Edit & Beta: Tiểu Vu

Cố Vũ vội vàng tắt nhạc đi đến cửa phòng, lo lắng nhìn Mai Lâm.

Mai Lâm thoạt nhìn rất không thoải mái.

Nó hơi giật mình, không nghĩ tới ca khúc làm nó cảm thấy khó chịu lại do Cố Vũ mở, nó ngậm lại miệng đang há lớn lộ ra hàm răng bén nhọn, ủy khuất hừ nhẹ một tiếng, đầu to cọ cọ cánh tay Cố Vũ.

Cố Vũ duỗi tay xoa xoa đầu nó khiến nó thoải mái hừ nhẹ.

"Cậu quen Mai Lâm thiếu gia?" Lý ca kinh ngạc hỏi.

Cố Vũ gật đầu.

Biểu tình kinh ngạc của Lý ca tan đi, khó trách Mai Lâm thiếu gia lại nghe lời như vậy thì ra là do bọn họ biết nhau.

Hắn nhìn về phía cửa khu thư giãn, nghiêm túc nói: "Lần sau không được mở bài này nữa, bọn họ đều không thích nó."

Hắn vừa rồi còn nhìn thấy mấy khách hàng chạy ra ngoài.

Mai Lâm gật gật đầu to lại quay đầu gầm một tiếng về phía loa, biểu đạt rõ không thích.

Cố Vũ đánh chữ: "Không mở, nó rất không hợp với nơi này."

Chỉ mới vào khúc nhạc dạo mà đã khiến cho người nghe dâng lên cảm xúc muốn lập tức cầm lấy vũ khí đánh nhau, không thư giãn một chút nào.

Lý ca ảo não nhíu mày: "Là tôi sơ sót, tôi cho rằng chỉ cần chỉnh chậm giai điệu lại là được. Gần đây có mấy cái khách hàng lâu năm đang chuẩn bị tới kỳ động dục, tuy rằng đã dùng thuốc ức chế nhưng cảm xúc vẫn rất dễ dao động."

Hắn chỉ vào phòng âm nhạc: "Cậu chọn một bài thích hợp với bọn họ, xem bọn họ phản ứng thế nào."

Hắn lại bổ sung: "Nhân viên mở nhạc lúc trước không hiểu âm nhạc, không thể mở nhạc dựa theo nhu cầu của khách hàng nên mới bị sa thải."

Cố Vũ đã hiểu, thì ra là khảo sát năng lực âm nhạc của cậu.

Cậu xoa nhẹ cổ Mai Lâm, giơ tay chỉ vào giữa phòng.

Mai Lâm lắc lắc cái đuôi, quay đầu đi vào nằm xuống.

Cố Vũ nhìn kỹ tất cả thú giống cái một lượt, lấy cây sáo ra, cậu tìm trong đầu bài hát thích hợp, lấy thiết bị thu âm ra kết nối với máy chiếu rồi cầm ngang cây sáo.

Giai điệu du dương yên lặng vang lên, các thú giống cái vốn dĩ đang bịt tai lại run run lỗ tai, nghiêng đầu nhìn về phía loa.

Toàn bộ ca khúc thập phần ôn nhu làm người phảng phất nằm trong chiếc thuyền ở vùng sông nước Giang Nam theo làn sóng nhẹ nhấp nhô, yên ả, bình thản.

Đầu to của Mai Lâm đặt ở trên chân trước, nửa híp mắt, cái đuôi vô ý thức nhẹ lắc trái lắc phải.

Một con mèo Carter nằm cách đầu nó không xa, trừ bỏ nhỏ hơn so với nó rất nhiều ra thì động tác lại giống nhau như đúc.

Trốn ở góc tường co thành một đoàn hai con thỏ tộc Nuqi thả lỏng nằm liệt trên mặt đất, tai trái con này đắp lên tai phải con khác.

Cùng với một con khá giống chim cánh cụt nhưng càng tròn hơn, lông chim xù xù tộc Tila, hai chân đứng ở tại chỗ, đôi mắt đen bóng nhìn về phía Cố Vũ đang ở trong phòng trong suốt.

Lý ca kinh ngạc nhìn Cố Vũ, hắn chưa bao giờ nghe qua loại âm nhạc mỹ diệu như vậy, nó khiến người nghe cảm thấy bình yên từ tận đáy lòng.

