Giữa đêm, mọi thứ im lặng, rèm cửa chặt chẽ chắn ánh trăng tràn vào.
Cảnh hữu tình trong đêm đen này mất một lúc lâu mới kết thúc, nhưng mà Thời Thanh Thu ngay cả trong mơ cũng không thể yên tĩnh. Vẻ mặt xa cách của Ôn Khinh Hàn biến thành vẻ mặt nhu hòa, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lại viết chữ cường tráng đến mạnh mẽ, thanh âm lạnh lùng nói những lời yêu thương làm rung động lòng người, tất cả đều ở trước mắt cùng bên tai của nàng. Nụ hôn nhẹ nhàng tựa như nàng là một bảo vật vô giá, từ môi của nàng, xương quai xanh của nàng, một đường xuống phía dưới, hôn lên tâm hồn đang run rẩy của nàng, cuối cùng hôn lên nơi dễ bị tổn thương nhất của nàng. Thời Thanh Thu tỉnh lại thở hổn hển, bóng tối trong phòng không giống ban đêm, có thể nhìn thấy ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa. Nàng chuyển động chân, sau khi cảm thấy giữa hai chân mình có chút kỳ quái liền thở dài một tiếng. Rõ ràng người đang ở ngay bên cạnh, làm sao còn thấy loại giấc mơ này? Hơn nữa, tại sao nằm mơ vẫn có cảm giác chân thực như vậy... Nàng yên lặng chờ đợi, để cho cảm giác từ trong mơ tan biến, sau đó xoay người vươn tay ôm Ôn Khinh Hàn còn chưa tỉnh. Trong đầu nàng hiện lên vẻ mặt vô cùng động lòng người của Ôn Khinh Hàn đêm qua, chồng lên với khuôn mặt thuần khiết trước mặt nàng lúc này. Đều mê hoặc ánh mắt của nàng, vô luận nhìn thế nào, đều là Ôn Khinh Hàn đã khắc thật sâu vào trong lòng nàng. Nàng nhìn một lúc lâu mới buông tay muốn đứng dậy, mới vừa động thân thể liền bị kéo lại. Người trước mắt mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tầng sương mù mờ mịt, khàn khàn nói: "Ôn thái thái, em muốn đi đâu?" “Em vào phòng tắm, tắm rửa trước, tắm xong sẽ gọi chị dậy” Thời Thanh Thu sờ lên tóc cô, sau đó ôm eo cô, ngoài miệng nói như vậy, đột nhiên lại không muốn đi. Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại, siết chặt cánh tay. "Chờ lát nữa lại tắm, tôi còn muốn ngủ." Thời Thanh Thu duỗi chân ra xoa xoa cô, "Em nằm mơ, có chút không thoải mái." Ôn Khinh Hàn mở mắt ra, cong môi hỏi: "Mơ cái gì? Có tôi không?" Nghe cô hỏi vậy, Thời Thanh Thu liền có chút ngượng ngùng, làm sao có thể nói là loại giấc mơ kia? Thực sự mà nói, không chừng liền bị trêu chọc. “Hửm?” Cơn buồn ngủ của Ôn Khinh Hàn liền biến mất, ánh mắt dần dần trong trẻo, mang theo thần sắc dịu dàng, hai tay dừng ở bụng dưới của Thời Thanh Thu xoa xoa nhịp nhàng, “Thân thể có nơi nào khó chịu không? Đêm qua tôi không biết tiết chế, về sau nhất định chú ý một chút." Thời Thanh Thu lắc đầu, bắp chân của nàng câu bắp chân của Ôn Khinh Hàn, nhẹ giọng nói: "Cũng không phải chỉ có mình chị không biết tiết chế..." Ôn Khinh Hàn nghĩ tới một việc, hỏi nàng: "Lúc trước em có xem tài liệu Tiểu Nhuế gửi