Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang

_Cửu Vĩ Yêu Hồ_

Editor: Chu aka CTDg

Chương 53: Đoạt bánh rán hành đến điên rồi.

Mộc Ngôn nháy mắt trở nên căng thẳng hơn, vừa định giảm giá thì đã nghe thấy đối phương nói với giọng kinh hỉ: " Chỉ 5 điểm tín dụng, cho tôi 5 cái bánh luôn đi!"

Mộc Ngôn hoàn toàn ngây ngốc trước phản ứng của đối phương, sắc mặt có lẽ là như thế này(?〇0).

Cái giá này là cậu, Mộc Thần và vợ chồng Dương gia hôm qua cùng nhau định ra.

Kì thật cái giá mà Mộc Ngôn đặt ra lúc đầu còn thấp hơn 5 điểm tín dụng. Bởi vì ở nơi đó của cậu hầu như gia đình nào cũng có thể làm bánh rán hành, không đáng giá mấy đồng. Nhưng Mộc Thần và Dương Văn Diệu nghe xong thiếu chút nữa kinh ngạc rớt cằm.

May mắn có Mộc Thần và Dương Văn Diệu ngăn cản, phải biết rằng ở chỗ họ, cho dù một cái bánh giá 50 điểm tín dụng cũng được. Dù sao điều Mộc Ngôn làm có ý nghĩa rất lớn, vượt qua lịch sử tồn tại lâu đời.

" 50? Không được không được, thế này quá nhiều rồi." Khi Mộc Ngôn nghe cái giá này, phản ứng không khác gì hai người kia, chẳng qua một bên ngại nhiều một bên chê ít.

Nếu thật sự định giá 50 điểm tín dụng, Mộc Ngôn rất lo lắng bánh rán hành của cậu không bán được, hơn nữa chắc chắn mọi người sẽ nói cậu lòng dạ hiểm độc. Chủ yếu đối với Mộc Ngôn, bánh rán hành không đáng cái giá này.

Bốn người thương lượng hồi lâu, giá cả giảm xuống 5 điểm tín dụng, Mộc Ngôn miễn cưỡng chấp nhận, còn Mộc Thần, Dương Văn Diệu cũng bị Mộc Ngôn làm cho mất bình tĩnh.

Mức lương trung bình hàng tháng của cư dân nơi đây là 3000 điểm tín dụng, một người mỗi tháng cần tiêu phí 1000 điểm tín dụng cho bột dinh dưỡng, tương đương mỗi ngày cần 30 điểm.

Một người đàn ông trưởng thành ăn no cần 4 cái bánh rán hành (dựa trên số lượng bánh Mộc Thần và Dương Văn Diệu ăn), phụ nữ cần 2 cái, trẻ con 1 cái là đủ rồi.

Vì vậy một cái bánh rán hành giá 5 điểm tín dụng hoàn toàn hợp túi tiền mọi người, thậm chí nhiều người còn cảm thấy cái giá này rất bèo.

Tựa như người trẻ tuổi kia cảm thấy cái giá này quá hời, dù sao đây là loại đồ ăn mới, mùi rất thơm, làm người không thể không nếm thử. Vốn tưởng rằng giá sẽ rất cao, thế mà cuối cùng chỉ có 5 điểm tín dụng, chờ cái gì nữa, thừa dịp mọi người còn chưa phản ứng thì nhanh tay mua đi!

Mà các thôn dân còn đang đứng ngoài vừa nghe cái giá này, tất nhiên cũng rất kinh hỉ, sau khi phản ứng lại thì vây quanh đi lên hết.

Đồ ăn thơm như vậy mà chỉ có 5 điểm tín dụng, quá rẻ, nói cách khác, cho dù thứ này ăn không được thì cũng chỉ tốn 5 điểm tín dụng. Không nhiều không nhiều, huống chi nhìn bộ dáng mấy đứa nhỏ ăn, hẳn là rất ngon mới đúng.

Vì thế cửa nhà Mộc Ngôn xuất hiện cảnh tượng như vậy, tất cả mọi người không ngừng chen chúc đi lên.