Một khúc kết thúc, Cố Vũ nhìn về phía các thú giống cái thấy bộ dạng thoải mái của bọn họ, đôi mắt cậu hơi cong.

Quả nhiên khu thư giãn hợp với giai điệu nhẹ nhàng hơn.

Lý ca nhìn cây sáo trong tay cậu nhíu mày nghĩ, bừng tỉnh nói: "Tôi nhớ ra rồi! Đây là sáo đúng không? Tôi đã từng thấy ở viện bảo tàng lịch sử!"

Cố Vũ gật gật đầu, Lý ca tò mò: "Làm sao cậu học được?"

Cố Vũ mím môi, trong lúc nhất thời cậu không biết nên trả lời thế nào.

Cậu có thể không chút do dự nói cho Sino biết cậu là người của một thế giới khác, nhưng cậu lại không muốn nói cho những người khác biết.

Tổng cảm thấy, người khác sẽ không tin tưởng cậu như Sino.

Lý ca thấy cậu do dự, âm thầm suy đoán đây là một bí mật, bởi vậy cũng không hỏi nhiều.

"Cậu rất hợp với chức vị này, thời gian làm việc mỗi ngày từ 9 giờ đến 5 giờ rưỡi, khoảng thời gian từ sau cơm trưa đến trước lúc nghỉ trưa sẽ tương đối vội, khi đó khách hàng ở khu thư giãn sẽ nhiều nhất."

Cố Vũ gật gật đầu, Lý ca lại đề nghị: "Cậu có thể ghi âm lại như vậy lúc sau công tác sẽ nhẹ nhàng hơn."

Cố Vũ lại gật đầu lần nữa, đây đúng là một biện pháp tốt nhưng mà cậu có chút nghi vấn: "Tại sao lại phải mở nhạc?"

Khu thư giãn là nơi nghỉ ngơi của thú giống cái nếu không mở nhạc sẽ yên tĩnh hơn, bọn họ có thể nghỉ ngơi tốt hơn.

Lý ca kỳ quái liếc cậu, lại nghĩ đến những chuyện cậu đã trải qua, hắn cảm thấy cậu kiến thức nông cạn có thể lý giải, trong mắt mang theo đồng tình.

"Thật lâu trước đây các chuyên gia đã phát hiện, âm nhạc có lợi cho việc khai phá trí lực, âm nhạc rất quan trọng với thú giống cái, bọn họ từ nhỏ đã được nghe nhạc."

Cố Vũ hiểu, hiện đại có người thai giáo bằng cách nghe nhạc, ở đây âm nhạc càng được dùng nhiều.

Kiểm tra xong năng lực của Cố Vũ, Lý ca dẫn Cố Vũ đi lãnh thẻ công tác rồi kêu cậu về nhà trước, ngày hôm sau lại đến đi làm.

Cố Vũ liên lạc với Sino, Sino nhìn tin tức trước mắt, nói với phó quan đang cùng hắn truyền tin: "Mau chóng đem toàn bộ tin tức của công nhân ở trung tâm giải trí gửi cho ta."

Nói xong hắn liền cắt đứt, mở đến giao diện nói chuyện với Cố Vũ, thấy Cố Vũ nói phỏng vấn thông qua, khóe miệng hơi câu: "Ta tới đón cậu."

Cố Vũ: "Làm phiền anh, tôi sẽ ở bãi đỗ xe chờ anh."

Cố Vũ đang muốn đi ra ngoài, ngón tay cậu lại cảm thấy rất nhỏ rung động, cậu chuyển động nhẫn click mở tin tức vừa mới thu được vẫn chưa đọc.

Là Hải nhạc hồi phục, đơn xin làm chủ bá của cậu được thông qua.

Đôi mắt cậu nháy mắt sáng lên, cong khóe miệng đi ra ngoài, không trong chốc lát đã nhìn thấy Sino đi nhanh về phía cậu.

Cậu ngẩn người, không nghĩ tới Sino sẽ tới nhanh như vậy, cậu nhìn về phía bãi đỗ xe: "Anh vẫn luôn đợi ở đây à?"

Sino ôm lấy bờ vai cậu đi về phía bãi đỗ xe: "Ở trên xe xử lý chút việc…… Làm sao vậy?"

Bả vai Cố Vũ run lên, sắc mặt hơi cương, nhấp môi cười lắc đầu, đánh chữ: "Không có chuyện gì."