cho em không?" "Tài liệu gì ..." Thời Thanh Thu suy nghĩ một chút, bật cười nói, "Em thấy nội dung trong tài liệu đó không thích hợp cho chúng ta dùng." Ôn Khinh Hàn hỏi: "Tôi không xem kỹ liền trả lời, bên trong nội dung có cái gì?" Ôn Khinh Hàn nói là vào đêm tụ hợp hôm đó, sau khi về đến nhà Diêu Nhuế đã gửi cho Thời Thanh Thu một tài liệu dài. Tiêu đề "Làm sao để bạn tình đối với mình không giảm tình thú". Nội dung là hướng dẫn những cặp vợ chồng có cuộc sống hôn nhân dần dần bình thản, trong cuộc sống làm sao cho đối phương không mất "tình thú" với mình. Thời Thanh Thu cắn môi nói: "Đó là dạy cho những cặp vợ chồng có cuộc sống hôn nhân bình thản, làm thế nào khơi dậy tình thú cho đôi vợ chồng như mới cưới. Chính là cái kia..." Nàng dừng một chút, thu tay lại sờ sờ mặt mình, ngượng ngùng nói: "Nhưng cái này, chúng ta không cần a..." Ôn Khinh Hàn nhướng mày không trả lời, hiển nhiên vẫn đang chờ đoạn dưới của Thời Thanh Thu. Thời Thanh Thu lại câu bắp chân của Ôn Khinh Hàn, cắn môi nói: "Không phải chúng ta luôn rất bình thản sao? Nào có oanh oanh liệt liệt, thế nhưng nghĩ tới lúc cuồng nhiệt, cũng vẫn rất cuồng nhiệt..." Giống như đêm qua. Thời Thanh Thu nói xong, nhanh chóng vùi đầu vào ngực của Ôn Khinh Hàn, những lời như vậy thật sự rất xấu hổ. Ôn Khinh Hàn khẽ cười một tiếng, cắn vành tai nàng nói: "Ừm, tôi cũng nghĩ vậy." Phản ứng không rõ ràng cùng nghiêm túc này làm Thời Thanh Thu hung hăng đẩy Ôn Khinh Hàn, nhưng cô ôm rất chặt, nàng căn bản không đẩy ra được, người sau cũng không buông ra. Bàn tay đặt ở bụng dưới của nàng vô tình hướng xuống tìm tòi, lúc này mọi động tác xô đẩy đều dừng lại. Ngón tay Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng di chuyển đến giữa hai chân nàng, ấm áp ẩm ướt, dòng suối như mật. Thời Thanh Thu đỏ mặt, vội vàng tận lực lui về sau, thở hổn hển nói: "Đừng chạm vào em..." Ôn Khinh Hàn biết thân thể lẫn nhau đều đã kiệt sức, cũng không định làm gì, nhưng ánh mắt có chút tối, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý, kéo Thời Thanh Thu vào trong ngực, thì thào nói: "Thanh Thu, em nằm mơ thấy tôi có phải không? Hửm?" Lúc đầu nàng chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng nội tâm càng cảm thấy xấu hổ, cũng không đoái hoài tới ý tứ của Ôn Khinh Hàn, vừa nghĩ tới đây, liền cắn vào vai Ôn Khinh Hàn một cái, tức giận nói: "Ngoài chị ra còn có người khác sao?" Ôn Khinh Hàn cũng không phản bác, ánh mắt ôn nhu, dán vào tai nàng thì thầm: "Chỉ có thể là tôi, nhất định phải là tôi." Thời Thanh Thu sững sờ một lúc, giống như đây là lần đầu tiên nghe Ôn Khinh Hàn nói một câu bá đạo như vậy. Khi vừa mới kết hôn, nhiều nhất cô chỉ nói hai người sẽ sống cùng nhau. Nhưng Thời Thanh Thu nguyện ý dung túng cái bá đạo hiếm