" Cho tôi một cái. "

" Tôi muốn hai cái."

" Tôi cũng muốn một cái."

Mộc Ngôn giật mình nhìn thôn dân ùa lên, thậm chí còn quên động đậy.

Mộc Thần cầm con dao trên tay Mộc Ngôn, rồi khéo léo chia đôi chiếc bánh rán hành, nói: " Không bán cả một cái, chỉ bán nửa cái, mỗi người nhiều nhất chỉ có thể mua nửa cái."

" Tại sao? Nửa cái bánh quá ít, không đủ ăn." Có người không bằng lòng đưa ra lời dị nghị.

" Số lượng có hạn và người muốn mua thì nhiều." Mộc Thần lời ít ý nhiều.

Người dân xếp hàng ở đằng sau lo lắng lúc tới mình thì đã bán hết, dù sao nhìn số lượng khá ít. Kết quả Mộc Thần vừa nói vậy, bọn họ ở giữa lập tức phụ họa nói chêm vào.

" Đồ tốt thì phải cùng nhau chia sẻ, Tiểu Ngôn vốn dĩ làm không nhiều lắm, mấy người mua hết rồi thì chúng tôi còn mua cái gì? Làm người không thể ích kỉ như vậy." Vì ăn, khách hàng cũng khá vất vả, xưng hô với Mộc Ngôn cũng trực tiếp đổi thành Tiểu Ngôn thân mật.

Mộc Thần ngẩng đầu liếc khách hàng vừa nói một cái, ngay sau đó lại dời đi. Nhưng khách hàng đó lại cảm giác mình vừa bị cái gì nguy hiểm dõi theo, làm anh ta không thể không rùng mình.

" Ừ, hôm nay mọi người nếm thử, muốn ăn về sau lại đến mua."

" Đại chủ quán nói đúng, mỗi người mua nửa cái bánh về nếm thử là được rồi, như vậy càng nhiều người có thể ăn thử."

" Mộc Mộc mới là chủ quán." Mộc Thần nhàn nhạt nói, ý tứ chính là Mộc Ngôn mới là chủ quán thật sự, hắn chẳng qua chỉ là tiểu nhị (người làm việc/ làm thuê) trợ giúp mà thôi.

Mọi người:...

" A Thần cũng, cũng là chủ quán." Mộc Ngôn nghe được những lời này, nói theo bản năng.

Mộc Thần không phản bác.

" Vậy một chủ quán lớn, một chủ quán nhỏ, nhanh lên cho tôi nửa cái bánh đi, tôi đã muốn ăn không chờ nổi nữa rồi."

" Đúng đúng, hai vị chủ quán cũng cho tôi nửa cái bánh nào."

Người chính là một loại sinh vật thích tuân theo đám đông như vậy. Mặc kệ ở thế giới nào, chỉ cần nơi có nhiều người thì thích đến gần nơi đấy, chỉ cần có nhiều người mua đồ, chẳng sợ không biết đó là cái gì cũng sẵn lòng mua về.

Thôn dân đứng trước nghe mọi người đều nói như vậy, sợ làm nhiều người tức giận, vậy nên đành chấp nhận mua nửa cái bánh rán hành. Ngay cả khách hàng đầu tiên cũng thế, nhìn Mộc Thần chí công vô tư đem năm cái bánh rán hành cắt đôi, mình chỉ được cầm có nửa cái, anh ta cực kì không cam lòng. Nhưng nhìn đến Mộc Thần vẻ mặt vô tình, lập tức đem sự ủy khuất bên miệng nuốt xuống, rồi lặng lẽ đi sang một bên ăn bánh, anh ta quyết định hóa bi phẫn thành ham muốn ăn uống.

Kết quả vừa cắn một miếng lại cảm thấy tâm càng nghẹn.

Không phải vì bánh rán hành không thể ăn, mà là ăn quá ngon, vì thế nên anh ta cảm thấy mình thiệt thòi. Vốn dĩ có thể được ăn 5 cái bánh ngon lành, vậy mà giờ chỉ được ăn nửa cái, vị còn chưa cảm nhận hét, hoàn toàn không đã ghiền, ngứa ngáy khó nhịn muốn ăn thêm.

