Aldrich nhìn nụ cười của Chu Cẩn, đem tâm lý thấp thỏm bị nọc độc gây nên này ném sạch sành sanh, thừa dịp Chu Cẩn tâm tình tốt mới ngỏ lời mời: "Sự tình xong xuôi chúng ta đi Lạc Kỳ chơi nhé?" Lạc Kỳ là tinh cầu giải trí lớn nhất hệ Kỳ Lân, có đầy đủ thiết bị trò chơi.

Chu Cẩn không chút suy nghĩ từ chối: "Không đi, chúng ta đi tìm Dịch Minh đại sư."

Aldrich và Dịch Minh nhận thức lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên phát hiện có lúc người bạn vong niên này cũng làm cho người ta thấy ghét: "Tìm ông ấy làm gì?"

Chu Cẩn vui vẻ lắc lắc đồ đựng trên tay, Aldrich nhìn chất lỏng màu tím than trái phải lay động mà lòng cũng cùng khẩn trương lên, chỉ sợ không để ý sẽ tràn ra một hai giọt đến nơi: "Đừng lắc!"

Chu Cẩn ngừng tay: "Đi làm ít đồ, chỗ của tôi không có thiết bị."

Aldrich không thể làm gì khác hơn là lòng không cam tình không nguyện mang theo Chu Cẩn đi tìm Dịch Minh, một bên tính toán ở trong lòng, không bằng ở quặng mỏ tinh xây cho Chu Cẩn một phòng thực nghiệm thôi, như vậy còn có thể kéo dài thời gian để hai người có thế giới của riêng mình.

Dịch Minh đem phòng thực nghiệm giao cho Chu Cẩn, lúc trước Chu Cẩn cho ông xem bản vẽ của một máy dò thu nhỏ đã làm cho ông rất kinh diễm một hồi. Đối với thiên phú về phương diện cơ khí này của Chu Cẩn, Dịch Minh thật sự phi thường thưởng thức. Ông hiếu kỳ đi theo sau Chu Cẩn, muốn xem thử lần này đối phương lại muốn làm cái gì.

Nhưng mới nhìn qua, con mắt thứ ba còn chưa tập trung xong đã bị Aldrich kéo sang một bên. Dịch Minh đang cao hứng lưu luyến không rời cẩn thận mỗi bước đi, sau khi bị lôi ra khỏi phòng thực nghiệm còn không cam lòng muốn cùng Aldrich thương lượng để ông lại vào nhìn một hồi, liếc mắt đã va vào khuôn mặt tràn đầy ý tứ hàm xúc của Aldrich —— biểu tình này thông thường nói rõ Aldrich đang rất khó chịu.

Dịch Minh không hiểu ra sao: "Cậu làm gì đó? Tôi cũng đâu có chọc giận cậu."

Aldrich: "Ông đưa một tờ liệt kê những thiết bị thí nghiệm cho ta."

"Cậu muốn làm gì?"

"Xây cho Chu Cẩn một phòng thí nghiệm." Thái độ của Aldrich đoan chính, ngữ khí cũng rất oán niệm, "Vốn là không muốn tới làm phiền ông, sợ cho ông thêm phiền phức."

"..." Thời điểm cậu hành hạ tôi bắt tôi phải rút ngắn thời gian chế tạo Ngân Dực cho cậu từ một năm thành tám tháng sao không cảm thấy phiền phức cho tôi đi?

Dịch Minh không có ý tốt phản ứng lại, thấp giọng chế nhạo Aldrich: "Úi, cậu ghen à?"

"..."

Dịch Minh: "Cậu thật sự không cần lãng phí tình cảm của mình trên người tôi, tôi là một tên Beta không tạo được uy hiếp đối với cậu, có công phu này không bằng nghĩ phải làm sao để đạp Vạn Nghiệp Vi xuống đi." Dịch Minh ý vị sâu xa vỗ vỗ Aldrich, "Phải hiểu rõ mục tiêu, tôi là bạn quân nhân nha!"

Aldrich vuốt tay Dịch Minh: "Nói mới nhớ, hắn ta thế nào rồi? Ông có nghe nói gì về tiến độ điều tra không?"