thấy này của cô, cực kỳ thích cô thẳng thắn như vậy. "Đương nhiên chỉ có chị. Vợ của chị, ngoài chị ra nơi nào còn muốn người khác." Thời Thanh Thu ôm lấy cô, hai chân kẹp chặt chân của cô, bộ phận tinh xảo cùng dán vào. Ôn Khinh Hàn xoay người chống trên thân Thời Thanh Thu, mím môi do dự, Thời Thanh Thu hiểu rõ liền cười sờ sờ mặt cô. “Nằm một hồi, sau đó liền rời giường.” Ôn Khinh Hàn nói nhỏ. "Ừm..." Trong mắt Thời Thanh Thu tràn đầy ý cười, nàng nhẹ nhàng đáp ứng. Hai môi chạm vào nhau, mang theo tình ý muốn yêu thương lẫn nhau, nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa, lưu luyến lại kiều diễm. Hai người nằm trên giường, lại chìm vào giấc ngủ, sau đó trò chuyện về mấy ngày này. Lần giày vò này, liền trì hoãn tới trưa mới dậy được. Bàn bạc xong, Ôn Khinh Hàn quyết định buổi chiều đi mua sắm, buổi tối ở nhà xem TV, không đi ra ngoài. Lần trước Thời Thanh Thu nói muốn mua quần áo, nhưng vì Ôn Khinh Hàn xảy ra chuyện nên cứ trì hoãn. Chỉ là tranh thủ thời gian này, Thời Thanh Thu định mua cho cô một ít quần áo. Quần áo trang trọng cùng quần áo bình thường Thời Thanh Thu đều muốn mua cho Ôn Khinh Hàn nhiều thêm một chút. Mặc dù mặc vào hiệu quả cũng không khác mấy, nhưng ai lại không muốn nhìn thấy vợ mình mặc bộ quần áo do chính mình mua chứ? Thời Thanh Thu đưa Ôn Khinh Hàn đến một cửa hàng quần áo thương hiệu mà nàng quen thuộc. Người quản lý nhận ra nàng liền nồng nhiệt nghênh đón nàng: "Thời tiểu thư, thật hoan nghênh. Các kiểu áo mới mùa đông đã được bán rồi, cô nhìn xem..." Thời Thanh Thu ôm Ôn Khinh Hàn cười đáp: "Cả hai chúng tôi đều muốn xem." Quản lý cửa hàng đưa hai người vào khu vực trưng bày mới, "Các kiểu mới đều có ở đây, tôi luôn tùy thời phục vụ, nhân viên cũng sẽ quan tâm đến khách hàng, sẽ không gây rắc rối cho cô." Thời Thanh Thu mỉm cười: "Cám ơn." Nàng lập tức thả Ôn Khinh Hàn ra, tiến lên chọn quần áo, hết lần này đến lần khác chọn ra rồi dán trước mặt Ôn Khinh Hàn so sánh. Ôn Khinh Hàn không nói lời nào, thành thật đi theo bước chân của Thời Thanh Thu, mặt mày thoải mái để cho nàng một lần lại một lần so sánh, sau đó nhìn nàng lắc đầu lại gật đầu. Cho đến lần so sánh cuối cùng là chiếc áo khoác len kaki dài, nàng mới thở dài nói: "Thời thái thái, chị nên mặc áo khoác tối màu mới đẹp mắt, màu sáng liền để cho em đi." Ôn Khinh Hàn mặc áo sơ mi sáng màu vào mùa hè cũng có thể toát ra bộ dáng cao lạnh bức người. Cũng không phải nói mặc áo khoác mùa đông sáng máu không đẹp mắt, nhưng không thể tôn lên khí chất của cô, cảm giác như thiếu một cái gì đó, màu tối ngược lại càng khiến cho tổng thể cô khó dò. “Ừm, có thể.” Ôn Khinh Hàn không nhìn quần áo của mình, nhưng lại nhìn dáng vẻ của Thời Thanh Thu. Thời Thanh Thu bước lại lấy chiếc áo khoác đen mà