Aldrich nháy mắt đều không do dự, cũng cùng lúc đó nhanh chóng lùi về sau. Mà tốc độ của cơ giáp màu đen càng nhanh hơn, đưa tay liền kéo tay phải của Ngân Dực lại, ngăn trở anh chạy trốn càng xa hơn. Aldrich một quyền đánh tới, cơ giáp màu đen lập tức dùng đao hợp kim vạch một cái, anh không thể không thu tay lại.
Lập tức Aldrich đều không thấy rõ hắn đã thu đao như thế nào, một chiếc pháo lượng tử cũng đã chỉa vào bên hông Ngân Dực. Đối phương không chút dây dưa dài dòng bóp cò, cho dù Aldrich đã dùng tốc độ nhanh nhất nghiêng người né tránh, vẫn bị một pháo oanh ở bên hông.
Đau đớn chậm rãi truyền đến từ bên hông, Aldrich rên lên một tiếng, trong miệng một vị rỉ sắt.
Anh nặn nặn cằm của mình, cưỡng bách bản thân đem bọt máu trong miệng nuốt xuống: "Ngân Dực thế nào rồi?"
Ngân Dực xưa nay chưa từng chịu đựng vết thương nặng như thế, ngược lại không la hét như lúc thường, cấp tốc hồi đáp: "Hoàn hảo, tránh né được chỗ hiểm. Bất quá đường dây đã bị đứt đoạn, sẽ phản ứng chậm."
"Được rồi." Aldrich đang nói chuyện đã một cước đá vào dưới nách đối phương, thành công tránh thoát khỏi ràng buộc, đồng thời liên tiếp tránh được hai lần công kích liên tục của cơ giáp màu đen. Aldrich chỉ cảm thấy phần eo của mình vẫn không có tri giác, "Chuẩn bị năng lượng tiến hành chuyển dời. Nhưng điểm định vị ở chỗ cách Edmon mười tầm bắn, chú ý cập nhật thời gian thật."
Ngân Dực lập tức tích tụ năng lượng, cơ giáp màu đen cũng không nhìn ra ý đồ của Aldrich, nhưng nó không chút khách khí liên tiếp công kích phần eo của Ngân Dực. Đường dây cảm ứng của Ngân Dực đã có vấn đề, một khi lại một lần nữa tiếp nhận công kích, hậu quả khó mà lường được.
"Đều chuẩn bị xong rồi." Ngân Dực nói, "Chủ nhân, tui đã chuẩn bị xong khoang đào mạng, một khi tui bị đánh trúng nữa, không cần do dự."
"Năm giây sau bắt đầu chuyển dời." Thần sắc của Aldrich bất biến, "Còn nữa, tuy rằng ngươi chỉ là một chiếc cơ giáp, ta cũng không có đạo lý bỏ lại ngươi rồi bỏ chạy. Hơn nữa..." Aldrich nhảy về phía sau một cái, miễn cưỡng né được công kích của đối thủ, lưỡi đao từ bên eo lướt qua, gọt xuống một mảnh kim loại. Aldrich trở tay đâm một cái, lưỡi đao từ dưới lên trên, góc độ xảo quyệt đánh trả, cơ giáp màu đen không khỏi về phía sau năm tầm bắn tránh được công kích.
"Hơn nữa làm sao ngươi biết chúng ta sẽ thất bại?"
Địa vị của cơ giáp chiến đấu trong tinh tế càng ngày càng tăng, hai chỉ tiêu đơn giản quyết định sức chiến đấu chính là thiết kế của cơ giáp cùng với tinh thần lực của người lái. Giá trị tinh thần lực của Aldrich hoàn toàn không có vấn đề, khi chiến đấu với cơ giáp màu đen, Ngân Dực rõ ràng tự cảm nhận được bản thân so với đối phương có chỗ thiếu sót.