Aldrich do thân phận hạn chế bất tiện lại không có thủ đoạn này nọ như Chu Cẩn, tuy rằng rất muốn biết tiến độ nhưng vẫn không có biện pháp.

Dịch Minh liếc nhìn Chu Cẩn đang vội vàng trong phòng thí nghiệm, nói rằng: "Biết đại khái một chút, người phụ trách điều tra Matthew Geller từ nhỏ đã quen biết với tôi, xem như là cùng tồn tại qua một đoạn thời gian. Nghe đâu suy đoán thuốc giãn cơ hẳn là được để trong viên thuốc con nhộng rồi để cho người kia ăn vào, thêm nữa vì không phải tiêm thẳng vào da thịt cho nên tốc độ hiệu quả cũng không nhanh. Thế nhưng cụ thể là đã ăn từ thời điểm nào thì không thể suy đoán được."

"Nói như vậy, điều tra cũng chẳng hề thuận lợi?"

Dịch Minh gật gật đầu: "Bắt đầu từ tôi, đến đội tuần tra, đến Vạn Nghiệp Vi, sau đó đến bác sĩ phụ trách trị liệu, trước sau ít nhất mười mấy người."

Aldrich hơi suy nghĩ một chút liền phát hiện có chỗ không đúng, bây giờ đã chừng mười ngày, bất quá mười mấy người, coi như sắp xếp kiểm tra từng người chậm một chút, cũng có thể đại loại có được vài mục tiêu khóa chặt, không đến nỗi hàm hồ như Dịch Minh nói vậy.

"Có phải hay không là có tiến độ, thế nhưng không tiện nói cho ông? Dù sao ông cũng là người trong cuộc, có lẽ phải tránh hiềm nghi." Nếu như vậy, phải tìm một cách không bình thường để nghĩ ra chút biện pháp hỏi thăm thôi.

Dịch Minh trầm tư một hồi: "Rất khó nói, tôi có lịch sử gần mười năm mất tích, Matthew đối với tôi có phòng bị cũng không phải là chuyện gì kì quái." Ông bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Dù sao đã lâu không liên lạc, mấy năm qua tôi đều ở đế quốc, vốn cũng không quá nhiều hơn một chút giao tình."

Hai người phiền muộn trầm mặc một hồi, nghĩ tới nghĩ lui càng không có biện pháp gì tốt để có thể thám thính.

"Tôi vốn còn muốn..." Aldrich hạ thấp giọng, "tạo cho Vạn Nghiệp Vi một chút phiền phức, xem ra là không có hy vọng gì rồi."

Dịch Minh khinh bỉ liếc mắt nhìn anh: "Cậu chỉ cần không diễn kịch, nói với ba cậu một tiếng đi về quân đội rèn luyện, vượt qua một người tên Vạn Nghiệp Vi còn không chỉ là chuyện của một hai năm sao? Tại sao lại có loại tâm tư xấu xa này?"

Aldrich càng phiền muộn hơn: "Nếu có thể ta đã không diễn kịch, ta còn cần phiền toái như vậy à?"

"Cậu đến cùng có bất mãn gì đối với vị trí bây giờ của ba mình? Nếu như là vì anh cậu, cậu đem vị trí nhận lấy, sau đó truyền cho hắn không được sao. Đường cong cứu quốc mà, hà tất gì phải đi vào một con đường đen đến như vậy để dằn vặt bản thân?"

Aldrich đi trước hai bước, dựa vào khung cửa nhìn Chu Cẩn đang bận rộn, sắc mặt hơi bớt giận: "Sandy là một cường giả, anh ấy sẽ không tiếp nhận loại hành động bố thí kia của ta; huống chi, ta liền có tư cách gì dùng phương pháp này để hạ nhục anh ấy?"

Dịch Minh vốn không thích Aldrich hạ thấp bản thân như vậy, ông không hiểu vì sao Aldrich sẽ xem nhẹ chính mình, người thanh niên này rõ ràng có tài năng trác việt và thiên phú hiếm có, anh lại phảng phất chẳng hề tự biết: "Cậu đến cùng tại sao lại khinh bản thân mình như vậy? Cậu không hẳn sẽ hơn anh mình nếu cậu làm hoàng đế mà."

