Mây đen trên trời quay cuồng, có sấm chớp mơ hồ truyền đến, không biết trời sẽ mưa to hay sẽ tan dần.
Loại thời tiết này khiến người ta cảm thấy vui vẻ không nổi. Sáng sớm Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn rời giường, ăn sáng xong, Ôn Khinh Hàn phải đi làm. Thời Thanh Thu khoác áo khoác lên tay, xách cặp đưa cô ra cửa. Ôn Khinh Hàn bàn giao: "Buổi chiều có mở phiên tòa, cho nên buổi trưa sẽ không về nhà ăn cơm, em cũng đừng bận quá." "Ừm, em biết rồi." Thời Thanh Thu mặc áo khoác cùng cài cúc cho cô, ấm giọng dặn dò: "Mặc quần áo tử tế, bên ngoài lạnh lắm. Còn có, lái xe cẩn thận." Ôn Khinh Hàn cười đáp ứng "Tôi biết rồi, Ôn thái thái, em ra ngoài cũng nên mặc quần áo nhiều một chút. Cuối buổi chiều tôi gọi điện cho em." Thời Thanh Thu đưa tay xoa xoa tai cô, cười nhẹ nói: "Mau ra ngoài đi, lên xe sẽ không lạnh. Đúng rồi, tiện thể tối nay chúng ta dạo phố mua quần áo đi, thời gian này chỉ mặc áo khoác cũng không tốt, phải mặc áo len". "Được." Ôn Khinh Hàn vòng tay ôm Thời Thanh Thu một cái, hai người thân mật cọ mặt nhau, cô trầm thấp cười nói: "Vậy tôi ra ngoài đây, một hồi em giúp tôi thu thập mấy cuốn sách trên đầu giường một chút. Hôm qua tôi quên thu thập." "Ừm, em biết rồi." Thời Thanh Thu đẩy cô ra, "Đi đường cẩn thận." Ôn Khinh Hàn đi làm không lâu, Thời Thanh Thu cũng ra cửa đến công ty, hôm nay nàng hẹn Tần Vọng buổi chiều gặp mặt ở công ty. Kể từ khi chấm dứt hợp đồng với công ty ban đầu, Tần Vọng đã đưa Quý Lam đi vui chơi, thậm chí đi du lịch nước ngoài trong thời gian đó. Weibo tràn ngập tin tức về chuyện tình cảm của Tần Vọng, mức độ hot có thể so sánh với tin tức kết hôn của Thời Thanh Thu. Thời Thanh Thu đang ngồi phía sau bàn làm việc, Dương Hiểu đưa Quý Lam đến ghế sofa trò chuyện về cuộc sống của bọn họ trong khoảng thời gian này. Ngồi ở trước bàn làm việc, Tần Vọng lưu loát ký tên trong hợp đồng mà Thời Thanh Thu đẩy qua, cũng không có nhìn vào. Thời Thanh Thu chống khuỷu tay lên tay vịn, ngón tay chống lên mặt, nhướng mày cười: "A Vọng, cậu không xem nội dung hợp đồng sao? Ba năm này, cậu không sợ tớ ép khô cậu sao?" "Đùa gì vậy?" Tần Vọng không để ý đóng nắp bút lại, ném bút vào ống đựng bút, tự tin nói: "Nữ thần của tớ, tớ làm sao không tin được? Không tin ai đều không thể không tin nữ thần của tớ, huống chi đây là hợp đồng được lão Ôn định ra. Cậu ấy là luật sư giỏi có danh tiếng, tớ đây càng tin tưởng." Thời Thanh Thu không khỏi có chút buồn cười, hất cằm lên nói: "Nhìn kịch bản đi, tớ cảm thấy nó hợp với cậu. Nếu cậu nhận, tớ liền lập tức quyết định nữ chính." Tần Vọng mờ mịt liếc nhìn nàng một cái, đưa tay mở tập tài liệu khác trên bàn, vừa đọc vừa hỏi: "Cậu không diễn vai nữ chính sao? Cậu cảm thấy kịch bản tốt căn bản là không có vấn đề gì, nhưng kịch bản hay sao cậu không tự mình diễn?" May mà Thời Thanh Thu đã đọc kịch bản, lúc này mới giải thích với Tần Vọng: "Bởi vì người chói mắt nhất trong kịch bản này chính là nam chính. Thành thật mà