Vì toi edit, beta một mình nên có nhiều lúc không soát hết được, mọi người thấy sai ở đâu thì cmt để toi sửa nhé.

-------------------------------------------

Chương 33: Tóc ngắn kiến thức cũng ngắn

Nhìn thấy nguyên liệu quen thuộc, Mộc Ngôn đã sớm đem ngượng ngùng lúc nãy toàn bộ vứt ra sau đầu, hưng phấn chỉ vào cải trắng nói với Mộc Thần: "A Thần, anh mau xem, cái này chính là cải trắng, có thể ăn a."

Mộc Thần nhìn hướng Mộc Ngôn chỉ, nghe cậu nói, hơi hơi sửng sốt, tuy rằng hắn mất trí nhớ, sự tình trước kia tất cả đều quên mất, nhưng một ít sinh hoạt thường thức cơ bản lại không có quên.

Tỷ như thế giới này chỉ có bột dinh dưỡng và dinh dưỡng tề có thể ăn, mọi người đều dùng nó để no bụng, chưa từng có người nếm thử qua đồ vật khác.

Hiện tại Mộc Ngôn lại chỉ vào một vật trắng trắng xanh xanh nói cho hắn rằng cái này cũng có thể ăn, lời nói này đủ để đánh sâu vào quan niệm sống bao nhiêu năm của hắn.

Nếu đổi là người khác nói, hắn khẳng định không thèm để ý, nhưng người nói này lại là Mộc Ngôn, mọi thứ liền khác.

" Cái này có thể ăn?" Mộc Thần chỉ vào cải trắng, có chút không thể tin. Nhìn xem, đây chỉ là cỏ dại lớn lên ở rừng mà thôi, cỏ dại cũng có thể ăn sao?

"Tóc ngắn kiến thức cũng ngắn." Ngũ Hào châm chọc một câu.

" Đúng vậy, đợi lát nữa đến trưa, tôi làm món thịt hầm cải trắng, ăn cực ngon, bất quá..." Mộc Ngôn hưng phấn nói, nói, nói, thanh âm nhỏ dần. Bởi vì yêu cầu cậu muốn khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng.

" Làm sao vậy?" Mộc Thần thấy thế, liền biết Mộc Ngôn có việc muốn nhớ hắn, rất chủ động có ý tốt trực tiếp hỏi.

" Cái  món...cái món thịt hầm cải trắng cần dùng đến thịt, cần phải đi săn thú, cho nên....cho nên anh có thể hỗ trợ bắt thỏ hoặc gà rừng được không? Đến lúc đó mọi thứ đều cho anh hơn phân nửa." Mộc Ngôn nhỏ giọng nói, trong mắt lóe lên ánh sáng chờ mong.

"Thỏ? Gà rừng? Nó cũng có thể ăn?" Mộc Thần cảm thấy những thứ mình biết bị đánh sâu so với dĩ vãng nhiều thêm vài thứ, tuy rằng chuyện trước kia hắn không nhớ rõ, nhưng hắn có cảm giác như vậy.

" Vâng, vâng, ăn rất ngon." Mộc Ngôn dùng sức gật đầu nhỏ, Mộc Thần nhìn đến đều sợ cậu đem đầu nhỏ gật rớt mất, vội vàng duỗi tay nâng.

Cảm thụ được bàn tay to truyền đến độ ấm, mặt Mộc Ngôn lại hơi phiếm hồng, có sự tiếc nuối không muốn rời khỏi.

Ngũ Hào rất có trách nhiệm đảm đương phóng khí lạnh bên cạnh. Đáng tiếc Mộc Thần không nhìn thấy, tâm tư Mộc Ngôn lại đều đặt trên bàn tay ấm áp kia. Vì thế, không có ai chú ý đến nó.

Ngũ Hào:......

Cảm thấy kí chủ đơn thuần bị sói xám ngậm đi rồi làm xao đây, online chờ, rất gấp!!!

( Không sai chính tả nhe mn, là Ngũ Hào nói thế đấy