nàng vừa so sánh lúc nãy, đi qua hỏi người quản lý: "Cô cảm thấy thế nào? Cô ấy mặc chiếc áo khoác sẫm màu trông đẹp hơn chiếc áo trắng kaki vừa rồi đúng không?" Quản lý cửa hàng cười nói: "Đúng vậy, vị tiểu thư này có khí chất hoàn toàn trái ngược với cô. Màu tối càng có thể thể hiện được ưu thế về khí chất của cô ấy." Đạt được đáp ứng, Thời Thanh Thu hài lòng nhìn kích thước chiếc áo khoác, nói với quản lý cửa hàng: "Kích thước này nhỏ hơn một chút, chị ấy cao 1m75, lại muốn lớn hơn một chút." "Được a, chờ một chút." Người quản lý vội vàng hất cằm với nhân viên, lập tức có người gửi tới size thích hợp hơn. Thời Thanh Thu nhét quần áo của Ôn Khinh Hàn vào trong tay của cô, đẩy cô vào phòng thay đồ: "Khinh Hàn, mau thay quần áo đi, xong rồi đi ra để em xem một chút." Quản lý cửa hàng nhìn Ôn Khinh Hàn không nói lời nào xoay người vào phòng thay quần áo, không khỏi cười hỏi: "Sao cô ấy không nói lời này? Cô ấy không thích sao?" Thời Thanh Thu liếc nhìn bóng lưng của Ôn Khinh Hàn, ngậm lấy ý cười vén tóc ra sau tai, tiếp tục chọn quần áo cho Ôn Khinh Hàn, "Không cần chị ấy nói, chỉ cần nghe lời là được rồi." Nếu không thích khẳng định sẽ cau mày, sau đó ánh mắt lạnh lùng hơn một chút rồi mím môi tỏ ý không hài lòng, chẳng khác gì một cán bộ kỳ cựu. Người quản lý cửa hàng che miệng gần như bật cười, có ý định chụp ảnh hai người đăng lên Weibo. Khi Ôn Khinh Hàn đi ra, Thời Thanh Thu liền nhét cho cô mấy kiện quần áo khác, cô thử từng cái một. Đến cuối cùng, Thời Thanh Thu liền cho cô thử tất cả các kiểu mới rồi. Khi cô bước ra khỏi phòng thay đồ lần nữa, chiếc áo khoác màu nâu sẫm tôn lên dáng người mảnh mai của cô, ánh mắt thâm thúy, khí tức lạnh lẽo. Thời Thanh Thu nhìn thấy, nàng chỉ cảm thấy tất cả hối hả cùng nhộn nhịp của thế giới bên ngoài đều dừng lại vì một cái nhìn này, không thể nhìn thấy ai khác. “Thanh Thu, đẹp không?” Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng hỏi, môi lại mấp máy, cảm giác được quản lý cửa hàng ở bên cạnh, nuốt xuống câu nói tiếp theo. Thời Thanh Thu cúi đầu đầy ẩn ý, nói câu trả lời mà cô muốn nghe: "Rất đẹp, em rất thích. Chị thì sao?" Thanh âm nhàn nhạt của Ôn Khinh Hàn ấm lên, "Tôi cũng thích." Hóa ra nàng có thể biết cô đang nghĩ gì. Cảm giác này giống như đột nhiên cắn phải một miếng kẹo bông, ngọt ngào đến tận đáy lòng. “Vậy quần áo của chị liền lấy những thứ này.” Thời Thanh Thu đưa ra quyết định, đến bên người quản lý cửa hàng nói, “Phiền toái giúp tôi gói tất cả các kiểu tôi vừa chọn cho cô ấy". Người quản lý cửa hàng trả lời: "Được, không thành vấn đề." Ôn Khinh Hàn kéo tay áo của Thời Thanh Thu, lúc nàng quay đầu lại liền thấp giọng hỏi: "Vậy còn em? Không phải chúng ta mua quần áo đôi sao?" Thời Thanh Thu cười lắc cánh tay Ôn Khinh