Từ trong ý thức của nó, nó chính là cơ giáp tiên tiến nhất toàn bộ vũ trụ, bây giờ lại bị một cơ giáp không rõ lai lịch đánh trọng thương đến nỗi đường dây ở phần eo có vấn đề luôn. Đồng thời nó hết sức rõ ràng, trong cuộc chiến giữa hai chiếc cơ giáp, dù chỉ là sai lầm nhỏ bé đều là chí mạng, huống hồ bây giờ eo trái của nó đã không còn tri giác.
Aldrich chậc một tiếng: "Ngươi lúc thường khờ khạo đều là giả ra hả? Đừng cúi đầu ủ rũ như vậy nữa. Chúng ta đi!"
Vừa nói chuyện vừa khởi động hệ thống chuyển dời, Ngân Dực trong khoảnh khắc biến mất tại chỗ. Cơ giáp màu đen đạn pháo gào thét bắn đến, liền một chỗ cũng không đụng tới.
"Nguy rồi!" Cơ giáp màu đen lập tức tích trữ năng lượng, nhanh chóng định vị vị trí phi thuyền của Edmon.
Edmon cơ hồ là một hơi làm ba lần chuyển dời, năng lượng hao tổn đạt tới 90%, đã vô lực tiến hành chuyển dời lần thứ bốn, đón lấy số mệnh chỉ có yên lặng chờ đợi của hắn.
"Người đến lại chính là Cain! Yên tâm, bất kể là ai, cũng không thể thắng nổi nó." Edmon thả chậm tốc độ lại, ở trong lòng an ủi mình.
Liền ngay lúc này, trên máy quét hình bỗng dưng xuất hiện một điểm trắng. Edmon giật mình trong lòng, giương mắt nhìn màn ảnh lớn, liền ở khoảng cách vô cùng gần, một chiếc cơ giáp màu bạc bị thương ở phần eo bỗng dưng lặng im đứng đó.
"Không thể!" Edmon thất thanh kêu to, "Không người nào có thể đánh bại Cain!"
"Kiên trì một chút nữa." Aldrich nói, "Vốn muốn đem cái tên này sống sót mang về, bất quá bây giờ chỉ có thể xem vận khí."
Aldrich lái Ngân Dực vọt tới, phi thuyền nhỏ cơ hồ là thay đổi 180 độ, bay sát qua tay Ngân Dực. Nhưng Aldrich cũng không vội bắt lấy nó, phi thuyền chỉ lớn bằng một phần tư của Ngân Dực, Aldrich như đùa chuột dùng sức vỗ một cái lên phía sau phi thuyền, phi thuyền lập tức xoay chuyển vài vòng tại chỗ, không bao lâu động cơ phi thuyền liền bốc khói.
Aldrich còn muốn hạ thủ thêm lần nữa, nhưng cơ giáp màu đen đã theo đuôi đuổi tới, lưỡi đao mang theo sát ý đánh xuống, Aldrich động lực toàn bộ ngửa về đằng sau, lúc này mới tránh được công kích.
Nhưng anh cũng không liền lui về phía sau như vậy, thân thủ lôi kéo, đem phi thuyền nhỏ đang bốc khói kéo đến bên người, chặn ở trước người.
Lịch sử kỳ dị lặp lại.
Lúc trước Chu Cẩn dựa vào một chiếc dây buộc thả người khổ sở chống đỡ bên ngoài phi thuyền, chiếc cơ giáp tên là Cain này trông coi ở bên cạnh cậu, vừa không động thủ cũng không để Ngân Dực đến cứu, sẽ chờ Chu Cẩn tiêu hao hết chút không khí cuối cùng trong hình cầu; mà bây giờ lập trường xoay ngược lại, khói bốc lên khỏi động cơ của phi thuyền càng lúc càng lớn, một lượng lớn năng lượng thả ra vì nhiên liệu bị tách rời đã khiến nhiệt độ của toàn bộ phi thuyền tăng lên, Edmon không bao lâu nữa sẽ bị nướng sống ở bên trong.