" Hết rồi." Mộc Thần nhàn nhạt nói với khách hàng.

" Hết rồi? Bán hết rồi á? Tại sao lại không còn? Vất vả lắm mới đến lượt tôi." Một người trẻ tuổi nhìn cái bàn trống trơn, gần như ngã quỵ.

" Mấy người sao làm ít như vậy, không đủ để mọi người mua?"

" Tôi còn chưa được nếm đâu, còn một chút cũng được, để tôi nếm cho biết vị được không?"

" Chủ quán nhỏ, cậu đi làm thêm mấy cái bánh nữa được không, tôi dùng 10 điểm tín dụng mua một bánh, mua nửa bánh cũng được." Một khách hàng không mua được khác vội vàng nói với Mộc Ngôn.

Mộc Ngôn không ngờ lại xảy ra trường hợp này, cậu thậm chí còn nghĩ nếu không bán được thì đưa cho hàng xóm nếm thử. Vậy mà chỉ trong thời gian ngắn đã bán được hết rồi, hơn nữa còn có rất nhiều người muốn mua. Đây quả thực...... quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng của cậu.

" Không còn nữa, lần sau vui lòng đến sớm." Mộc Thần không kiên nhẫn nói, sau đó một tay kéo Mộc Ngôn ngốc ngốc chưa lấy lại tinh thần ra khỏi vòng trung tâm, một tay lôi cái bàn trở về sân nhà, song trước mặt tất cả khách hàng đóng cửa lại.

" Ai nha, ngon quá đi, tôi chưa từng ăn qua đồ vật nào ngon như vậy, ngon hơn bột dinh dưỡng rất nhiều, lần sau nhất định sẽ mua nhiều hơn."

" Không ngờ trên đời này ngoại trừ bột dinh dưỡng và thuốc dinh dưỡng thế mà còn có đồ vật có thể ăn, thật sự quá ngon."

" Nếu mỗi ngày đều được ăn đồ ngon như vậy, cuộc sống tốt đẹp bao nhiêu nha."

" Tôi nhất định phải làm việc chăm chỉ hơn, lần sau mua mấy chục bánh để người nhà đều có thể ăn."

Khách hàng mua được bánh rán hành liền ăn luôn ngay tại chỗ, thậm chí một số người còn cố tình khoe khoang, bộ dáng đó quá thiếu đánh rồi, khiến những khách hàng chưa mua được tay chân đều ngứa.

Người trẻ tuổi lúc nãy vẫn đang đau lòng, thấy nhiều người không mua được, trong lòng mới cân bằng lại, anh ta không phải là người xui xẻo nhất là tốt rồi.

Khách hàng không mua được vẫn chưa muốn rời đi, ở trước cửa nhà họ Mộc đi qua đi lại. Đợi hơn 10 phút thấy không có ai trong nhà có ý đi ra, đến lúc đó họ mới chấp nhận hiện thực, quyết định rời đi.

Trước khi đi, có người nghĩ tới một vấn đề khác: " Vừa rồi ông chủ lớn nói lần sau tới mua, vậy lần sau là khi nào?"

" Ừ ha, lần sau là khi nào?" Những người khác được nhắc nhở, lập tức ý thức được vấn đề quan trọng.

" Không được, tôi phải đi hỏi chủ quán nhỏ một chút, nhất định lần sau phải đến sớm, không thì lại hết hàng."

Đúng vậy, sau khi biết thời gian cụ thể thì đến sớm hơn một tiếng, có người âm thầm nghĩ trong lòng, thông minh không có nói ra.

Đáng tiếc có không ít người có ý nghĩ tương đồng với anh ta, mà mọi người đều tự cho là mình thông minh.

Vì thế, hôm nay cửa nhà Mộc Ngôn một lần lại một lần bị gõ, rất có loại tư thế không mở thì cứ gõ. Cuối cùng Mộc Thần mặt đen đi ra, khách hàng sợ tới mức thiếu chút nữa cất bước chạy.

