã chết!

Cánh tay Lạc Thần run run, nhanh chóng thu về, sắc mặt hơi khó coi.

Kiếp trước, kiếp này, đây là hắn lần đầu tiên giết người.

Hít thở mấy hơi thật sâu, hắn đã bình tĩnh lại, kiếp này hắn đã nhìn thấy quá nhiều cảnh giết chóc, trong lòng đã sớm có chuẩn bị.

Nhìn bốn phía, không phát hiện có người, Lạc Thần bước nhanh rời đi.

Có điều, vừa đi được vài bước thì Lạc Thần đã nhanh chóng quay trở lại, ngồi xổm xuống sờ soạng trên người Bạch Hạo.

Một tờ kim phiếu, mấy khối vàng vụn bạc vụn, còn có một quyển sách hơi mỏng, đây là toàn bộ thu hoạch.

Không vội nhìn kỹ, Lạc Thần nhanh chóng rời đi.