nói, nữ chính không hấp dẫn người lắm. Có thể nói bộ phim này là lịch sử trưởng thành của nam chính. Còn nữ chính thì nói là vai phụ thì đúng hơn, cậu xem kịch bản sẽ hiểu." Tần Vọng lật hai trang, ngẩng đầu hỏi: "Vậy cậu làm gì?" "Tớ?" Thời Thanh Thu nhún vai, "Tất nhiên làm nhà sản xuất a. Tớ định nghỉ ngơi một thời gian, cho nên người cộng tác với cậu không phải tớ. Bởi vì nam chính quá sáng chói nên hoàn toàn đổi thành nam chính phim nhựa thích hợp hơn." Tần Vọng gật đầu, cong môi, ném kịch bản trở lại trên bàn, thở dài một hơi, "Không có vấn đề, hết thảy đều nghe nữ thần chỉ định." Thời Thanh Thu bật cười một tiếng, vừa định nói thì trước mặt một tia chớp xẹt qua bầu trời u ám bên ngoài cửa sổ. Rõ ràng trong phòng không có tiếng động, nhưng sấm sét như đánh thẳng vào trái tim của Thời Thanh Thu, tim nàng như bị bóp lại, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, bàn tay vươn lên cầm tập tài liệu cũng có chút thu lại. Toàn thân nàng đều run lên, làm cho Tần Vọng cảm thấy có gì đó không đúng. "Thanh Thu, cậu làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Tần Vọng đứng thẳng người, cúi người về phía trước, hai tay đỡ lấy tay ghế. Hắn thường thích gọi Thời Thanh Thu bằng nhiều biệt danh khác nhau, liền là không đúng đắn mà gọi, giờ phút này hắn nghiêm túc như vậy, Dương Hiểu và Quý Lam ở cách đó không xa cũng nhận ra liền vội vàng chạy đến. "Thời tỷ, có chuyện gì vậy?" "Làm sao vậy? Thanh Thu không thoải mái sao?" Thời Thanh Thu sờ lên tim, cũng không có chỗ nào không thoải mái, sau khi hít sâu một hơi, nàng mỉm cười trấn an lo lắng của mọi người: "Không sao, vừa rồi ngoài cửa sổ có sấm sét, đột nhiên bị dọa sợ mà thôi." Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Quý Lam bên cạnh xoa lưng nàng nói: "Không sao là tốt rồi, có thể hai người đột nhiên nói chuyện công việc có chút căng thẳng. Chúng ta cùng xuống lầu uống chút gì đó cho thoải mái đi." "Ừm, cũng được." Thời Thanh Thu vui vẻ đáp ứng. Tần Vọng cùng Quý Lam đi ở phía trước, Thời Thanh Thu lấy điện thoại ra muốn gọi điện hoặc gửi tin nhắn cho Ôn Khinh Hàn, nhưng nhìn thời gian, giờ này hẳn phiên tòa đang tiến hành. Nàng gửi tin nhắn WeChat, sau đó theo tiếng thúc giục của Tần Vọng rồi theo bước chân của hai người. Ôn Khinh Hàn vừa kết thúc phiên tòa chuẩn bị rời khỏi tòa án, tại bãi đậu xe của tòa án, vừa lên xe liền muốn gửi tin nhắn cho Thời Thanh Thu. Cô muốn trả lời Thời Thanh Thu mình đang chuẩn bị rời tòa án, sau đó quay lại sở sư vụ gọi điện thoại. Cô dự định sau đó sẽ nói với Thời Thanh Thu tối nay sẽ ăn bên ngoài, ăn xong liền đi dạo phố, cô cũng muốn mua cho Thời Thanh Thu quần áo mới. Khóe môi cô nở nụ cười, tin nhắn trả lời còn chưa nhập xong, một tiếng động cơ chói tai vang lên, nhưng trong nháy mắt, một chấn động dữ dội ập đến. Thân thể cô hoàn toàn mất thăng bằng, nặng nề đập đầu vào cửa xe. Đột nhiên, trời tối sầm. Trong quán cà phê gần sở sư vụ Ức Hàm, Giản Ý Chi khuấy cà phê, vừa thấy màn hình