*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì Ai Vương lựa chọn tự sát, cho nên đã hoàn toàn cắt đứt khả năng đông sơn tái khởi của Trùng Tộc.

Các tướng lĩnh Trùng Tộc còn sống, dù có bản lĩnh cao cường đến đâu thì cũng không có cách nào xoa dịu những Trùng Tử đã rơi vào khủng hoảng gen, Trùng Tộc trước đây là một tấm sắt kiên cố, nhưng vì Vương chết, tấm sắt này đã bị công phá từ bên trong.

200 năm, ngay cả khi có các tướng lĩnh Trùng Tộc liều mạng duy trì lý trí thì số lượng Trùng Tộc cũng giảm nhanh chóng, Trùng Tộc không còn sức chống lại cuộc tấn công của liên minh Thú Nhân, đến nỗi họ căn bản không thể bảo vệ Thánh Kén nơi Vương đời thứ 34 ra đời.

Sau 200 năm thời kỳ đen tối là 200 năm đen tối hơn.

Nếu không phải Thánh Kén bị nứt này được dùng làm mồi nhử hạ cánh xuống hành tinh Lan Tư Đặc Lạc, được Lệ Trầm, Phù Quang, Tiểu Xuân liều chết bảo vệ, có lẽ Khương Ngưng Ngưng cũng đã chết.

"Vương, phòng ngủ trên tầng hai đã dọn dẹp xong rồi, ta còn tìm thấy một tấm nệm mới chưa dùng trong kho, rất mềm, ngài có muốn thử không?"

Tiểu Xuân nhảy xuống từ tay vịn cầu thang xoắn ốc, đôi mắt xanh biếc tỏa sáng trong tòa lâu đài mang đậm phong vị cổ điển, toát lên phong thái thiếu niên độc đáo.

Khương Ngưng Ngưng buông tay đang đỡ cánh tay Phù Quang, mỉm cười, đôi mắt hạnh long lanh: "Được, nhưng người ta nhớp nháp quá, hai ngày chưa tắm rồi, hơi khó chịu.

"

Nàng hơi mím môi, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, Tiểu Xuân lập tức đến trước mặt nàng, vội vàng nói: "Vương, phía sau lâu đài có một suối nước nóng lộ thiên, ta vừa mới dọn dẹp xong, nhiệt độ cũng rất thích hợp, Vương có thể đến đó tắm rửa nghỉ ngơi.

"

"Suối nước nóng lộ thiên, ta còn chưa từng tắm suối nước nóng.

" Đôi mắt long lanh của Khương Ngưng Ngưng khẽ động.

Tiểu Xuân cười toe toét: "Vậy Vương, ta sẽ dẫn ngài qua đó ngay.

"

"Được, ừm.

" Khương Ngưng Ngưng cúi đầu, cảm thấy bắp chân mình bị người ta nâng lên.

Nàng cúi đầu nhìn, là Phù Quang đang nửa quỳ trước mặt nàng, trong tay cầm một đôi dép lê, dịu dàng xỏ vào cho nàng.

"Đây là thứ ta tìm thấy khi dọn kho, ta đã so sánh thử, thấy vừa vặn với kích cỡ của Vương nên lấy ra cho ngài mang.

" Phù Quang nói.

Đôi dép lê màu trắng, đi vào chân Vương hơi rộng một chút, nhưng phần vải lót trên mu bàn chân xếp thành hình gợn sóng, viền ngoài còn có ren hoa đẹp mắt, chất vải trắng tinh làm tôn lên đôi chân nhỏ nhắn đáng yêu của Vương.

Khương Ngưng Ngưng thử giày, vừa vặn, lại rất thoải mái.

Nhưng mà…

"Sao ngươi biết kích cỡ chân của ta?" Nàng hỏi.

Phù Quang mỉm cười nhàn nhạt, đôi mắt ôn hòa tĩnh lặng: "Ta từng hôn đầu ngón chân của Vương.

"

Chính là vào khoảnh khắc đó, hắn đã từng nâng đôi chân nhỏ nhắn của Khương Ngưng Ngưng trong lòng bàn tay, thành kính hôn xuống, ghi nhớ kích cỡ của nàng trong lòng.

Đôi tai mềm mại của Khương Ngưng Ngưng lập tức đỏ ửng lên vì xấu hổ.

"Tiểu Xuân, mau dẫn ta đến suối nước nóng lộ thiên.

" Nàng đi dép lê, bước chân vội vã ra ngoài.

"Vâng.

" Tiểu Xuân đứng thẳng người, khi đi ngang qua Phù Quang thì cười đắc ý: "Ai bảo ngươi khoe khoang, chọc Vương không vui rồi chứ gì.

"

"Vương không vui sao?" Phù Quang nhìn bóng hình nhỏ nhắn đi về phía cổng lâu đài, làn da trắng nõn dưới sự phản chiếu của bức tường hoa Tường Vi, trông như một đóa hoa nhài nhỏ nhắn.

Hắn cong môi, nở nụ cười nhàn nhạt: "Cũng chưa chắc.

"

Khương Ngưng Ngưng đi ra khỏi lâu đài, vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng, may mà hương hoa Tường Vi mọc um tùm trên tường khiến tâm trạng nàng dần bình tĩnh lại.