" À, lần sau, lần sau mở quán là, là khi nào vậy?" Khách hàng gõ cửa nhìn Mộc Thần mặt âm trầm, sợ tới mức nói lắp bắp.

Mấy khách hàng khác tuy không đến mức như vậy, nhưng cũng đều âm thầm nuốt nước bọt, họ cảm thấy rất may mắn khi người gõ cửa không phải là mình.

Người này trong nhà chủ quán nhỏ thật sự quá khủng bố, chủ quán nhỏ rõ ràng đáng yêu mềm mại như vậy, như thế nào lại sống chung cùng đại la sát này đâu, không biết ngày thường có bị bắt nạt hay không nữa.

" Buổi sáng ngày mai." Mộc Thần ném xuống bốn chữ, ngay lập tức "phanh" một tiếng đóng cửa lại, suýt chút nữa hất thẳng mũi của vị khách gõ cửa vừa nãy.

Người chưa rời đi đều nhận được tin tức cụ thể, biết ngày mai quán sẽ mở tâm tư lập tức sôi động lên.

Mà giờ phút này Mộc Ngôn đang ở đằng sau cánh cửa, nhìn thiết bị đầu cuối* cá nhân có nhiều điểm tín dụng, miệng cười đến không khép nổi.

(*Thiết bị đầu cuối: Thiết bị truyền thông ở hai đầu dây giúp liên kết các mối giao thông; thiết bị dùng để thu và phát số liệu.)

" A Thần, anh mau nhìn này, chúng ta có 95 điểm tín dụng." Mộc Ngôn cầm thiết bị đầu cuối cá nhân, đem màn hình hiển thị con số cho Mộc Thần xem, khuôn mặt nhỏ tươi cười xán lạn như mặt trời.

Từ khi Mộc Ngôn có được cái thiết bị đầu cuối này, số dư tài khoản vẫn luôn là 0, hôm nay rốt cuộc có thể xóa bỏ số 0 cậu sao có thể không cao hứng chứ?

Đây chính là khoản thu nhập đầu tiên cậu có được nhờ vào sự nỗ lực của mình, dù là thế giới trước hay hiện tại.

Mộc Thần nhìn hai con số nho nhỏ, rõ ràng so với người khác thì ít hơn rất nhiều, lại vẫn như cũ làm thiếu niên thỏa mãn như thế, vui vẻ như thế.

Mộc Mộc thật sự rất dễ hài lòng, rất dễ nuôi.

Không những thế, cụm từ "chúng ta" hoàn toàn làm Mộc Thần vừa lòng, khuôn mặt vô biểu tình kia cũng lộ ra sự sủng nịch dịu dàng. Nếu khách hàng vừa bị dọa kia nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng bản thân mình hoa mắt.

" Mộc Mộc giỏi lắm, trong tương lai những con số này sẽ ngày càng lớn." Mộc Thần cười nói.

" Vâng, bọn họ nói ngày mai sẽ đến mua bánh nữa, anh nói xem ngày mai chúng ta nên làm nhiều hay ít? 40 cái được không ạ? Có quá nhiều không?" Mộc Ngôn hưng phấn nói, nói nói, càng nói càng không có tự tin, thanh âm cũng ngày càng nhỏ, như là đang lẩm bẩm.

•~~~•~~~•~~~•~~~•~~~•

Chương 54: Cùng nhau mua nhu yếu phẩm.

Lúc bán bánh rán hành Mộc Ngôn vẫn luôn bối rối, vì vậy hình ảnh khách hàng trang đoạt mua, hay họ oán giận khi không mua được cậu đều không nhận thấy. Nếu không sẽ không mất tự tin như bây giờ.

" Ừ, nhiều, làm giống như hôm nay là được rồi." Mộc Thần nói, hắn không muốn Mộc Mộc mệt mỏi, đặc biệt mệt vì người không liên quan.

