Chương 37: Học dùng đũa

Hai người về đến nhà, Ngũ Hào sớm đã ăn uống no đủ. Đây cũng là Mộc Ngôn trước khi đi dặn dò nó, cậu lo lắng lúc bọn họ trở về, Ngũ Hào ăn cái gì sẽ bị phát hiện.

Mộc Thần nhìn chằm chằm mấy món trên mâm như suy tư gì. Ngũ Hào thấy thế bỗng dưng khẩn trương hẳn lên. Cảm giác giống lúc ở trong rừng bị tầm mắt sắc bén của Mộc Thần nhìn. Giờ thấy Mộc Thần, Ngũ Hào luôn có cảm giác e ngại trong lòng.

"Ngôn Ngôn, tôi về trước phòng đây." Ngũ Hào nói xong chạy trối chết.

Mộc Thần cuối cùng cũng không nói gì thêm. Kéo ghế ra, để Mộc Ngôn ngồi xuống trước, sau đó bản thân ngồi vào chỗ đối diện. Học động tác của Mộc Ngôn, cầm lấy hai cái gậy gỗ nhỏ trên bàn.

Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy ở trên bàn ăn xuất hiện hai cái gậy gỗ nhỏ này. Dùng để làm gì vậy?

Mộc Thần bất động thanh sắc quan sát động tác của Mộc Ngôn, phát hiện gậy gỗ nhỏ này thế nhưng dùng để gắp đồ ăn. Hơn nữa thoạt nhìn còn rất linh hoạt, vì thế cũng thử dùng nó tới kẹp thịt gà.

"Lạch cạch", một khối thịt gà trực tiếp từ trong bát rớt tới trên bàn rồi. Mà khuôn mặt lạnh kia của Mộc Thần cuối cùng cũng xuất hiện vết rách. Mộc Ngôn nhìn mặt hắn rõ ràng tựa hồ đen một chút.

Cái loại này tương phản manh làm Mộc Ngôn không nhịn được bật cười "Phụt".

"Cái này là đũa, dùng như thế này này." Mộc Ngôn đi sang, tay cầm tay chỉ Mộc Thần phương pháp sử dụng đũa chính xác.

Cảm nhận được tay mềm nhỏ nắm lấy bàn tay to của mình, Mộc Thần đột nhiên cảm thấy sự mất mặt lúc nãy cũng không là gì.

Nếu lần nào cũng có phúc lợi như vậy, thì thêm vài lần nữa càng tốt.

Mộc Ngôn đương nhiên không biết nội tâm lúc này của Mộc Thần, bằng không khuôn mặt mỏng kia lại muốn bạo hồng.

Nhìn Mộc Thần rốt cuộc có thể tự sử dụng đũa gắp thức ăn, trong lòng Mộc Ngôn có cảm giác thành tựu to lớn. Vì thế còn gắp vài lần thức ăn như khen thưởng Mộc Thần học tập tốt.

Mộc Thần yên lặng đem thức ăn Mộc Ngôn gắp cho hắn ăn luôn.

Cái tư vị này, hắn dám cam đoan, kể cả khi trước lúc mất trí nhớ hắn tuyệt đối chưa từng ăn.

"Ăn ngon không?" Mộc Ngôn khẩn trương hỏi.

Mộc Thần gật gật đầu, chiếc đũa một chút lại một chút chưa bao giờ dừng lại. Tuy rằng không mở miệng nói gì, nhưng là trực tiếp dùng hành động đáp lại.

Mộc Ngôn thấy thế, lộ ra nụ cười vui vẻ, cũng bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.

Bữa trưa này hai người đều ăn rất thỏa mãn. Ngay cả Mộc Thần luôn tự chủ cũng nhịn không được ăn nhiều.

Mộc Thần hiện tại có cảm giác ấm áp trong bụng. Như là có một cỗ dòng khí ấm áp nhỏ len lỏi, đi qua chỗ nào chỗ đó liền rất thoải mái. Ngay cả sự đau bụng ngày trước cũng có cải thiện một chút.

Bất quá sự biến hóa này không có lớn, Mộc Thần cũng không để trong lòng.

Thời tiết lúc này rất đẹp, ăn uống no đủ xong rất thích hợp đi ngủ.

Mí mắt Mộc Ngôn sớm đã đánh nhau, đầu cứ gật gà gật gù. Làm người nhìn e sợ, sợ cậu lắc lư cái đầu rồi ngã xuống.

" Mộc Mộc, nếu em mệt thì vào phòng nghỉ đi, nơi này để tôi dọn dẹp." Mộc Thần nói với Mộc Ngôn.

" Vâng...được ạ." Thanh âm Mộc Ngôn mềm mại, còn mang theo giọng mũi buồn ngủ. Nghe đáng yêu cực kì, khiến người không nhịn được muốn bắt lấy hung hăng xoa nắn một phen.

Đương nhiên Mộc Thần sẽ không làm vậy, hắn nỗ lực áp chế du͙ƈ vọиɠ đang rục rịch, e sợ sẽ dọa đến thiếu niên, sau đó đem thiếu niên hống vào phòng.