"Tình cảnh này có phải là rất quen thuộc?" Aldrich mở miệng khiêu khích, anh nhẹ nhàng lắc lắc phi thuyền, thân thể của Edmon ở trong đó đột nhiên không kịp chuẩn bị ngã sấp xuống trong buồng lái.
Edmon cũng không phải là Chu Cẩn, không có cách nào tự cứu. Trên phi thuyền nhỏ có một chiếc pháo lượng tử ánh sáng, nhưng bây giờ nhiệt độ của phi thuyền đều đang tăng cao, nếu như hắn tùy tiện nã pháo, tình huống khi hệ thống làm lạnh đã hoàn toàn mất đi hiệu lực phỏng chừng sẽ trực tiếp đem mình giết luôn.
*
lượng tử ánh sáng = photon. Cain đang trầm mặc xuất đao, Aldrich thoải mái nhấc lên, đem phi thuyền chặn ở trước người đồng thời còn ác ý đẩy chiếc phi thuyền về phía trước đón lấy lưỡi đao. Cain ngay trước khi lưỡi đao đụng tới phi thuyền liền thay đổi động tác, đao hợp kim vốn trực tiếp đâm tới xoay một cái, thay đổi từ hướng ngang bổ tới.
Aldrich ngửa về đằng sau, thuận thế đem phi thuyền nâng lên, Cain vì tránh chém trúng phi thuyền, bất đắc dĩ lui về phía sau vài tầm bắn.
"Đồng bọn của ông đối xử với ông vẫn rất không tồi đó." Aldrich nhẹ nhàng vỗ vỗ phi thuyền, bên trong thân thuyền phát ra tiếng cót két, mỗi một tiếng đều nhưuđánh vào trong lòng Edmon, "Bất quá cứ dây dưa hoài, vị này chỉ sợ sẽ bị chín mất."
Ngân Dực nắm đuôi tàu di chuyển mũi tàu: "Nhiệt độ này thật cao, người sống ở bên trong có thể sẽ cầm cự không được bao lâu."
Anh trêu tức nhìn đối phương, thoải mái cầm lấy phi thuyền chặn ở trước người, cơ giáp màu đen cầm trường đao trong tay, lặng im đứng cách xa ba tầm bắn. Aldrich từng chút lùi về sau, chỉ cần đối phương có một chút động tác, liền không chút khách khí nhấc tay lên. Cain mấy lần muốn lấn tới công kích, đều bị Aldrich uy hiếp nên không thể không đem động tác ép xuống.
Khoảng cách của hai chiếc cơ giáp càng ngày càng xa, Aldrich nhìn chằm chằm đối phương không buông lỏng chút nào: "Ngân Dực, chuẩn bị chuyển dời."
"Nhiệt độ của phi thuyền đã vượt qua vạch cảnh báo." Ngân Dực nhắc nhở.
"Cho nên chúng ta phải nhanh hơn một chút, nếu không liền phiền toái." Aldrich phi thường rõ ràng, một khi đối phương phát hiện cứu viện vô vọng, khả thi rất lớn sẽ rút củi dưới đáy nồi.
Ngân Dực nhanh chóng tích tụ năng lượng muốn sử dụng cho lần chuyển dời, thời điểm năng lượng tích tụ đến 90%, cơ giáp màu đen đột nhiên có động tác. Aldrich hai tay nắm chặt lại, lập tức cầm lấy phi thuyền nhảy vọt ra ngoài. Mà Cain hiển nhiên càng nhanh hơn nó đem đao hợp kim trường ném ra, ngăn cản đường đi của Ngân Dực, pháo lượng tử cũng cùng lúc đó được mang ra, không chút khách khí liền bắn ba phát.
"Đệt!"
Aldrich không khỏi mắng một tiếng, anh chẳng dùng phi thuyền để chặn nữa, khoảnh khắc tia lượng tử bắn tới, anh không thể không tìm một góc giữa hai cỗ lượng tử, dùng một góc độ xảo quyệt tránh đi. Nhưng đường đi đã bị chặn, chỉ có thể bất đắc dĩ nghiêng người, dùng chân đá mạnh một cái.
