Trương Chi theo Vu Doãn Kỳ đi vào trong.

Trước mắt Trương Chi là một người đàn ông, khuông mặt bị hủy hoại hết phân nửa, chỉ nằm đó không ngồi được, chắc là có vấn đề về chân. Chặc chặc nhìn nửa khuông mặt còn lại của anh y cũng biết là đại mỹ nam đi chỉ tiếc là không được nguyên vẹn,Trương Chi nhủ thầm trong lòng.

Trương Chi đi thẳng đến bên giường ngồi xuống, nhìn người đàn ông trên giường. Vu Mặc Vũ anh còn chẳng hay biết người này là ai, lòng đầy cảnh giác lạnh mặt nhìn người vừa mới ngồi xuống kia.

Doãn Kỳ “a” một tiếng, hết hồn. Nhóc đâu ngờ Trương Chi nhanh đến vậy.

“Cha, người này chính là người hôm nay xin ở nhờ nhà chúng ta, chú ấy nói có thể chữa chân cho cha coi như…trả nợ.”

Vu Mặc Vũ hơi nghi hoặc nhìn thanh niên trước mặt, không đến ba mươi, dương quang sáng lạng, còn đang cười típ mắt nhìn y. Người này không sợ hắn sao?

“Tôi tên Trương Chi, anh tên gì?” Trương Chi cười tươi như hoa nhìn anh.

“Vu Mặc Vũ.” Mặc Vũ lãnh đạm trả lời.

“Chú à chữa được không?” Vu Thiên Ninh từ ngoài cửa đi vào.

“Trước khi chữa bệnh phải khám bệnh chứ.” Trương Chi nhẹ nhàng trả lời nhóc mặt than, lại nhìn đến nam nhân trên giường, bây giờ y biết Thiên Ninh giống ai rồi.

Trương Chi chạm tay vào chân Vu Mặc Vũ.

“Chân anh có cảm giác không?” Vu Mặc Vũ lắc đầu, từ lúc bị thương đến nay ngoài từ bụng trở lên thì bên dưới không hề có cảm giác gì hết.

Trương Chi nhẹ nhàng đưa ma pháp vào trong cơ thể của Vu Mặc Vũ, từ từ điều tra nguồn góc. Vu Mặc Vũ lúc đầu hơi khự lại một tí rồi cũng phối hợp với y, có ai đưa ma pháp vào người mình mà không kháng cự đâu, nếu người đó có dụng tâm thì há phải người nằm trên thớt là mình sao.

“Anh bị trúng độc đúng không, loại độc này khá lạ, mặc dù độc tính mạnh nhưng toàn bộ điều tụ xuống phía dưới nếu không anh dã chết lâu rồi, ma pháp và kinh mạch bị hủy hoàng toàn.” Nghe Trương Chi nói, Vu Mặc Vũ có hơi kinh ngạc. Mấy người bác sĩ trước của anh phải nói mới biết anh trúng độc, nhưng người này chưa nói có thể chuẩn ra, coi như có bản lĩnh.

“Vậy là không chữa được sao?” Vu Doãn Kỳ lo lắng nhìn y.

Trương Chi lắc nhẹ đầu, vương tay xoa đầu tóc mềm của Vu Doãn Kỳ. Vu Doãn Kỳ thấy Trương Chi lắc đầu liền buồn bã.

“Chú có thể chữa, chỉ là tốn thời gian hơi lâu, trong thời gian này có lẽ sẽ phải ăn nhờ ở đậu nhà con rồi.” nghe y nói vậy hoa héo của Vu Doãn Kỳ lại tươi lên.

“Cậu chắc bao nhiêu phần?” Vu Mặc Vũ hỏi.

“Tám phần mười, không sai biệt lắm.” Trương Chi cười lộ tươi như hoa nhìn ba người.

“Vậy thì tốt quá rồi! Cha có thể đi lại rồi.” Vu Doãn Kỳ vui vẻ ôm Trương Chi khóc.

“Nhưng quá trình có hơi đau khổ, anh chịu được không?”

“Được.” Vu Mặc Vũ ánh mắt kiên định trả lời, dù có bao nhiêu đau khổ anh cũng chịu được, phải biết một người như anh phải sống như vầy chẳng phải cũng là đau khổ sao.

Từ một người khỏe mạnh bình thường lại không đi lại được, việc gì cũng chẳng làm được, có lúc anh định tự sát nhưng anh chết rồi hai bé con phải làm sao, thà một mình chịu đau khổ suốt tám năm vẫn hơn để hai bé con mồ côi.

“Vậy thì ngày mai liền bắt đầu đi. Có vẻ sẽ mất khoảng hai tháng rưỡi, nếu may mắn thì có vẻ sẽ nhanh hơn.” Trương Chi nhìn bé con trong lòng đã khóc đến nấc lên, nhẹ nhàng xoa đầu Vu Doãn Kỳ.

Lại nhìn đến khay cơm trên bàn.

“Anh ăn cơm trước đi, tôi ra ngoài vậy.”

Lúc Trương Chi đã đi ra ngoài Vu Mặc Vũ vẫn còn ngây ngốc trong phòng, không biết có thật sự khỏi hay không nhưng cứ thử trước vậy. Hy vọng một tí cũng đâu có sao, mặc dù thất vọng nhiều lần rồi.

Bên kia, Trương Chi hỏi Vu Doãn Kỳ phòng tắm, đã bao lâu rồi y chưa được tắm chứ.

Nghe Trương Chi nói muốn đi tắm Vu Doãn Kỳ chạy đi lấy khăn cùng một bộ quần áo sạch.

“Cảm ơn con.” Nhận lấy khăn tắm cùng quần áo Trương Chi đi vào phòng tắm, dựa theo kí ước của nguyên chủ mà mở ra chế độ buồng vệ sinh nhanh. Trương Chi lọ mọ một hồi thì tìm được một cái nút ấn, y ấn vào giữa phòng xuất hiện một quả cầu nước. Bước vào bên trong, Trương Chi có chút ngạc nhiên vì có thể thở được, nằm trong đó để tự bọt nước tẩy rửa cơ thể. Nước duy trì độ ấm không lạnh đi, rất sảng khoái.

Đúng là rất tiện dụng nhưng y vẫn thích cảm giác tắm như thường hơn. Như vầy không có cảm giác như được tắm.

Tắm xong y đi ra khỏi quả cầu nước thì nó cũng đồng dạng bị rút hết đi.

Cầm lấy khăn lâu khô người, Trương Chi quay sang nhìn vào trong gương. Một thanh niên làn da như bạch ngọc, trắng trắng vì mới tắm nên hai má hơi ửng đỏ, hai mắt đào khẽ cong cong, mi dài, mày ngọc, môi nhỏ hồng hồng, mái tóc màu trà vẫn còn ướt xõa ra hai bên mặt.

Nói chung là nhang sắc này kế thừa tất cả từ mẹ đi chỉ có màu tóc là không giống, nhìn rất có thiện cảm nhưng tại sao cả hai đời y vẫn là kiểu nhu thuận như ngọc như vầy! Tại sao không phải là kiểu cứng rắn mày kiếm da đồng?

Đã vậy thì chấp nhận thôi nhưng so với đời trước nhìn có hơi trẻ con hơn. Nguyên chủ đã hai mươi hai rồi mà nhìn như mới mười mấy tuổi thôi.

Trương Chi cầm khăn đi ra ngoài, hình như bộ đồ này có hơi rộng rồi thì phải.

Áo có rộng cũng không thành vấn đề có thể chấp nhận được, vấn đề ở cái quần.