------------------------------------------

Chương 38 : Xây cho em cái khác

Mộc Ngôn nằm ở trên giường, đột nhiên lại có chút tỉnh táo. Liền nghĩ trước khi ngủ vẫn là xem nhiệm vụ hệ thống đi.

Vì thế, Mộc Ngôn mở giao diện hệ thống. Phát hiện nhiệm vụ tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn kia đã làm được phần lớn. Mộc Ngôn cảm thấy rất kinh ngạc, lập tức ngồi dậy kêu lên: " Ngũ Hào, mau nhìn này, nhiệm vụ này sao làm nhanh thế? Chúng ta không phải mới tìm được 5 loại nguyên liệu à, như thế nào giờ lại là 8 loại?"

Mộc Ngôn nhớ rõ ràng bọn họ mới tìm được có 5 loại. Mấy hôm trước tìm được nấm, mộc nhĩ và rau dền. Hôm nay tìm được cải trắng và củ cải. Vậy... 3 loại dư lại là ở đâu ra a?

" Nha, 3 loại kia chính là thỏ, gà rừng và trứng gà hôm nay." Ngũ Hào trả lời

" Thỏ và gà rừng cũng tính sao? Nhưng lần trước chúng ta cũng ăn thịt thỏ rồi, có tính vào đâu?" Mộc Ngôn thấy khó hiểu, nếu thỏ cũng được tính, thì lần trước cũng phải tính rồi. Nhưng lần trước cậu kiểm tra thấy không có.

" Lần trước bởi vì con thỏ bị thương tự mình đụng phải chúng ta, không tính là chúng ta tìm được. Nhưng là lần này nam nhân kia đi săn bắt, cho nên tính là chúng ta tìm được." Cứ việc Ngũ Hào không tình nguyện, nhưng không thể không công nhận nam nhân kia còn có điểm tác dụng.

Bất quá, cũng chỉ có tác dụng này. Vẫn không lợi hại bằng Ngũ Hào nó, nó chính là sự giúp đỡ lớn nhất của Ngôn Ngôn!

" Hóa ra là thế." Nghi vấn trong lòng Mộc Ngôn đã được giải đáp, cũng thả lỏng đi rất nhiều. Nhìn nhiệm vụ đã sắp hoàn thành, trong lòng vui sướng, thấy đi ngủ có thể gặp mộng đẹp.

Sau 2 giờ ngủ, Mộc Ngôn xoa xoa đôi mắt đi ra. Nhìn thấy Mộc Thần ngồi xổm trong sân mân mê cái gì, mà sân tựa hồ cũng đã xảy ra một ít biến hóa. Nhưng vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ, cậu cũng không có chú ý tới sân làm sao.

"A Thần, anh làm cái gì vậy?" Mộc Ngôn đi đến, mang theo giọng mũi đáng yêu hỏi.

" Tỉnh rồi? Em qua bên kia ngồi một chút, chỗ này có chút loạn, chờ tôi dọn dẹp một chút." Mộc Thần nắm tay nhỏ Mộc Ngôn, đưa cậu tới cái ghế nằm ngồi. Sau đó lại trở về thu thập tàn cục.

Một lát sau, Mộc Ngôn tỉnh hơn rất nhiều, xem đồ vật xung quanh có rất nhiều. Lúc này mới phát hiện trong sân dường như biến hóa rất lớn, đặc biệt là bệ bếp lúc trưa cậu xây giờ lại không thấy.

Bệ bếp không thấy? Mộc Ngôn đột nhiên có chút ngơ ngác.

Rõ ràng trước lúc ngủ cậu nấu ăn trên nó a, như thế nào mới ngủ một giấc liền hoàn toàn biến mất?

" Mộc Mộc, em lại đây xem thử cái này dùng có tốt không?" Mộc Thần vẫy tay gọi Mộc Ngôn.

Mộc Ngôn duy trì vẻ mặt ngơ ngác đi đến bên Mộc Thần. Sau đó liền phát hiện trước mặt Mộc Thần thế nhưng xuất hiện một bệ bếp, hơn nữa bệ bếp còn rất xinh đẹp, xinh đẹp hơn rất nhiều so với cái cậu làm.

Chuyện gì xảy ra vậy?

" Tôi nhìn em dùng cái bệ bếp kia nấu ăn không thoải mái, cho nên xây cái khác cho em. Em xem thử nó dùng tốt không. Không dùng tốt thì nói, tôi lại sửa nó cho em." Mộc Thần cười nói, ngữ khí rất có loại cảm giác tranh công.

Mộc Ngôn lập tức cảm thấy trong lòng trướng trướng, dường như có cái gì đó muốn trào ra.

Vội vàng đem nồi ra, đặt lên bệ bếp thử thử. Phát hiện cái bệ bếp mới xây này dùng quá tốt so với cái trước của cậu. Không chỉ có nồi đặt lên vững vàng, Mộc Thần còn làm hẳn hai cái bệ bếp. Như vậy lúc nấu ăn có thể đồng thời xào rau nấu canh, tiết kiệm không ít thời gian.

Mộc Ngôn vô cùng thích hai cái bệ bếp này, hận không thể hiện tại nấu cơm xào rau luôn.