" Vâng, vậy thì làm giống hôm nay đi, làm 20 cái bánh." Mộc Ngôn vui vẻ nói, 20 cái hôm nay đều bán hết rồi, hẳn 20 cái ngày mai cũng...bán hết đi.

Vì thế, những khách hàng muốn mua số lượng lớn bánh rán hành vào hôm sau, khi nhìn thấy trên bàn vẫn như cũ đựng chỉ 20 bánh, sợ họ sẽ khóc trong nhà vệ sinh đi, nhưng cái này đều là nói sau.

Kiếm được số tiền đầu tiên khiến tâm tình Mộc Ngôn rất vui vẻ, số tiền tuy không lớn, nhưng Mộc Ngôn vẫn quyết định cùng Mộc Thần đi siêu thị mua sắm.

Kể từ khi Mộc Thần sống trong nhà Mộc Ngôn, trên cơ bản là không có thêm thứ gì, Mộc Ngôn đều đưa cho hắn các vật dụng cần dùng hàng ngày.

Dù sao thời điểm Mộc Ngôn đến thế giới này, trên người không xu dính túi, ngôi nhà này là thôn cấp cho cậu, vật dụng sinh hoạt cũng là chú Dương và dì Lâm cho. Chính cậu chưa có tiền tiêu, vậy nên cũng không có cách nào mua thêm thứ gì cho Mộc Thần.

Thật ra Dương Văn Diệu và Lâm Giai Ngữ cũng đã nghĩ tới đưa đồ dùng hàng ngày cho Mộc Thần, nhưng Mộc Ngôn cảm thấy xấu hổ khi luôn nhận đồ vật của người khác, bởi vậy cố gắng dùng ít đi, chia sẻ cho Mộc Thần.

Hiện tại cuối cùng cũng có tiền, cậu tất nhiên sẽ không còn để Mộc Thần ủy khuất nữa. Mà Mộc Thần cũng không cảm thấy mình ủy khuất cái gì, ngược lại còn cảm thấy thỏa mãn khi có thể cùng Mộc Ngôn dùng chung đồ.

Nơi Mộc Ngôn đi nhiều nhất từ khi đến thế giới này chính là rừng rậm, thứ hai chính là nhà Lâm Giai Ngữ, mấy nơi khác chưa từng đi qua, đặc biệt là siêu thị, đây là lần đầu tiên.

Nhìn vật phẩm phong phú trong siêu thị ở thế giới khác, Mộc Ngôn ngay từ khi bước vào liền ngây người. Cậu giống như bà Lưu vào vườn ngắm cảnh vậy*, nhìn đến nơi nào cũng cảm thấy lạ, bộ dáng như nhà quê không có kiến thức.

(*đây là một nhân vật trong tác phẩm 'Một giấc mơ trong lâu đài đỏ'. "Bà Lưu vào vườn ngắm cảnh" là hình ảnh ẩn dụ để chỉ một người chưa từng nhìn thấy đã đến một thế giới đầy lạ lẫm, mới mẻ của những bông hoa đầy màu sắc. Nó có thể được sử dụng để trêu chọc những người thiển cận hoặc có thể được sử dụng để tự hạ thấp hay tự ti._theo Baidu.)

" A Thần, A Thần, trong này có thật nhiều đồ." Mộc Ngôn cảm thấy hai mắt của mình phải quay đi chỗ khác luôn thôi.

Trong mắt người khác, bộ dáng Mộc Ngôn như vậy rất quê mùa, nhưng trong mắt Mộc Thần, hắn thấy cậu rất thẳng thắn, rất đáng yêu.

" Trong siêu thị cái gì cũng có, nhưng ở đây còn thiếu, chờ về sau có cơ hội anh sẽ đưa em đến một siêu thị lớn hơn nữa." Mộc Thần sủng nịch cười nói với Mộc Ngôn.

Bây giờ hắn không có kí ức, thế nhưng trong tiềm thức hắn cảm thấy bản thân đã đi qua siêu thị với nhiều mặt hàng phong phú hơn. Ở nơi đó, hẳn là Mộc Mộc sẽ càng vui vẻ.