Chân trái của Aldrich lập tức không còn tri giác, đúng lúc này năng lượng tích tụ đã xong, Aldrich lập tức nói: "Chuyển dời!"
Thân thể Ngân Dực biến mất không còn tăm hơi, Cain bắn ra tia lượng tử thứ tư nhưng là vồ hụt.
Tia lượng tử màu vàng không bắn trúng mục tiêu thẳng tắp bay ra, hồi lâu mới dần dần tiêu tan trong vũ trụ.
"Edmon phải chết." Cain nói.
"Đúng, nhiệt độ cao như vậy, tuyệt đối sẽ không sống sót."
"Nhưng bọn họ mang thi thể đi, chỉ cần làm đo lường gien, bí mật của Edmon liền lập tức sẽ bị vạch trần."
Người lái cười lạnh một tiếng: "Vạch trần chỉ là vấn đề thời gian, từ lúc bọn họ đến NGC2910, chuyện Edmon sẽ bị phơi bày cũng đã tiến vào tình trạng đếm ngược."
"... Bọn họ hiện tại sẽ đi đâu, vẫn đến chặn kịp sao?"
"Còn cần phải hỏi sao?" Người ngồi trong buồng lái hờ hững xoa xoa tay mình, "Nhất định là đi đến chỗ Chu Cẩn. Cơ giáp của Hoàng Duy Tân đã bị tiết lộ, Chu Cẩn sẽ không dừng lại như vậy."
"... Ngài khi đó nên giết chết Chu Cẩn."
"Cain." Thần sắc trên mặt người lái vẫn chưa thay đổi, nhiệt độ quanh thân lại gấp gáp hạ thấp, "Quyết định của ta thời điểm nào ngươi lại có thể xen vào."
Cain trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Hiện tại chúng ta nên làm gì?"
Người lái sờ sờ mặt mình: "Còn có thể làm gì, ta trở lại tiếp tục làm một Vạn Nghiệp Vi tùy cơ ứng biến. Ngươi thông tri một chút để bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, đừng để lộ sơ hở."
Chu Cẩn được Tống Tinh Viễn đáp ứng, thêm vào đột phá ở phương diện hợp kim, cả người hưng phấn cơ hồ không có cách nào ngủ được. Sau năm tiếng miễn cưỡng nhắm mắt nghỉ ngơi, trời sáng lên liền bò dậy. Ở trước cửa phòng thí nghiệm đúng như dự đoán gặp được Michelson và Dịch Minh, ba người nhìn nhau bằng một ánh mắt sáng sủa, cùng nở nụ cười.
Chu Cẩn phụ trách tối ưu hóa tỷ lệ hợp kim, Michelson thì lại hợp tác với Dịch Minh phụ trách sắp xếp đường dây. Lần thứ ba Chu Cẩn thay đổi tỷ lệ, Tống Tinh Viễn bỗng nhiên vội vội vàng vàng chạy vào: "Chu Cẩn, cậu đi theo tôi."
Chu Cẩn nghi hoặc nhìn Tống Tinh Viễn, thần sắc của đối phương nghiêm túc đến có chút lạnh lùng, Nghi vấn của Chu Cẩn cắm ở trong cổ họng, lập tức đưa tay bảo tồn tư liệu, sau đó đóng quang não lại. Tống Tinh Viễn thấy cậu theo tới, lập tức quay người bước nhanh ra ngoài. Chu Cẩn cơ hồ một đường phải chạy theo mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp.
Tống Tinh Viễn không nói tiếng nào mang theo Chu Cẩn một đường đi nhanh, bảy lừa gạt tám đến một góc vắng vẻ trong căn cứ thí nghiệm. Nơi đó chỉ có một tòa nhà, Chu Cẩn từng thấy trên bản đồ, cậu cho rằng nơi này chính là nhà kho.
