Edit & Beta: Tiểu Vu

Người đàn ông tóc bạc miệng kích động nói chuyện nhưng bước chân lại không ngừng, linh hoạt đến trước mặt Cố Vũ.

Cố Vũ bị phản ứng kích động của ông ta hoảng sợ, vội vàng đứng lên né sang bên cạnh.

Sino bước một bước che ở trước mặt Kona cảnh cáo: "Hội trưởng Kona!"

Kona đứng yên thu hồi tầm mắt từ trên người Cố Vũ, chào hỏi với Sino: "Nguyên soái Sino."

Ánh mắt cực nóng của ba người phía sau ông ta đổ dồn vào Cố Vũ.

Cố Vũ bị nhìn đến ngượng ngùng, cậu mím môi cười với bọn họ một cái rồi hơi cúi đầu.

Sắc mặt Sino hơi trầm xuống tầm mắt lướt qua ba người kia, sau đó nhìn về phía Kona: "Đây là người chăm sóc mà ông đã chọn?"

Kona quay đầu nhắc nhở ba người phía sau ông: "Các ngươi đừng dọa tiểu giống cái chứ."

Lúc này tầm mắt ba người mới từ trên người Cố Vũ dời đi.

Kona nhìn Sino cười mở miệng: "Bọn họ là nhân viên chăm sóc ưu tú nhất ở hiệp hội bảo hộ, ngài phải thông cảm cho bọn họ chứ, phản ứng của bọn họ đã rất bình tĩnh rồi được không."

Rốt cuộc đây là giống cái tự nhiên duy nhất xuất hiện từ 60 năm trước tới giờ.

Hơn nữa vẫn là một giống cái trẻ tuổi xinh đẹp.

Sino hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng thông cảm.

Hắn kéo Cố Vũ ngồi xuống lần nữa rồi mới chỉ vào sô pha đối diện: "Mời ngồi."

Hắn và Cố Vũ ngồi song song, mấy người Kona chỉ cần giương mắt là có thể nhìn thấy Cố Vũ.

Ánh mắt nóng rực của Kona lại lần nữa rơi xuống trên người Cố Vũ, đôi mắt ông hơi hơi ẩm ướt lộ rõ cảm xúc kích động.

Sino cho Kona và Cố Vũ giới thiệu hai bên.

Cố Vũ bị Kona nhìn đến không tự nhiên, sắc mặt ửng đỏ chào hỏi: "Chào ngài."

"Chào cậu!" Giọng Kona run rẩy, ông ta hít sâu bình ổn nỗi lòng.

"Xin lỗi, ta thật sự quá kích động. Lần cuối ta nhìn thấy giống cái tự nhiên đã là 60 năm trước."

Cố Vũ lắc đầu: "Không sao đâu."

Cậu nhìn lướt qua thấy đôi mắt của ba người bên cạnh Kona đều đỏ lên giống ông, cảm xúc phập phồng rất lớn.

Trong lòng cậu khẽ nhúc nhích nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ có tâm trạng như bọn họ bây giờ.

Kona kinh ngạc nhìn Cố Vũ, đây tuyệt đối là giống cái tự nhiên tốt tính nhất mà ông đã từng gặp qua!

Hơn nữa giọng nói vừa dễ nghe vừa mềm mại.

Ông nhẹ giọng, ánh mắt mang theo đơn thuần yêu thích không thể xem nhẹ: "Cảm ơn cậu đã thông cảm."

Ông nói rõ ý đồ đến: "Dựa theo quy định bảo hộ giống cái tự nhiên, hiệp hội sẽ phụ trách sức khỏe của giống cái tự nhiên, ba người này là nhân viên sinh hoạt, dinh dưỡng, chữa bệnh ưu tú nhất, về sau bọn họ sẽ chăm sóc cậu."

Ông gửi tư liệu cụ thể của ba người chăm sóc cho Sino rồi nói: "Ta chắc chắn cậu và nguyên soái đều sẽ hài lòng."