Sino nhíu mày lấy tay ra, đưa mắt nhìn bờ vai của cậu, ánh mắt hơi trầm xuống.

Cố Vũ mới vừa ngồi xuống ghế phụ, Sino đã nghiêng thân rướn người tới gần cậu, cậu sửng sốt, vội vàng ấn nút lồng bảo vệ, cười cười với Sino.

Sino không có dừng lại, tiếp tục tới gần cậu, duỗi tay nắm cổ áo cậu nhẹ nhàng kéo đến đầu vai, nhìn thấy trên làn da trắng nõn một mảnh xanh tím, ánh mắt thoáng chốc trở nên sắc bén.

"Ai làm?"

Sắc mặt Cố Vũ ửng đỏ, rụt rụt cổ, cậu ngăn tay Sino lại, đưa mắt nhìn bả vai mình, giơ tay cầm cổ áo kéo lên.

Cậu thập phần bất đắc dĩ, tố chất thân thể của cậu tựa hồ kém hơn so với ở hiện đại, chỉ là bị nhéo một chút thoạt nhìn đã khủng bố như vậy.

Nhưng mà sức lực của Lý ca cũng thật lớn, cậu không chút nghi ngờ Lý ca hoàn toàn có thể bẻ gãy tay cậu.

Cậu đánh chữ: "Chỉ là hiểu lầm, không có việc gì."

Sắc mặt Sino cũng không có biến tốt hơn: "Hiểu lầm cái gì mà tới nỗi phải động thủ? Không được, nơi này quá nguy hiểm, cậu không được làm việc ở chỗ này!”

Cố Vũ lắc đầu, biểu tình nghiêm túc đánh chữ: "Tôi thích làm việc ở chỗ này, thật sự là hiểu lầm, về sau sẽ không lại xuất hiện chuyện này."

Sino nhìn chằm chằm cậu một lát, thở dài: "Thích như vậy? Cậu nhất định phải làm việc ở chỗ này?"

Cố Vũ gật đầu.

Sino ngồi thẳng dậy khởi động xe: "Nếu như cậu lại bị thương thì phải từ chức ngay lập tức."

Cố Vũ nhìn hắn, gật gật đầu.

Bên trong xe an tĩnh lại, Cố Vũ bất an nắm chặt ngón tay, sau lại buông ra đánh chữ, trộm nhìn Sino một cái thấy hắn nhìn thẳng phía trước, cậu chuyển văn tự thành giọng nói.

Tiếng máy móc không hề phập phồng vang lên: "Anh đừng tức giận, bả vai của tôi không đau chỉ nhìn như đau thôi."

Rõ ràng chỉ là tiếng máy móc nhưng Sino lại cảm nhận được Cố Vũ đang lo lắng hắn tức giận, hắn nghiêng đầu, xoa xoa tóc Cố Vũ: "Không có tức giận."

Cố Vũ ngoan ngoãn mặc hắn xoa, đỏ mặt cong lên đôi mắt, đánh chữ: "Vậy là tốt rồi."

Sino nhướng mày, không có lập tức buông tay mà dừng một lát, tay hắn trượt xuống vành tai của Cố Vũ nhẹ nhéo một cái, sau đó mới rút về.

Cố Vũ trợn tròn đôi mắt ngây người một giây, bỗng chốc quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên tai đỏ bừng.

Trở lại biệt thự, Sino lập tức lấy ra máy trị liệu chữa trị cho Cố Vũ, nhìn dấu vết tiêu tán sắc mặt của hắn mới tốt chút.

"Chú ý đừng đụng đến miệng vết thương, bề ngoài nhìn như không sao nhưng vẫn còn cảm giác đau đớn, nó sẽ không khỏi hoàn toàn nhanh như vậy.

Cố Vũ gật gật đầu, cậu có thể cảm giác được ẩn ẩn đau, mặc dù vậy, máy trị liệu cũng làm cậu kinh ngạc không thôi.

Sau khi ăn xong, Sino biến thành bạch hổ chạy xung quanh biệt thự, Cố Vũ nhìn thời gian mới 7 giờ, thời gian còn sớm.

Cậu ngồi xếp bằng ở mặt cỏ xem tin tức, tầm mắt đảo qua, thấy được tin tức có liên quan đến Sino.

"Thân phận thật sự của bạn lữ nguyên soái đã được hấp thụ ánh sáng!"