Tống Tinh Viễn nhìn bốn phía, xác định không có ai đi theo sau mới nhấn một tổ mật mã, mang theo Chu Cẩn nhanh chóng đột xuất tiến vào. Chu Cẩn vừa đi vào liền sợ ngây người, tòa nhà là một phòng lắp ráp cơ giáp cũ, xung quanh chỉnh tề chất đống một ít linh kiện cũ, nhưng cơ giáp đứng thẳng ở giữa cậu quả thực không thể quen thuộc hơn được, đó là Ngân Dực của Aldrich.
Eo trái và đùi phải của Ngân Dực rõ ràng bị trọng thương, đặc biệt là phần eo trái, cơ hồ bị đánh nát một phần ba, toàn bộ đường dây đều lộ ra. Cơ giáp cấp S liên kết với tinh thần lực của người lái, cơ giáp hứng chịu công kích sẽ hoàn toàn phản hồi lên người lái. Thân hình Chu Cẩn lắc một cái, cảm thấy phảng phất có một thứ nào đó trong nháy mắt rút sạch sức mạnh của cậu, cả người đều phù phiếm đến không nhúc nhích được.
"Aldrich thế nào rồi?" Cậu cơ hồ không biết mình lấy đâu ra khí lực mà lại đi hỏi ra câu này.
"Trong khoang trị liệu." Tống Tinh Viễn nhìn cậu sắc mặt trắng bệch đáp, "Tình huống hoàn hảo, Càn Nguyên nói không bao lâu nữa có thể khôi phục."
Chu Cẩn lúc này mới phát giác có một lượng lớn không khí trào vào lá phổi, cậu thở một hơi: "Ngân Dực thế nào rồi? Trung tâm còn có thể phản ứng không?" Cậu kêu lớn, "Ngân Dực, ngươi còn nghe thấy giọng nói của ta không?"
Ngân Dực cảm thấy lần này mình vô cùng thất bại, cổ họng cót két không lên tiếng. Tống Tinh Viễn kỳ quái nhìn nó: "Kỳ quái, nó mới vừa vẫn nói với ta nhất định phải tìm cậu tới, sao một hồi lại không có phản ứng như vậy?"
Chu Cẩn không bỏ qua tia điện quang chợt lóe lên trong mắt Ngân Dực, biết được Aldrich giờ khắc này không có gì nguy hiểm nằm trong khoang trị liệu cũng không thể để tâm tình của cậu ổn lại, cậu không chút khách khí nói: "Phỏng chừng bị hỏng rồi, nếu đã như vậy, không bằng hủy đi. Lấy trung tâm ra cách thức hóa một chút, cài đặt lại một lần nữa, đỡ phải luôn cằn nhằn."
"Chu Cẩn tiên sinh! Cậu không thể đối xử với người ta như vậy!" Ngân Dực nghe thấy mình sẽ bị cách thức hóa, lập tức khóc cót két lên tiếng ngăn lại, "Tuy rằng tui không đánh lại gia hỏa đen thui kia, thế nhưng tui là thua trong vinh quang mà! Dù sao nó cũng cấp cao hơn tui một xíu nữa chứ bộ."
Tống Tinh Viễn: "..." Rốt cuộc là ai đặt ra thiết lập cơ bản cho chiếc cơ giáp này!
"Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Tụi tui gặp một thằng lớn xác, toàn thân đều đen kịt, chỉ có mắt là màu đỏ." Đôi mắt của Ngân Dực nhanh chóng chớp một cái, tựa hồ là trừng mắt nhìn Chu Cẩn, "Chủ nhân nói nó hẳn là song S trừ, sau đó chiếc phi thuyền nhỏ này chạy ra khỏi Hoàn Giới tinh, chúng tôi liền xông lên."
Dưới chân Ngân Dực là một chiếc phi thuyền nhỏ.
"Bên trong còn có người?" Chu Cẩn sốt sắng hỏi.