Lúc Sino nghe thấy bọn họ tới thăm đã biết mục đích của bọn họ.

Hắn nghiêm túc lật xem tư liệu nên nhất thời không nói gì.

Tổ mẫu của hắn là giống cái tự nhiên vì thế hắn rất quen thuộc với nhân viên chăm sóc của hiệp hội giống cái nên cũng không quá bài xích.

Tần Sênh là chuyên gia khoa tuyến thể, trình độ y khoa cũng rất cao nhưng không có kinh nghiệm ở phương diện giống cái tự nhiên.

Hiệp hội bảo hộ lại khác, bọn họ là chuyên gia sức khỏe của giống cái nên có rất nhiều nghiên cứu đều nhằm vào giống cái.

Hơn nữa họ có không ít hồ sơ của giống cái tự nhiên, ở phương diện giống cái tự nhiên họ có nhiều kinh nghiệm hơn bất kỳ tổ chức nào.

Mới đầu Cố Vũ không rõ ý đồ đến của mấy người Kona lắm nhưng nghe tới đây cậu có chút ngốc, cậu nhịn không được hoài nghi mình hiểu sai.

Cậu đụng nhẹ cánh tay của Sino, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ là tới chăm sóc cho tôi?"

Sino nhìn về phía cậu: "Ừ, bọn họ rất có kinh nghiệm."

Cố Vũ không nghĩ tới thật sự là như vậy, cậu vội vàng xua tay: "Tôi không cần người khác chăm sóc," cậu bổ sung, "Tôi đã trưởng thành."

Khi còn nhỏ cậu không được chăm sóc cẩn thận, hiện tại cậu đã trưởng thành vì thế không cần và cũng không quen để người khác chăm sóc.

Kona vẫn luôn dùng một loại ánh mắt xem bảo bối quý hiếm nhìn cậu, nghe cậu nói như vậy không đợi Sino mở miệng đã ôn thanh giải thích trước.

"Chuyện này không liên quan đến tuổi, cậu là giống cái tự nhiên nên cần được chăm sóc cẩn thận."

Cố Vũ bất đắc dĩ: "Nhưng tôi không cần được chăm sóc."

Kona kinh ngạc nhìn cậu: "Tất nhiên là cần được chăm sóc!"

"Nhân viên sinh hoạt có thể lựa chọn đồ dùng sinh hoạt thoải mái nhất cho cậu, nhân viên dinh dưỡng có thể căn cứ tình trạng thân thể của cậu mỗi ngày làm đồ ăn, nhân viên chữa bệnh có thể kịp thời chữa trị khi cậu bị thương."

Sau khi Kona cẩn thận giải thích xong cười nói: "Cậu xem, những thứ này đều rất cần thiết."

Cố Vũ ngẩn ngơ nếu thật là như vậy, mỗi ngày ăn cái gì, mặc cái gì chẳng phải mọi thứ đều từ người khác quyết định rồi sao?

Cậu nghiêm túc nói: "Không, thật sự không cần thiết, mấy ngày nay tôi sống rất tốt."

Kona dùng ánh mắt trìu mến nhìn cậu: "Trước kia là cậu chịu khổ."

Cố Vũ: "...... Thật sự không cần, quá phiền phức."

Không chỉ làm người khác thêm phiền, ngay cả cậu cũng sẽ cảm thấy phiền.

Kona ôn hòa cười nói: "Không phiền, ba người chăm sóc đã là tiêu chuẩn thấp nhất, nếu cậu không kết hôn, theo quy định ít nhất phải chọn sáu người chăm sóc và tám bảo vệ cho cậu."

Cố Vũ sợ ngây người đột nhiên cậu nhớ đến gấu trúc, đây là ưu đãi của giống loài quý hiếm?