Có lẽ, khôi phục kí ức cũng không phải chuyện xấu, Mộc Thần yên lặng nghĩ.

Mộc Ngôn lôi kéo Mộc Thần đi dạo trong siêu thị, nhìn đến đồ vật không biết liền sẽ hỏi Mộc Thần, Mộc Thần cũng rất kiên nhẫn trả lời từng cái một. Hai người cũng không có chú ý vì sao một người mất trí nhớ đối với đồ vật này đó lại nhớ rõ như vậy.

" Anh xem có đồ nào anh thích không đi." Mộc Ngôn đứng trước kệ hàng vật dụng hàng ngày hỏi Mộc Thần.

Bọn họ dù không có quá nhiều điểm tín dụng, nhưng là mua mấy đồ này thì vẫn đủ, bởi vì vật phẩm ở siêu thị nơi đây giá rất rẻ.

" Em chọn đi, em mua cái gì anh cũng thích." Mộc Thần cười nói, tầm mắt vẫn luôn dừng ở trên người Mộc Ngôn.

Khuôn mặt nhỏ của Mộc Ngôn bỗng nhiên đỏ, không biết đỏ do câu nói này, hay là đỏ do tầm mắt nóng rực của Mộc Thần.

Cậu vội vàng đặt lực chú ý lên đồ dùng hàng ngày, không chú ý Mộc Thần.

Khuôn mặt nhỏ vẫn nóng như thế, nhưng Mộc Ngôn dùng thái độ mười phần nghiêm túc chọn lựa vật dụng. Sau khi so sánh từng thứ một, sẽ chọn ra thứ thích hợp nhất với Mộc Thần, đương nhiên cậu sẽ hỏi ý kiến Mộc Thần, dù sao mấy cái này cũng là A Thần sử dụng.

Nhưng câu trả lời mỗi lần đều là "Em thích là được",  " Em thích thì anh thích" linh tinh các thứ.

Mỗi lần Mộc Ngôn đều sẽ bị trêu đến đỏ mặt tía tai, lúc sau cũng không hỏi nữa, mà tự mình quyết định. Cảm giác này khiến cậu càng thêm ngại ngùng, cũng càng thêm ngọt ngào, như một người vợ đang chọn đồ cho chồng vậy.

" Lông bàn chải đánh răng này rất mềm, dùng chắc chắn rất thoải mái."

" Cái cốc này thật xinh, vật liệu cũng không có nguy hại."

" Sữa rửa mặt này chiết xuất từ các loại thực vật thuần thiên nhiên, không gây hại cho cơ thể con người, thanh khiết sạch sẽ, lấy cái này đi."

" Cái này......" Những lời nói tương tự như vậy không ngừng tràn ra từ cái miệng nhỏ xinh của Mộc Ngôn. Tiếng nói không lớn, hiển nhiên là đang tự nói với bản thân, hoặc đem những suy nghĩ trong lòng nói ra.

" Cái khăn lông này cũng rất mềm, lau mặt sẽ không bị đau, rất thoải mái." Mộc Ngôn đưa khăn lên mặt xoa xoa, cảm nhận được độ mềm của khăn, sau đó liền đặt vào giỏ mua sắm rồi tiếp tục lải nhải đi chọn đồ vật khác.

Mộc Thần nhìn Mộc Ngôn dụng tâm cẩn thận như thế, nụ cười trên mặt không hề biến mất, khiến cho khuôn mặt vốn đẹp trai nay càng thêm chói mắt quyến rũ, tình ý trong mắt như muốn trào ra. Làm cho ai thấy cũng đều muốn bản thân là người được hắn nhìn chăm chú kia, như vậy hạnh phúc biết bao.

Mộc Ngôn chọn chọn lựa lựa tiêu rất nhiều thời gian, thế nhưng Mộc Thần không có chút nào là không kiên nhẫn. Toàn bộ hành trình đều ở bên Mộc Ngôn, giúp cậu xách giỏ hàng, khiến một ít cặp vợ chồng trẻ hay cặp tình nhân hâm mộ không thôi.