Tống Tinh Viễn nói: "Có, một tên, bất quá đã chết. Tôi để Càn Nguyên chiết xuất gien của hắn, sau khi so sánh với kho dữ liệu..." Trên mặt Tống Tinh Viễn xuất hiện vẻ mặt khó mà tin được, "Cậu quả thực sẽ không tin được kết quả này."
Chu Cẩn lập tức biết người đó chính là Edmon. Nhưng cậu vẫn làm bộ không biết chuyện hỏi: "Kết quả làm sao vậy?"
Biểu tình trên mặt Tống Tinh Viễn rất mê hoặc: "Tôi cảm thấy nhất định là đã có nơi nào đó xảy ra vấn đề. Chiết xuất gien cư nhiên hoàn toàn trùng khớp với Edmon Giản đã hi sinh bốn mươi năm trước. Có lẽ nên đi thay máy rồi."
"Còn ai biết được chuyện này?"
Tống Tinh Viễn sửng sốt một chút, Aldrich đột nhiên chật vật hạ cánh ở căn cứ thí nghiệm quả thực dọa hắn nhảy lên một cái, nếu không phải lão Lorrin gửi video anh truy sát Tinh Đạo đi khắp nơi, thêm vào Ngân Dực rõ ràng rất đặc biệt, khiến người có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, bọn họ e rằng còn chưa hạ cánh liền lại bị oanh nổ một vòng.
Kết quả sau khi Ngân Dực hạ cánh, Aldrich chỉ kịp nói hắn phải tìm Chu Cẩn xong liền hôn mê bất tỉnh. Thông báo đế quốc? Đừng nói giỡn, vạn nhất lão Lorrin cho là bọn họ làm, trước khi Aldrich tỉnh lại còn không biết sẽ xảy ra chuyện ồn ào gì nữa đâu.
Về phần liên bang, toàn bộ căn cứ thí nghiệm Tống Tinh Viễn là lớn nhất, Tống Tinh Viễn bị gien của Edmon làm cho đầu óc mơ hồ xoắn xuýt đến còn không ý thức được cần phải báo cáo.
"Đúng rồi, tôi cần phải thông báo cho tổng thống." Tống Tinh Viễn rốt cuộc trong mê huyễn tỉnh hồn lại.
"Tống bộ trưởng, nghĩ biện pháp để tổng thống trực tiếp tới đây đi." Thần sắc của Chu Cẩn trước nay chưa từng nghiêm túc như vậy, "Không nên nói nguyên nhân cụ thể cho ông ấy biết thông qua truyền tin."
"Còn nữa, tôi muốn gọi ông nội tôi đến."
Tống Tinh Viễn nhất thời chưa kịp phản ứng, Chu Cẩn nhắc nhở: "Tống bộ trưởng, còn nhớ vấn đề dữ liệu từng xảy ra với pháo proton năng lượng cao không?"
Tống Tinh Viễn đương nhiên nhớ tới, bộ số liệu kia rõ ràng có vấn đề, nhưng mà sau khi sắp xếp kiểm tra xuống dưới một vòng, cuối cùng cho ra kết luận lại là e rằng tên chiến sĩ đã hi sinh tên Jonash kia thời điểm ghi lại dữ liệu đã xảy ra vấn đề. Máy quét hình dữ liệu có khả năng bị trục trặc lúc Jonash ghi lại dữ liệu, vốn hai tổ dữ liệu khác nhau lại mắc kẹt ở một chỗ.
Kết luận này cũng không thể thuyết phục Tống Tinh Viễn, nhưng dưới tình huống lúc đó tựa hồ cũng không có cách giải thích nào tốt hơn cả,
Chu Cẩn giờ khắc này lại nhắc đến chuyện đó, Tống Tinh Viễn không thể không hoài nghi Chu Cẩn có phải đã biết chuyện gì không.
"Ý của cậu là?"
"Ý của tôi là, ai cũng không thể tín nhiệm, bao gồm cả ông." Chu Cẩn không chút khách khí nhìn Tống Tinh Viễn, "Ngoại trừ tổng thống và ông nội tôi."