Kona bổ sung: "Đương nhiên, mặc kệ khi nào chỉ cần cậu muốn kết thúc quan hệ hôn nhân hiện giờ, khôi phục trạng thái độc thân, hiệp hội sẽ bằng tốc độ nhanh nhất tăng thêm người chăm sóc và bảo vệ cho cậu."

Sắc mặt Sino tối sầm: "Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, sự an toàn của bạn lữ, ta sẽ phụ trách."

Kona nhìn về phía hắn: "Nguyên soái các hạ, ta đã coi ghi hình của tiết mục âm nhạc Hoành ca, tiểu giống cái đã bị thương. Thân là bạn lữ của giống cái tự nhiên, ngài không những không bảo hộ cậu ấy mà còn khiến cậu ấy bị thương."

Ông nghiêm túc: "Dựa theo quy định, nếu trong lúc kết hôn giống cái tự nhiên bị thương từ cấp 2 trở lên, bạn lữ phải tiếp thu kiểm tra. Bất luận giống đực nào có được giống cái tự nhiên đều phải có năng lực bảo hộ giống cái tự nhiên."

"Năng lực của nguyên soái không thể nghi ngờ nhưng giống đực có năng lực lại không thể bảo hộ giống cái tự nhiên an toàn, thật sự khiến người nghi ngờ hắn có thật lòng yêu thương giống cái tự nhiên hay không."

Sino nhíu mày: "Không cần nghi ngờ sự chân thành của ta! Lần này là ta sơ sẩy, về sau sẽ không bao giờ xuất hiện loại tình huống này nữa."

Kona nói: "Hy vọng là như thế, lần này ta chỉ dẫn theo nhân viên chăm sóc mà không dẫn theo bảo vệ tới chính là bởi vì tin tưởng năng lực của nguyên soái."

Cố Vũ nhịn không được nói: "Chuyện tôi bị thương không liên quan tới Sino, là tôi muốn đi làm cũng là tôi không đủ cẩn thận, không có chú ý tới nguy hiểm."

Kona ôn hòa cười nói: "Cái này đương nhiên là không liên quan tới cậu, đều do tên biến tính giống cái kia."

Cố Vũ cảm thấy ông ta giống như đang dỗ con nít.

Kona trấn an Cố Vũ xong nhìn về phía Sino: "Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, chúng tôi chỉ biết đại khái về thân thể cậu ấy nên cần phải cho cậu ấy kiểm tra tỉ mỉ một lần."

"Không thành vấn đề," Sino gật đầu, hắn bổ sung, "Ta muốn ở bên cạnh cậu ấy toàn bộ quá trình."

Ở trong ấn tượng của hắn sắc mặt Cố Vũ luôn trắng bệch, hắn không quá yên tâm.

Nếu thân thể Cố Vũ có chỗ nào không khỏe, người của hiệp hội bảo hộ sẽ càng dễ phát hiện vấn đề hơn.

Kona gật đầu: "Đương nhiên, ngài là bạn lữ của cậu ấy, ngài có quyền lợi này."

Ông tạm dừng, nghĩ đến quá trình hai người kết thành bạn lữ nhịn không được nói, "Nguyên soái các hạ, ngài thật sự quá may mắn."

Sino cong môi cười rộ lên: "Chính xác."

Kona hỏi: "Phòng của cậu ấy ở chỗ nào? Hiện tại chúng tôi đi làm kiểm tra cho cậu ấy."

Sino đứng dậy: "Đi theo ta."

Cố Vũ mím môi, ngón tay khẩn trương nắm chặt.

Hiệp hội bảo hộ giống cái hiển nhiên thường xuyên tiếp xúc với giống cái, Kona còn từng gặp giống cái tự nhiên nên khẳng định rất hiểu giống cái tự nhiên.

Nếu kiểm tra, lỡ bọn họ phát hiện cậu không thể biến thành dạng thú thì sao?

Có thể xem cậu là dị loại không?