điện thoại trên máy tính để bàn đang bật sáng, đó là một câu của Phó An Nhiên: "Tối nay ăn gì? Đi nhà bên kia của chị sao?" Do người đối diện, nàng trong lòng ngứa ngáy nhưng không thể trả lời, chỉ có thể mím chặt môi tiếp tục khuấy cà phê. Đối với nàng không quan tâm, Kỳ Duyệt thở dài, chiếc thìa gõ hai tiếng vào cốc cà phê, nhắc nhở: "Ý Chi, cậu khuấy cà phê nhanh như vậy làm gì?" Giản Ý Chi ý thức được có cái gì không đúng, vội ho khan một tiếng, "Không có gì, tớ đang nghĩ về bản án, vừa rồi cậu nói gì vậy?" Kỳ Duyệt yên lặng nhìn nàng, lặp lại những gì vừa nói: "Tớ nói, tớ đại khái phải trở về." Cho dù không muốn Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu bị ảnh hưởng, Giản Ý Chi vẫn có chút kinh ngạc. Đến đây hấp tấp, đi về lại chật vật như vậy, lần này Kỳ Duyệt đến cùng đạt được cái gì? "Cậu không có gì muốn nói với tớ sao?" Kỳ Duyệt nhếch lên khóe môi, có chút chờ mong. Giản Ý Chi bình thường nói rất nhiều, nhưng giữa Kỳ Duyệt với nàng không quen cũng không xa lạ, việc này khiến nàng đột nhiên cảm thấy phạm vào thế khó. Nàng khuấy ly cà phê thêm mấy lần nữa, nhấp một ngụm nhỏ rồi chân thành nói: "Hy vọng cậu sự nghiệp thuận lợi, sớm tìm được người phù hợp. Dù là người ngoại quốc hay người Trung Quốc, cậu thích là được. Về sau có về nước, nhớ mang đến cho chúng ta xem." Kỳ Duyệt cười thành tiếng, "Tớ luôn cảm thấy cậu đặc biệt muốn tớ đi." Cô dừng lại, thấp giọng nói, mang theo vẻ cô đơn: "Tớ sẽ không quấy rầy bọn họ, cậu không cần đề phòng như vậy." Giản Ý Chi đột nhiên nghẹn lời, lời nói khô khan phản bác lại: "Kỳ thực không có..." Nàng hiện tại không tin vào lời người kia nói, bởi vì nàng vẫn luôn biết Kỳ Duyệt trở về là làm cái gì, nhất thời ấn tượng kia không thể thay đổi, hết lần này tới lần khác sẽ nghiêng về phía Ôn Khinh Hàn. "Không nhắc tới chuyện này nữa, tớ hỏi cậu chuyện khác." Kỳ Duyệt cảm thấy chua xót, ý thức đem chủ đề dời đi: "Tôi muốn quyên góp cho trường chúng ta, cậu thấy quyên góp cái gì mới tốt?" Những cảm xúc tiêu cực tạo ra bởi những việc không liên quan, Giản Ý Chi có thể nhanh chóng đè xuống, nàng uống cà phê suy nghĩ, đề nghị nói: "Cậu có thể gửi chút sách, thay điều hòa trong lớp, rồi đến máy nước nóng trong ký túc xá, cái gì cũng đều có thể. Không nên nghĩ đến những đồ vật quá đường hoàng, tất cả chúng ta đều xuất thân từ đó ra, đừng quyên góp những thứ vô dụng." Kỳ Duyệt không khỏi bật cười nói "Cậu hình như rất tràn đầy cảm tình a." "Cũng không phải. Dù sao cũng đã học qua rồi, không có cảm tình cũng phải có chút ấn tượng đi?" Giản Ý Chi liếm môi một chút, nhìn những khách hàng đang ăn những chiếc gato nhỏ, đang nghĩ có nên mua một cái về cho Phó An Nhiên không. Sở sư vụ nhiều người như vậy, đoán chừng không thể chỉ mua một cái. Ừm, lại nên vì một người mà bao cả sở sư vụ trà chiều. "Được, tớ hiểu rồi." Kỳ Duyệt mỉm cười, làm sao có thể không có ấn tượng? Hai người đang nhấp từng ngụm cà phê, suy nghĩ về chủ đề tiếp theo, Giản Ý Chi vừa định