Hàn, hành động thân mật thông thường nhất rơi vào mắt nhân viên, đó là một bức tranh cực kỳ ấm áp, nàng nhẹ giọng dỗ dành: "Em còn chưa nói xong, chị gấp gáp cái gì?" Khóe môi Ôn Khinh Hàn giương lên, Thời Thanh Thu lại đến gặp người quản lý cửa hàng nói: "Còn có, những mẫu màu sáng chị ấy vừa thử có cùng kích thước, cùng gói lại cho tôi. Muộn một chút tôi sẽ liên hệ với cô sau. Chỉ cần gửi quần áo đến nhà tôi là được rồi." "Được" Chuyến đi này không giống học sinh yêu đương chút nào, rõ ràng là đi mua sắm với ảnh hậu. Chỉ cần Thời Thanh Thu nguyện ý, nàng có thể trực tiếp gửi thông tin cho người ta, chọn xong quần áo rồi để người ta gửi về nhà. Nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi nàng khiến Ôn Khinh Hàn nhận ra, nàng vì chuyện nhỏ mua quần áo cho mình mà vui vẻ như vậy. Khi lấy xe về nhà, Thời Thanh Thu lật lịch điện thoại, ba ngày sau là sinh nhật của hai người. Ôn Khinh Hàn thắt dây an toàn, thấy nàng vẫn không nhúc nhích, cô nghiêng người thắt dây an toàn cho nàng, thuận tiện hỏi: "Em xem cái gì mà mê mẩn như vậy?" “Sinh nhật của chúng ta sắp đến rồi, chị muốn trải qua thế nào?” Thời Thanh Thu sờ sờ tóc cô hỏi. Ôn Khinh Hàn ngồi trở lại ghế lái, cau mày nói: "Có lẽ nên về nhà ba mẹ sum họp. Đoạn thời gian trước bởi vì tĩnh dưỡng mà không cùng ba mẹ gặp mặt. Tới sinh nhật ba mẹ nhất định sẽ gọi chúng ta về nhà." Cả hai im lặng, Thời Thanh Thu nắm lấy góc áo của cô, cúi đầu xuống nói: "Nhưng mà, em muốn trải qua cùng chị. Đây là sinh nhật đầu tiên của chúng ta kể từ khi kết hôn a." Nhưng, ba mẹ hai bên sẽ cự tuyệt, hai người đều biết. Ôn Khinh Hàm híp mắt, hai tay cầm vô lăng, do dự nói: "Cái kia..." “Làm sao bây giờ?” Thời Thanh Thu quay lại nhìn cô, đưa tay ra bắt lấy cánh tay cô, thanh âm nhẹ nhàng nói: “Em muốn trải qua cùng chị...” Đương nhiên Ôn Khinh Hàn không thể cự tuyệt yêu cầu của Thời Thanh Thu, chưa kể đây cũng là điều trong lòng cô nghĩ. Thời Thanh Thư cơ hồ biết ý tưởng của mình không dễ thành hiện thực nên không nói thêm gì nữa, lặng lẽ thu tay về. Ôn Khinh Hàn lập tức nắm lấy tay nàng, nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt phảng phất hiện lên ánh sáng, "Chúng ta trước tiên có thể tự mình trải qua, trước sinh nhật một ngày, chúng ta tự mình trải qua, chỉ có hai người chúng ta." Thời Thanh Thu chớp chớp mắt, đối mặt với ánh mắt Ôn Khinh Hàn, cây mầm khô héo trong lòng lại nảy mầm trưởng thành. "Trước sinh nhật một ngày, vậy còn hai ngày nữa ..." Thời Thanh Thu nghĩ đến đây, khóe môi nở nụ cười, nàng cởi dây an toàn, nâng người hôn lên mặt Ôn Khinh Hàn, "Được, vậy chúng ta nhanh đặt trước bánh gato đi, còn có nói với Chung a di buổi sánh hôm đó làm điểm tâm xing phiền toái dì ấy rời đi." Ôn Khinh Hàn cười, "Được, đều nghe theo em."