Trong trí nhớ của nguyên chủ thì y không phát hiện ra tuổi của con người ở đây cao đến thế, y cũng không để ý vấn đề này lắm.

“Cậu làm sao thế?” Đây là lần thứ hai hắn làm cho Trương Chi sặc nước rồi đó.

“khụ khụ…” y chỉ có thể ho, không nói được gì ngoài ho.

Lấy tay thuận khí lại một tí, từ từ bình tĩnh lại nhịp thở, lạy lấy ly nước nuốt một ngụm nữa, thầm nhủ trong lòng phải tìm hiểu về thế giới này một tí.

Luyên thuyên đây đó hết cả buổi chiều bốn người bọn họ tạm biệt Edsel trở về căn hộ.

Trở về căn hộ y liền nhanh chóng dọn dẹp xử lí tất thẩy chu toàn rồi chui vào phòng đống cửa lại ngâm cứu quan mão và thế giới.

Vu Doãn Kỳ và Vu Thiên Ninh cảm thấy hôn nay chú Trương Chi có gì đó không đúng nhưng cũng không hỏi nhiều mà đem hai bé Đằng xà ra vui đùa một tí còn về phần Vu Mặc Vũ lại tiếp tục cuộc đời làm chuột yêu tổ, quay về phòng.

Trương Chi sau mấy giờ đồng hồ học tập thì cũng có một nhận thứ nhất định về thế giới này nữa,y vẫn thắc mắc sao những điều này trong kí ước mà nguyên chủ truyền lại cho y không có những vấn đề liên quan đến tuổi thọ, nghề nghiệp,…

Người ở đây chính là hậu duệ của người địa cầu cổ, vì chiến tranh thế giới lần thứ ba- chiến tranh hạt nhân. Chiến tranh tàn phá hết cả một tinh cầu, do phóng xạ từ hạt nhân nên con người và cây cỏ bị biến dị, tuổi thọ cũng tăng lên cả tám trăm tuổi, con người và động vật, thực vật có dị năng bây giờ gọi là ma pháp.

Con người không thể sống ở môi trường như thế nên quyết định chế tạo con tầu “Noan” đi tìm một tinh cầu mới để sinh sống, sau hàng ngàn năm cuối cùng họ cũng tìm được những tinh cầu có thể sinh sống, nhưng họ phải đối mặt với hai vấn đề đó là dân số ít nhưng họ phải đối đầu với trùng tộc.

Gọi là trùng tộc nhưng chính xác hơn là người ngoài hành tinh, họ không sử dụng ma pháp hay cơ giáp giống con người, họ sử dụng công nghệ sinh học vào phi thuyền, còn vũ khí chính là các emzim có thể ăn mòn kim loại cơ giáp, còn có thể sài độc, còn độc của thánh tử và thánh nữ của trùng tộc có thể ăn mòn dị năng và phá hủy cơ thể người bị trúng độc theo ý muốn của mình.

Còn về ngoại hình thì chính là da màu xanh lá, tóc là xúc tu tay chân có tỉ lệ khá giống con người và răng sắc có hai hàng.

Đi ra phòng thấy hai nhóc đang chơi với bạch Đằng xà và hắc Đằng xà.

“Hai đứa muốn ăn khuya không?” Thật sự là y đói.

“Được a, có thể cho Thanh Thanh cùng Chiến Chiến ăn được không?” Nhóc không biết hai đằng xà nhỏ có ăn thức ăn của người không, dù sao nhóc cũng chưa thấy lần nào nên cũng không dám cho ăn, nhỡ nó bị gì thì nhóc thật sự rất thương tâm.

“Cái gì nó cũng ăn được.” Vừa nói vừa đi vào bếp thả Huyết Thám Hoa ra ở trạng thái thu nhỏ. Vu Doãn Kỳ thấy Huyết Thám Hoa thu nhỏ lại thật đáng yêu liền đi theo trêu chọc nó.

Huyết Thám Hoa có người chú ý liền quần hoa loạn vũ đung đưa, Trương Chi lấy ba chậu nước cho hai Đằng xà cùng Hoa Hoa tắm.

Xà vốn thiên lạnh nên thích nước và khí hậu mát mẻ còn Hoa Hoa thì dễ ăn dễ ở hơn chỉ cần nó có thể sống thì nó đi đâu cũng được, chỉ là nó hơi ưa khí hậu ấm áp có nhiều nắng và mưa.

Y lấy một ít bột mì ra cho tí nước vào rồi nhồi lại thành một cục, bỏ vào trong một cái tô lấy vải đấp lên chờ cho bột nở trong nửa giờ.

Trong lúc đó, y lấy vài miếng thịt dị thú, gia vị bâm nhuyễn ra làm nhân, chỉ tiếc là y chưa tìm được loài nào giống tôm.

Làm xong phần nhân lại lấy bột ra, cắt thành viên nhỏ, vo tròn cán dẹp ra cho nhân vào rồi nhanh tay gói lại được một sủi cảo vô cùng tiêu chuẩn, đẹp mắt, cứ như vậy lập đi lập lại cho đếm khi cục bột hết, trên khay cũng có mấy hàng sủi cảo xếp gọn gàng ngay ngắn.

Trước đó y đã luộc trước một nồi nước sôi, bên trên mặt nước có một cái khay cao hơn mà hôm trước y lấy thực vật khá giống tre kia đan thành ngoài ra có một số thứ hay ho khác nữa.

Cho sủi cảo lên khay lại đậy nắp lại chờ cho chín rồi lấy ra. Y pha thêm một tí nước chấm nữa là hoàn hảo a.

Vu Doãn Kỳ với Vu Thiên Ninh vẫn còn đang chơi cùng hai tiêu đằng xà- Thanh Thanh và Chiến Chiến còn Hoa Hoa thì chạy lại chỗ y phóng lên đu trên quần, leo từ từ lên vai y.

“Hai đứa ăn thôi!” Hai nhóc quay đầu lại nhìn y đang bưng ba cái đĩa để lên bàn.

Hai nhóc đi lại ngồi vào bàn, hai tiểu đằng xà cũng bò lên vai ngồi nhìn.

“Đây là món gì a? nhìn có vẻ rất ngon!” Vu Doãn Kỳ lần đầu thấy món này tò mò hỏi y, hai mắt còn tròn xoe lánh lánh, Vu Thiên Ninh cũng tò mò đưa mũi đến gần ngửi ngửi hai cái trong đầu liền nghĩ thật thơm.

“Đây là sủi cảo nha! Ăn rất ngon.” Trương bưng nốt đĩa cuối định vào phòng gọi Vu Mặc Vũ cùng ăn: “Chú đi gọi cha hai đứa cùng ăn.”