" Nhìn người ta kiên nhẫn chu đáo thế kia, anh đi dạo phố với em lại còn bất đắc dĩ." Một cô gái nhìn Mộc Thần chịu thương chịu khó bồi Mộc Ngôn, nàng lập tức cảm thấy không hài lòng với nam thanh niên bên cạnh.

Nam thanh niên đây có khổ không nói lên lời, lại không thể vi phạm lời vợ, chỉ có thể nghẹn khuất bị phê bình.

" Ui, anh kia đẹp trai vãi, người bên cạnh cũng đáng yêu quá đi. Tiểu công thật sủng tiểu thụ, kya,  giúp tiểu thụ cầm giỏ, còn cái vẻ mặt ôn nhu kia nữa, ngọt chết tao rồi." Một cô gái nhỏ khác biểu tình kích động lôi kéo bạn của mình.

" Ừ, không ngờ ở đây có thể gặp được cực phẩm công thụ như vậy, quá tuyệt cmn vời, không uổng công đến chỗ này một chuyến."

" U là trời, nhìn kìa nhìn kìa, tiểu thụ đỏ mặt, đỏ mặt đỏ mặt. Nhất định là tiểu công nói gì đó làm tiểu thụ xấu hổ, đáng yêu vl." Cô gái nhỏ nhịn không được lại hét lên một tiếng, lo lắng làm Mộc Ngôn Mộc Thần chú ý liền lập tức dừng miệng. Lặng lẽ nhìn hướng bọn họ, biểu tình vô cùng kích động.

Vốn Mộc Ngôn đang nghiêm túc lựa đồ, cảm nhận được vài cái ánh mắt hướng về phía mình khiến cậu có chút không được tự nhiên.

" A Thần, em chọn xong rồi, chúng mình đi về đi." Mộc Ngôn ghé sát bên người Mộc Thần, nhỏ giọng nói, tầm mắt lặng lẽ liếc bốn phía, phát hiện có vài người đang nhìn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ, rất xấu hổ.

" Ừ." Mộc Thần đối với quyết định gì của Mộc Ngôn cũng không từ chối, huống chi hắn đã sớm chú ý đến mấy cái ánh mắt đó. Tuy rằng không có ác ý, nhưng hắn không thích người khác nhìn chằm chằm Mộc Mộc không kiêng nể gì như vậy.

Trên đường đến quầy thu ngân, Mộc Thần làm như vô tình đứng phía sau Mộc Ngôn, ngăn cách tầm mắt nóng cháy của những người đó. Đồng thời để cho Mộc Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lại càng làm những người rình coi tâm tình mênh mông, đặc biệt là mấy cô gái trẻ tuổi.

" A a a, tiểu công ghen tị, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của tiểu công thật lớn, hoàn toàn che hết tiểu thụ rồi, thật sự nhìn không thấy nữa."

" Bé thụ hình như xấu hổ đó, tao vừa mới nhìn thấy ẻm đỏ mặt, đáng yêu quá đi, muốn iu iu." Một cô gái trẻ khác cũng kích động nói.

Mộc Thần tầm mắt làm như cố ý vô tình liếc hai cô gái kia một cái, nháy mắt làm hai cổ im tiếng.

Ra khỏi siêu thị, Mộc Ngôn lập tức vứt mấy tầm mắt đó ra sau đầu, nhìn Mộc Thần cầm chiếc túi mua sắm cảm giác thành tựu tràn đầy.

Tất cả đều là cậu chọn cho A Thần đó.

-

Sau khi về đến nhà, Mộc Ngôn vội vàng đem đồ dùng của Mộc Thần đặt vào phòng tắm, bên cạnh đồ của cậu.

Nhìn vật dụng hàng ngày của hai người kề nhau, Mộc Ngôn trong lòng ngọt ngào, như vậy về sau bọn họ có thể cùng nhau rửa mặt.

" Ngôn Ngôn."  Âm thanh ai oán của Ngũ Hào truyền đến từ bên cạnh, đánh tan tưởng tượng ngọt ngào của Mộc Ngôn.