Cậu càng nghĩ càng khẩn trương, tay đột nhiên bị nắm lấy, cậu sửng sốt ngẩng đầu nhìn về phía Sino.

Sino đau lòng nhìn cậu: "Đừng sợ, ta sẽ đi cùng cậu."

Tiểu bạn lữ khẳng định đã từng sống rất khổ bằng không sẽ không bài xích với việc kiểm tra như vậy.

Khóe miệng Cố Vũ theo bản năng cong cong.

Kona cũng cho rằng Cố Vũ sợ, mềm giọng trấn an.

"Tiểu giống cái, cậu yên tâm, nhân viên chăm sóc đều rất chuyên nghiệp, lúc kiểm tra tuyệt đối sẽ không làm cậu cảm thấy đau."

Thái độ quý trọng che chở của bọn họ làm Cố Vũ thả lỏng lại.

Lấy thái độ của người nơi này đối với giống cái tự nhiên cho dù giống cái tự nhiên không hoàn chỉnh, không có năng lực biến thành dạng thú chắc là cũng sẽ không bị đối xử ác liệt đâu.

Tựa như gấu trúc ở hiện đại, cho dù là tàn tật không khỏe mạnh cũng sẽ không bị vứt bỏ hay ghét bỏ.

Tới phòng cho khách, nhân viên sinh hoạt đi đến bên cạnh giường dùng tay xoa xoa khăn trải giường và vỏ chăn.

Sau đó nhìn về phía Sino: "Trời ạ, nguyên soái các hạ, ngài thật sự quá không cẩn thận, tại sao có thể để tiểu giống cái dùng vải thô ráp như vậy!"

Cố Vũ ngẩn ngơ, cậu dám cam đoan đây tuyệt đối chỉ là nói giỡn.

Đồ dùng trên giường của phòng cho khách này giống với đồ trong phòng ngủ chính của Sino, là phòng sang trọng nhất mà cậu từng được ở.

Sino mày nhíu: "Đây là loại mắc nhất ở trung tâm thương mại."

Nhân viên lắc đầu: "Mắc nhất không nhất định là tốt nhất, làn da của giống cái tự nhiên rất mềm mại, thuần bông và thuần tơ lụa mới thích hợp với bọn họ nhất."

Nhân viên vừa nói vừa từ ba lô không gian lấy ra một bộ có ba drap thuần bông màu xanh nước biển.

"Nguyên soái, tôi có thể sửa sang lại giường được không?"

Sino gật đầu: "Có thể".

Ở trong lòng hắn, hiệp hội bảo hộ hiểu giống cái tự nhiên nhất, biết cái gì càng thích hợp giống cái tự nhiên hơn.

Cố Vũ thấy nhân viên nhấc khăn trải giường lên, nhịn không được nói: "Không cần đổi đâu, để như bây giờ khá tốt hôm qua mới đổi mà."

Vòng tròn lớn cứ hai ngày sẽ đổi khăn trải giường một lần, khăn trải giường rất sạch sẽ.

Nhân viên nhìn về phía cậu đầy mặt thương tiếc: "Cậu không cần ủy khuất chính mình, làn da của cậu sẽ không thoải mái."

Hắn vừa nói vừa lưu loát kéo khăn trải giường lên rồi nhanh chóng đã đổi ba drap mới.

"Tiểu giống cái bây giờ cậu có thể ngồi lên giường là được." Kona ôn hòa nói.

Cố Vũ do dự nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời muốn nói: "Tôi tên Cố Vũ, ngài có thể gọi tôi là tiểu Cố."

Cậu ngập ngừng trong chớp mắt: "Tôi không quen người khác gọi tôi là tiểu giống cái."

Giống cái trong nhận thức của cậu là trái ngược với giống đực trong tự nhiên tương đương với nữ giới.

Cho dù thân phận của cậu ở Diệu Huy Tinh và nữ giới không khác lắm nhưng cậu vẫn không quen người khác gọi cậu như vậy.