nói thì chuông điện thoại vang lên. Đó là cuộc gọi của Ôn Khinh Hàn, nhưng khi Giản Ý Chi vui vẻ cầm lên nghe kết quả phán quyết, truyền đến lại không phải là thanh âm của Ôn Khinh Hàn. "Xin chào, tôi đến từ Khoa Phẫu thuật Thần kinh của bệnh viện Thành phố. Chúng tôi đã tìm thấy bản ghi cuộc gọi gần đây nhất với cô trên điện thoại của bệnh nhân bị thương. Tên cô ấy trên giấy tờ tùy thân là Ôn Khinh Hàn. Xin hỏi cô có thể đến đây không? Hoặc có thể cho chúng tôi biết thông tin liên lạc của người thân của cô ấy." Hàn ý mùa thu lúc những lời này lọt vào tai Giản Ý Chi liền đặc biệt lạnh thấy xương. Đầu nàng rũ xuống, khuôn mặt hiếm khi lộ ra vẻ uy nghiêm, trong lời nói ẩn chứa một tia run rẩy khó nhận ra: "Tôi là bạn của cô ấy, tôi lập tức liên lạc gia đình cô ấy, chúng ta qua ngay... " Nàng cúp điện thoại, lập tức mặc chiếc áo vét bên cạnh, trong động tác có chút hoảng hốt. "Ý Chi, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Kỳ Duyệt đi theo hỏi. "Tớ không có thời gian nói chuyện với cậu, lần sau lại nói. Cậu có thể thanh toán hóa đơn không, lần sau tớ mời lại cậu." Giản Ý Chi cũng không kịp buộc nút thắt, liền xách cặp công văn nhanh chóng rời đi. Trên đường đón xe, nàng gọi điện cho ba mẹ Ôn Khinh Hàn, lại gọi cho sở sư vụ để thông báo với mọi người là nàng có việc phải làm, có thể sau khi tan sở sẽ không thể về đúng giờ. Cuối cùng, nàng gọi cho Thời Thanh Thu. Thời Thanh Thu không biết mình làm sao dập máy, khi nghe tin Ôn Khinh Hàn xảy ra chuyện được đưa đến bệnh viện, trái tim nàng như thắt lại, như có một bàn tay đang siết chặt. Nàng không nói nên lời, ném Dương Hiểu lại lập tức lái xe đến bệnh viện thành phố, trên đường nàng không dám nghĩ ngợi gì, cũng không đoán ra khả năng, trong lòng nàng hết lần này tới lần khác niệm tên Ôn Khinh Hàn. Hoang mang cùng sợ hãi một lần nữa xâm chiếm tâm trí nàng, nàng lái xe rất nhanh, hai tay nắm chặt vô lăng đau đến mức tê dại. Ôn Khinh Hàn, Ôn Khinh Hàn, chị đừng gặp chuyện gì. Buổi sáng còn đứng trước mặt nàng đáp ứng buổi tối cùng đi dạo phố, còn thân mật cọ mặt nàng, còn căn dặn nàng mặc nhiều quần áo. Làm sao mới qua mấy giờ, ngay cả một cuộc gọi báo cho nàng một câu bình an cũng không thể? Nàng là người cuối cùng được thông báo, cũng là người đến cuối cùng, khoảnh khắc đứng ở trước cửa nhìn thấy Ôn Khinh Hàn nằm trên giường bệnh từ xa, tất cả cảm xúc của nàng đột nhiên phóng đại đến cực điểm. Nàng loạng choạng đi vào, vừa nhìn thấy Ôn Khinh Hàn đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, trên trán vẫn còn băng gạc, hai mắt nàng liền đỏ bừng, hoảng sợ nằm xuống giường Ôn Khinh Hàn, nghẹn ngào hỏi: "Chị ấy làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Buổi sáng chị ấy vẫn còn tốt, vì sao lại như vậy?" Bình thường hai người tan sở về nhà, Ôn Khinh Hàn nhìn thấy nàng liền mỉm cười, sau đó không đúng đắn trêu chọc nàng. Hôm nay mới ra ngoài không lâu, sao có thể nằm đây mà không tỉnh? Tại sao lại không mở mắt ra nhìn nàng?