"Ta không có xem nhẹ, ta chỉ là so với người khác nhìn thấu triệt để. Ta có thể giết chết con sâu trong một đống trùng, thế nhưng ta tuyệt đối không muốn cùng đại thần bộ công trình xây dựng thảo luận về vấn đề đường ống; ta tình nguyện mang khăn trùm đầu trà trộn vào trong đống Tinh Đạo kia, coi như bị phát hiện thì bất quá cứ chạy trối chết thôi, nhưng bắt ta đọ sức với đám cáo già trong quân bộ kia, ta có khả năng chẳng cần năm phút đồng hồ sẽ không nhịn được mà coi bọn họ là sâu rồi cắt bỏ."

Dịch Minh tưởng tượng bộ dáng chạy trối chết xấu xí của đám đại thần quân bộ liền không nhịn được bật cười, Aldrich nhún nhún vai: "Ông xem, hai người ta và Sandy, rõ ràng có thể thấy anh ấy thích hợp làm quốc vương hơn. Mà ta, kỳ thực thích hợp đi quân bộ hơn."

"Ta từng nói với Sandy, anh ấy làm quốc vương, ta đi làm tướng quân của anh ấy, anh ấy quản lý xã tắc ta trông coi biên giới." Đồ vật của Chu Cẩn ước chừng đã sắp hoàn thành, biểu tình trên mặt từ từ nhanh nhẹ, làm cho Aldrich đang nhìn cậu cũng nở nụ cười, "Vì ngày đó, ta trả giá một ít cũng không hề gì."

Dịch Minh lần thứ n khuyên bảo thất bại, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ buông tha thảo luận đề tài này: "Chu Cẩn rốt cuộc muốn làm gì? Tôi xem cậu ấy đây là đang dùng khí cụ nén."

Aldrich nhớ tới: "Ông lấy túi độc của Thiết Giáp độc ngao không?"

Dịch Minh đối với sâu có một loại cảm giác sợ hãi trời sinh: "Đừng nói giỡn, ta không muốn dính dáng đến hóa chất!"

Aldrich một mặt ông quả nhiên sẽ kinh sợ: "Hôm nay ta quan sát động tác lấy túi độc của Chu Cẩn, ta dám cam đoan, động tác thêm dầu vào cơ giáp của ông cũng không thể luyện ra được kiểu như vậy." Biểu tình trên mặt anh chậm rãi hiện ra vẻ sùng bái, "Lấy túi độc ra gần như hoàn chỉnh, một vạch tổn hại cũng không có. Ông tuyệt đối chưa từng thấy một túi độc hoàn chỉnh như vậy, trộm lấy đem đi bán ở chợ đêm đại khái có thể kiếm được không ít."

Dịch Minh: "... Túi độc của Thiết Giáp độc ngao cũng không phải thứ tốt để trộm lấy đi? Cậu không thấy kỳ quái sao, Chu Cẩn dùng bao nhiêu thời gian mới luyện ra tay nghệ như vậy?"

"Bí ẩn trên người Chu Cẩn có khả năng còn muốn lớn hơn Ngân Dực." Aldrich nói thật, "Nhưng đây là mấu chốt sao? Mấu chốt là ở chỗ em ấy vừa thần bí lại vừa hoàn mỹ."

Dịch Minh: "..." Người đang yêu đều là người ngu, không nên cùng kẻ ngu si đàm luận chuyện đứng đắn.

Chu Cẩn đem một đống viên thuốc con nhộng màu tím bỏ vào trong bình, xa xa phất tay hỏi thăm Dịch Minh: "Dịch Minh đại sư, cám ơn ông. Đồ tôi đã làm xong rồi."

Aldrich bất động thanh sắc dùng thân thể đem Dịch Minh đẩy qua một bên, giành trước đi tới: "Thứ gì, có thể nhìn không?"

Dịch Minh: "..."

Chu Cẩn móc súng phun ra, nhét vào một viên thuốc con nhộng va: "Có vật thí nghiệm vũ khí không?"