Cố Vũ mím môi, trong lòng hiện lên bất an, sau khi điểm tiến vào xem, cậu thở phào nhẹ nhõm.

"Theo tin tức đáng tin cậy, bạn lữ của nguyên soái không phải Giống Cái Nhân Tạo mà là Biến Tính Giống Cái!"

Nội dung tin tức rất ngắn, nhưng bình luận rất nhiều: "Có phải nguyên soái bị lừa không?"

"Chẳng lẽ là cố ý ngụy trang thành giống cái nhân tạo tiếp cận nguyên soái để tùy thời thương tổn nguyên soái?"

"Trước mắt nguyên soái còn chưa xin ly hôn, hiển nhiên nguyên soái đã xác định bạn lữ là vô hại."

"Nếu nói như vậy, tôi càng tò mò, sau khi nguyên soái biết thân phận thật sự của bạn lữ lại vẫn còn nguyện ý hai người ở bên nhau, mị lực của biến tính giống cái lớn đến thế sao?"

"Nghe nói biến tính giống cái rất giống giống cái tự nhiên!"

"Giống thì thế nào? Sau khi biến tính giống cái trải qua trị liệu, thân thể khôi phục trở lại là có thể phát dục bình thường vậy đó chính là giống đực, các ngươi muốn cùng giống đực ở bên nhau?"

"Ngươi là ma quỷ à? Đừng làm tôi tưởng tượng ra chuyện đáng sợ như vậy."

"Càng tò mò hình dáng bây giờ của bạn lữ nguyên soái!"

"Tò mò +1."

Cố Vũ âm thầm may mắn, hên là ảnh của cậu không bị đào ra bằng không chỉ sợ cậu sẽ bị mọi người vây xem.

Cậu nhìn tin tức một lát, nghĩ nghĩ, chờ lát nữa Sino chạy qua cậu sẽ nói với anh ta một tiếng, cậu đứng lên về phòng trước.

Cậu đem một bộ bàn ghế đặt ở góc phòng rồi ngồi xuống trên ghế, mở ra bình đài phát sóng trực tiếp, chiếu giao diện phát sóng trực tiếp lên vách tường.

Cậu điều chỉnh góc độ quay, thiết trí màn hình, một nửa là bình luận, một nửa là bảng điều khiển.

Sau khi điều chỉnh xong, cậu đặt cây sáo bên cạnh bàn, nhìn thời gian còn hơn mười phút nữa mới đến 8 giờ.

Cậu bắt đầu cảm thấy khẩn trương, nặn nặn ngón tay, thong thả hô hấp điều chỉnh cảm xúc, nghĩ nghĩ, đi phòng khách rót chén nước.

Khi trở lại phòng, Sino từ ngoài cửa đi vào, liếc mắt đã nhìn ra tâm tình của cậu không đúng: "Làm sao vậy?"

Cố Vũ cười cười với hắn, thả ly nước sang một bên, đánh chữ: "Ngày hôm qua tôi xin làm chủ bá, tí nữa sẽ phải phát sóng," cậu ngượng ngùng mím môi, "Có chút khẩn trương."

Ánh mắt của Sino khẽ biến: "Cậu phát sóng trực tiếp cái gì?"

"Diễn tấu sáo."

Biểu tình của Sino thả lỏng: "Cậu thổi rất hay, không cần khẩn trương…… Cậu sẽ không lộ mặt đúng không?"

Cố Vũ gật đầu, đánh chữ: "Ừm, không lộ mặt."

Sino cười rộ lên: "Người khác nhìn không thấy cậu, cậu không cần khẩn trương, cậu chọn bình đài nào? Tên là gì? Đợi chút nữa ta vào xem phòng phát sóng trực tiếp của cậu."

Cố Vũ nói bình đài và tên cho hắn, nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Anh không được tặng quà cho tôi."

Biểu tình của Sino hơi cứng lại, hắn đang định làm fans đầu tiên trên bảng quà tặng của Cố Vũ, thấy Cố Vũ nói vậy bất đắc dĩ gật đầu: "Thôi được rồi, ta sẽ không tặng."

Cố Vũ cười chỉ chỉ phòng cho khách, đánh chữ: "Tôi đi chuẩn bị trước."

Thấy Sino gật đầu, cậu bưng ly nước trở về phòng cho khách.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn duy trì (づ ̄3 ̄)づ╭?~