Luôn cảm thấy rất biệt nữu.

Kona cười rộ lên: "Tiểu Cố," ông lộ ra nụ cười tán thưởng, "Chính là như vậy, nếu có bất kỳ chuyện gì không hài lòng đều có thể nói ra, tâm tình của cậu là quan trọng nhất."

Đôi mắt Cố Vũ tỏa sáng, nói như vậy nghĩa là cậu có thể cự tuyệt mấy nhân viên này?

Cậu còn chưa kịp mở miệng, nhân viên sinh hoạt phụ họa Kona nói: "Đúng vậy, ví dụ như ở không thoải mái, cậu nên nói ra sớm hơn."

Cố Vũ nghẹn lời, giọng khẳng định: "Tôi ở rất thoải mái, nơi này rất tốt."

Kona nhún vai: "Cậu chỉ không muốn nguyên soái tự trách thôi đúng không? Vận may của nguyên soái cũng tốt quá đi chứ".

Tại sao giống cái tự nhiên tri kỷ như vậy lại bị nguyên soái gặp được kia chứ!

Cố Vũ: "......"

Tại sao bọn họ lại không tin lời cậu nói!

Cậu rất khó hiểu, trong nhận tri của bọn họ giống cái tự nhiên rốt cuộc có bộ dạng như thế nào?

Mà ngay cả hoàn cảnh thoải mái như vậy còn lo ở không tốt?

Kiểm tra kế tiếp khiến cậu thoáng hiểu được.

Cậu dựa theo chỉ thị của Kona ngồi tựa lưng vào đầu giường.

Mấy nhân viên kia lấy các loại máy đo ra bày ở mép giường.

Nhân viên sinh hoạt động tác nhẹ nhàng sát trùng vị trí cậu phải tiếp xúc với dụng cụ.

Sau đó cẩn thận nối cảm ứng không dây lên người cậu.

Nhân viên chữa bệnh cầm miếng cảm ứng đo nồng độ tin tức tố trong tay nhẹ giọng nhắc nhở: "Sẽ lạnh một chút, không cần khẩn trương."

Cố Vũ gật đầu cậu đã thấy loại miếng tròn nhỏ giống nó, bác sĩ Tần đã từng cho cậu dùng.

Động tác dán miếng tròn lên tuyến thể cậu của nhân viên rất nhẹ, toàn bộ quá trình đặc biệt chú ý không có đụng vào cậu.

Nhân viên dinh dưỡng nhẹ nhàng đeo một cái vòng tay lên tay cậu: "Sẽ xong rất nhanh."

Trước mặt Kona hiện lên một màn sáng thực tế ảo khoảng 30 tấc, ông nhìn kỹ số liệu và bảng quét hình ba chiều trên đó.

Sino đứng ở bên cạnh ông, tầm mắt di động giữa màn sáng và Cố Vũ.

Khi Kona nhìn thấy đầu gối của bảng quét hình ba chiều có chỗ bầm đôi mắt đột nhiên trợn to.

"Ah, trời ạ, đầu gối của cậu cư nhiên bị thương nghiêm trọng như vậy!"

Ông ta ảo não không thôi: "Vừa rồi ta cư nhiên để cậu đứng lâu như vậy, thật sự là quá thất trách."

Sắc mặt của ba nhân viên chăm sóc cũng rất không đẹp, tất cả đều là tự trách.

Cố Vũ bị phản ứng của bọn họ làm cho có chút ngốc, cậu hoàn toàn không hiểu tại sao bọn họ lại như vậy.

Chuyện đầu gối của cậu bị thương cũng không liên quan đến bọn họ hơn nữa không phải rất nghiêm trọng.

Cậu nhẹ giật giật đầu gối, khóe miệng hơi cong, cười nói: "Đã đỡ hơn nhiều rồi, không sao đâu."

"Đừng nhúc nhích!" Nhân viên chữa bệnh bị động tác cử động đầu gối của cậu