Dịch Minh đang hồi đáp, Aldrich bỗng nhiên nhìn về phía cửa phòng thí nghiệm, lập tức một giọng nói vang lên: "Vật thí nghiệm vũ khí?" Một người mặc đồ hưu nhàn nghênh ngang đi vào, Aldrich liếc mắt nhìn giày của đối phương, đôi giày màu đen nhàn nhã đi trên sàn, một chút âm thanh cũng không có.

"Matthew? Cậu tiến vào bằng cách nào?" Dịch Minh đối với chuyện có người có thể không thông qua sự đồng ý của ông đã đi vào trong phòng này hiển nhiên phi thường kinh ngạc.

Matthew Geller phóng khoáng cười cười về phía Dịch Minh: "Luôn có biện pháp, không muốn làm phiền cậu đi mở cửa, liền tự mình vào được. Đừng để ý mà, bạn cũ. Nha, Nhị hoàng tử điện hạ, Chu Cẩn tiên sinh, trùng hợp như thế hai người cũng đang ở đây." Ông bắt chuyện xong liền nhìn về phía cây súng phun trên tay Chu Cẩn, "Đây là kiểu vũ khí mới?"

Đón nhận ánh mắt nhìn về phía ông có mấy phần nghi hoặc với Chu Cẩn, Matthew tự giới thiệu bản thân: "Tôi là nhân viên ban điều tra đặc biệt của liên bang, Matthew Geller, nói mới nhớ, tôi và cha của cậu Chu Chiêu lúc trước là bạn học."

Sắc mặt của Chu Cẩn bất biến, bình tĩnh tự nhiên nói: "Geller tiên sinh, chào ngài. Đây không phải là vũ khí mới gì, bất quá là tôi lúc rảnh rỗi làm chơi thôi, muốn đưa cho Dịch Minh đại sư nhìn thử."

"Vậy sao? Tôi nghe nói cậu chuyển sang hệ cơ khí, nhanh như vậy đã làm ra vũ khí? Thật không hổ là con trai Chu tướng quân, thật lợi hại!"

Chu Cẩn bị thổi phồng đến mức thật ngại, ngượng ngùng nói: "Không phải là vũ khí, làm chơi thôi, muốn để đại sư chỉ điểm."

"Không cần khiêm tốn." Matthew nói rằng, "Nếu tôi đã đến, không bằng cũng để tôi xem một chút đi?"

Aldrich hơi nhíu lông mày, Chu Cẩn vẫn phi thường thản nhiên: "Thật sự không phải là vũ khí, hi vọng sẽ không để cho ngài thất vọng."

Dịch Minh có một bia ngắm loại nhỏ, Chu Cẩn dưới ánh mắt của ba người đi tới trước bàn thí nghiệm, nhìn bia ngắm nằm ở ngoài mười mét, nói với Dịch Minh: "Dịch Minh đại sư, quá xa, tầm bắn con đã thiết kế cũng chỉ có năm mét. Còn nữa, có thể đem mấy cái xung quanh lại đây luôn không ạ? Tốt nhất là bày thành vòng tròn, khoảng cách so với chỗ này không nên vượt quá ba mươi cen-ti-mét."

Matthew hai tay ôm ngực, đầy hứng thú nhìn Dịch Minh đem bia ngắm đến gần, sau đó mang mấy cái ở xung quanh đến cùng. Chu Cẩn thấy đã chuẩn bị xong xuôi, làm như thật mà giơ súng lên, bất động thanh sắc ấn nhẹ vào phía dưới của chỗ cầm, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của ba người bóp cò.

Hai mươi dòng nước bé nhỏ từ trong súng phun ra ngoài, sau đó dựa theo hình pa-ra-bôn hạ cánh xuống nơi cách bia ngắm còn hơn năm mươi cen-ti-mét, ngay cả những bia ngắm cạnh bên đều không đến lượt.

Ba người vây xem trầm mặc nhìn dòng nước đang phun, ước chừng sau ba mươi giây, dòng nước mới kết thúc.

Một hồi động thái như thể sắp có phim hành động để xem, kết quả đầy màn hình toàn là nhân vật phim hoạt hình đầy lúng túng, khiến trong phòng nhất thời không một người nói chuyện.