" Ngũ Hào, cậu tỉnh rồi." Mộc Ngôn ngẩng đầu nhìn Ngũ Hào, ngọt ngào nói.

Ngũ Hào nghe vậy tâm càng tắc, nó chỉ là ăn sáng xong liền ngủ một giấc, kết quả tỉnh dậy không thấy kí chủ nhỏ. Không những thế ngay cả người đàn ông kia cũng không thấy, vì thế suy nghĩ đầu tiên của nó là : Tên đàn ông đáng giận kia bắt cóc kí chủ nhỏ rồi, cùng nhau chạy trốn rồi.

Ngũ Hào vội vàng đi tới, lông mao được Mộc Ngôn chải tốt lại xù lên lần nữa, cả cơ thể như quả cầu được một loại mê mang(?) bao phủ.

Kì thật giữa hệ thống và kí chủ có cảm ứng, nhưng bị bản thân não bổ dọa đến Ngũ Hào hoàn toàn quên mất việc này. Thẳng đến khi Mộc Ngôn và Mộc Thần cùng nhau vừa nói vừa cười đi vào thì nó mới nhận ra bản thân mình mới nãy ngu ngốc thế nào.

Đương nhiên, Ngũ Hào tự luyến tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình mắc sai lầm cấp thấp như thế. Nhất định là nó quá lo lắng cho kí chủ cho nên nhất thời quên mất.

Tuy nhiên, cho dù kí chủ nhỏ không trốn chạy cùng người đàn ông kia, nhưng bọn họ bỏ mình ở nhà mà ra ngoài là sự thật. Bọn họ cần bị trừng phạt, bằng không về sau chẳng phải sẽ thường xuyên ném bỏ nó.

Ngũ Hào cố tình giả vờ không nhìn đến Mộc Ngôn, thậm chí còn dùng mông nhỏ đưa lưng về phía cậu, muốn đối phương nhận ra nó không vui, phải tới dỗ nó.

Nhưng mà, 1 phút, 2 phút, 3 phút...... 10 phút đã trôi qua, chẳng có ai tiến lên an ủi nó cả, điều này khiến Ngũ Hào trừng lớn đôi mắt không thể tin được. Rồi nó nhìn thấy Mộc Ngôn vẻ mặt xuân tình cười với mấy cái vật dụng hàng ngày, ngay cả nó đi đến trước mặt Mộc Ngôn, cậu cũng không có chú, ý, đến, nó!

Ngũ Hào vừa đau buồn vừa tức giận, nhưng đối phương vẫn đắm chìm trong suy nghĩ, tất cả cảm xúc của nó đều vô ích, cuối cùng chỉ có thể hóa thành ai oán, chủ động gọi Mộc Ngôn.

" Ngôn Ngôn, sao cậu có thể để tui ở nhà rồi một mình cùng người đàn ông kia đi ra ngoài." Ngũ Hào quyết định trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nếu không kí chủ nhỏ của nó sợ sẽ vẫn không biết nó bi phẫn.

" A Thần không có đồ sinh hoạt, tôi đưa anh ấy đến siêu thị mua, thấy cậu đang ngủ nên tôi không có gọi." Mộc Ngôn vô tội trả lời.

" Cậu là kí chủ nhỏ của tôi, có quan hệ thân mật nhất với tui nha, cậu phải đánh thức tui chứ. Nhỡ đâu khi tui không ở cạnh cậu, người đàn ông kia bắt nạt cậu thì làm xao đây?"

" Không đâu, A Thần tốt lắm, anh ấy sẽ không bắt nạt tôi." Mộc Ngôn tiếp tục nói, nhưng cậu cũng cảm thấy rất ấm áp khi được Ngũ Hào quan tâm.

•~•~•~•~•~•

Tiểu kịch trường:

Nhóm khách hàng: Vì sao chỉ có 20 bánh?

Mộc Thần: Vì không để vợ mệt, cũng chỉ có thể cho mấy người  như thế.