Tù tì cả buổi chiều thì y cũng luyện ra được ba viên Phá Độc Đan và một viên Thuần Cốt Đan. Khỏi cần nói thì cũng biết bốn viên đan này điều là thượng phẩm rồi còn cấp mấy thì cần phải kiểm tra một chút nhưng nói sao thì y vẫn rất tự tin trình độ luyện đan của mình.

Y đói đến bụng dán vào lưng rồi.

Đi xuống dưới phòng bếp đã thấy Vu Thiên ninh cùng Vu Doãn kỳ đang ngồi ăn cơm.

“Cha hai đứa đâu?” Trương Chi nhìn xung quanh không không thấy Vu Mặc Vũ đâu hết.

“Chú xong rồi sao? Cha vào phòng rồi.” Vu Thiên Ninh đặt chén cơm xuống trả lời y.

“Chú ăn cơm với Kỳ Kỳ đi con đi tắm.” Vu Thiên Ninh xoay người đi vào phòng, Trương Chi nhìn theo một lúc rồi vùi đầu ăn cơm.

Ăn uống xong xuôi y đi vào phòng của Vu Mặc Vũ.

“Anh ăn cái này trước đi.” Y đưa ra cho Vu Mặc Vũ một viên Phá Độc Đan sau đó đi vào trong phòng tắm kiếm một cái chậu lớn ra lấy ra một lọ thuốc cho vào trong nước, nước chuyển thành màu xanh.

“Anh tự vào được không?”

“Được.” Vu Mặc Vũ di chuyển xe lăn lại gần chậu rồi bắt đầu cởi đồ.

“Khoang đã, anh…anh định cởi đồ sao?” Trương Chi mặt đỏ như cà chua, hai ta che mắt lại, lấp ba lấp bấp mà nói.

“Chẳng phải cậu kêu tôi tắm sao?” Anh nhìn Trương Chi mặt đỏ lự trong lòng tự nhiên cảm thấy hơi hứng thú.

“Cô nam quả nam, anh tắm tôi không thể nhìn, tôi ra ngoài trước tăm xong kêu tôi vào là được, tôi…tôi đi trước.” Nói xong liền ôm mặt chạy ra ngoài, tim y còn đập thình thịch đây nè. Nhớ lại cơ bụng lúc nãy chợt nuốt “ực” một cái.

Không được, sao y lại có ý nghĩ gì vậy chứ! Trong lòng lại bắt đầu niệm kinh Đại Sám.

Trương Chi ngồi trước cửa hết lắc đầu lại lẩm ba lẩm bẩm một hồi lâu thì nghe tiếng Vu Mặc Vũ gọi làm y giật cả mình.

“A, tôi vào đây.” Trương Chi thở sâu mấy hơi ổn định lại tâm tình mở cửa đi vào.

Mới vừa vào thì đập vào mắt y là cả thân lõa thể từng đường cơ bấp nhìn rất cứng cáp nhưng không phô trương, cơ bụng rõ ràng. Một giọt nước còn đọng lại trên tóc nhỏ xuống ngực rồi bụng rồi lại xuống đến tuyến nhân ngư rồi biến mất sau chiếc khăn.

Chỗ nào giống người tàn tật chứ!

Trương Chi đứng ngây ngốc ở đó nhìn chầm chập anh một lúc lâu, mắt cũng chả buồn chớp.

“Cậu nhìn đủ chưa?” Vu Mặc Vũ đánh gãy suy nghĩ đang còn trên mây của y, “vèo” một cái bị kéo xuống đất.

“À, ờm anh cảm thấy được gì không?” Trương Chi xấu hổ chuyển chủ đề.

“Không có.”

“Vậy thì ăn thêm một viên vậy.” Trương Chi móc thêm một viên Phá Độc Đan đưa cho Vu Mặc Vũ.

Vu Mặc Vũ ăn xong viên đan liền thấy Trương Chi chạm vào chân mình, hai tai đỏ ửng lên, có thể là đang đẩy độc ra. Dù sao trước kia y cũng đã thử qua cách này nhưng vô dụng.

Trương Chi xoa bóp nhẹ cho máu dễ lưu thông, thuận tiện dẩy độc ra qua da.

Hai tiếng sau y cũng đẩy được một phần độc tố trong người Vu Mặc Vũ ra.

Trên chân Vu Mặc Vũ xuất hiện một tầng màng đen dày đặc, còn phát ra mùi khó chịu.

“Anh muốn đi tắm thêm lần nữa hay lau?” Trương Chi đổ một màng mồ hôi mỏng trên trán, đưa ta áo lên vừa lau vừa nói. Tay y tê rần rồi!

Nếu như linh lực y vẫn còn dồi dào thì có thể một phát tốn hết độc ra làm gì rườn rà vậy chứ.

“Tắm.” Vu Mặc Vũ Trả lời dứt khoát nhanh chóng. Mặc dù tính khiết phích của anh không nghiêm trọng nhưng như vầy quá sức chịu đựng rồi, anh triệt để đen mặt.

“Vậy anh cứ tắm lại nước lúc nãy đi, có thể loại bỏ thêm một ít độc nữa.” vừa nói xong liền nhanh tay nhanh chân mà chạy ra ngoài không thèm nhìn lại.

Y chạy một mạch đi vào phòng đóng cửa lại rồi chạy thẳng vào phòng tắm.

Vu Doãn Kỳ đang ngồi xem sách thất y về định hỏi mội chuyện có xuông sẻ không thì thấy y chạy tuốt vào phòng tắm, mặt ngu ngơ nhìn cánh cửa đống chặt kia.

Trương Chi vừa tắm vừa thanh tỉnh lại đầu óc đến khi cả người hết nóng bức thì mới đi ra thấy Vu Doãn Kỳ đã lên giường chuẩn bị đi ngủ.

“Chú cảm thấy không khỏe chỗ nào sao?” Vu Doãn Kỳ thấy Trương Chi đi ra liền hỏi, hôm nayc hú ấy tắm gần hai tiếng rồi đó.

“Không sao hết, chú thấy hơi nóng bức thôi. Cha con tiến triển rất thuận lợi, không cần lo lắng.” Trương Chi cố sức bình tĩnh mà nói.

“Vậy thì tốt biết bao, chú không cần quá sức đâu.” Vu Doãn Kỳ nghe y nói cũng yên tâm hơn.

“Được rồi cái trứng sao rồi?” Trương Chi bỗng nhớ đến cái trứng mình lụm được ở trong rừng.

“Nó vẫn như vậy thôi, không có động tĩnh gì hết.” Vu Doãn Kỳ hai mắt sáng rỡ nói, nhóc rất mong chờ cái trứng đó nở nha, bên trong sẽ có khế ước thú của nhóc.

“Vậy hai đưa thử truyền ma pháp cho nó xem, không chừng nó sẽ nở nhanh hơn đó.” Trương Chi ngẫm nghĩ một tí nói.

“Ngày mai con sẽ nói với anh hai.” Vu Doãn Kỳ vui vẻ cười cười.

“Bây giờ ngủ trước đi.” Trương Chi kéo Vu Doãn Kỳ lên giường cuộn chăn lại ngủ.

Vẫn nên ngủ trước đi, có gì mai tính tiếp, y mệt lắm rồi.